Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 27 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Sau khi giám đốc Trần và phó tổng giám đốc Lưu rời khỏi nhà họ Lục, vệ sỹ nhịn không được nhiều chuyện một câu: “Trợ lý Trần, anh có phát hiện hình như Lục thiếu thay đổi rất nhiều thì phải, làm việc cũng không cực đoan như trước!” Ở trên thương trường, thủ đoạn tàn nhẫn là chuyện tốt, nhưng quá mức tàn nhẫn, đó chính là chuyện xấu. Trợ lý Trần tinh mắt hơn bọn họ nhiều: “Lục thiếu thay đổi là chuyện tốt, công lớn đều nhờ vào tiểu tiểu thư. Trước kia Lục thiếu lạnh như băng làm việc sinh hoạt như máy móc, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, hiện tại tiểu tiểu thư xuất hiện, Lục thiếu cũng có hương vị con người.” Nói đến Lục Lê, vệ sỹ nhớ lại cảnh Lục Lê cầm kiếm đòi chém người, nghẹn một chút: “Tiểu tiểu thư thật đúng không hổ danh là con gái của Lục thiếu, nhìn mềm như bông, tùy thời đều sẽ khóc ra tới, không ngờ tác phong hành sự mạnh bạo giống như Lục thiếu!” Nói xong, không thấy trợ lý Trần nói gì, quay đầu bỗng dưng nhìn thấy anh ta đang cúi đầu đùa nghịch di động. Trên màn hình có vài bức ảnh, tất cả đều mấy tư thế quỳ liếm nhục nhã vừa rồi của phó tổng giám đốc Lưu và giám đốc Trần. Sau đó trợ lý Trần gửi tất cả cho một dãy số xa lạ. Vệ sỹ: “Anh…” “Ông già kia cho người của mình tới trộm đồ vật, đương nhiên chúng ta muốn phản kích rôi! Lục thiếu của chúng ta cũng không phải là người sẽ ngồi chờ chết.” Trợ lý Trần văn nhã ưu nhã cười cười, tắt di động, nụ cười lộ ra nguy hiểm: “Mấy tấm ảnh này cộng với vài đợt trước, cũng đủ tuyên chiến với ông già kia.” Ông già kia là ông nội ruột của Lục thiếu, ông nhà nhà người khác đều là giúp đỡ yêu thương cháu nội đích tôn, nhưng ở dòng họ Lục, lại là ông cháu đấu nhóc chết ta sống! Ông nội Lục tâm tàn nhẫn, Lục thiếu còn ác hơn so với ông ta. Lúc còn trẻ, ông nội Lục là Tổng tư lệnh máu lạnh vô tình, chức quan rất cao, có rất lớn quyền thế ở quân đội, thanh danh vô cùng hiển hách. Hiện giờ tuổi lớn rồi, từ vị trí cao lui xuống, tác phong vẫn máu lạnh vô tình, chưa từng dịu dàng với con trai, cháu trai. Cố chấp khắc sâu vào máu, thờ phụng giáo dục giết chóc tàn khốc. Năm đó, cha mẹ Lục thiếu xảy ra tai nạn xe qua đời, người có tư cách nhận nuôi Lục thiếu và tiểu thư An Nhiên chính là ông ta. Nhưng ông ta lại mặc kệ bọn họ chết sống, tùy bọn họ tự sinh tự diệt. Nói thẳng, nếu chút trắc trở này bọn họ đều thừa nhận không được, căn bản không xứng là con cháu dòng họ Lục, không bằng chết sớm đỡ tốn cơm, dòng họ gia không chấp nhận phế vật! Lúc sau, giám đốc Tống nhìn không nổi, ôm hai anh em về nhà nuôi. Mà Lục thị là cha ruột của Lục thiếu một tay sáng lập. Đáng tiếc, cha anh ấy qua đời quá sớm, lúc ấy Lục thiếu vẫn còn là một đứa trẻ, làm ông già kia có cơ hội sấn hư mà nhập, trực tiếp chuyển hơn phân nửa cổ phần cùng người trong Lục thị thành người của ông ta. Hiện giờ Lục thiếu trưởng thành, trở thành người cầm quyền của Lục thị, là người có quyền quyết định sống chết, đương nhiên là muốn moi hết người của ông già kia đá ra khỏi tập đoàn. Nhưng ông già kia là người bảo thủ không chịu thua, cứ như vậy giằng co năm này tháng nọ với Lục thiếu. Nhóc đá ta người, ta càng muốn nhét người vào trong công ty nhóc. Hiện giờ, Lục thiếu đã đá hơn phân nửa người của ông già kia ra khỏi tập đoàn, còn có mấy người ẩn nấp quá kỹ, tạm thời còn chưa có tìm ra. Đương nhiên là ông già kia kiềm chế không được, chỉ có thể cho người lại đây trộm văn kiện cơ mật. Mà Lục thiếu ác hơn, sợ ông già kia không bị tức chết, mỗi lần chỉ cần bắt được người của ông ta, đều sẽ chụp ảnh bị anh nhục nhã chia cho ông ta. Trợ lý Trần làm việc này đã thành thói quen. ********** Trên đường trở về, cô nhóc chết sống muốn ngủ chung với ba Lục Quân Hàn của mình, nói xung quanh ba đều có nguy hiểm, bé có thể bảo vệ an toàn cho ba. Đối với chuyện này, Lục Quân Hàn chưa nói hai lời, trực tiếp xách cổ ném lên giường nhỏ trong phòng của bé, sau đó lạnh mặt đóng cửa lại. “Rầm” một tiếng, không chút lưu tình, không có chút nào lưu luyến. Lục Lê: “…” Lúc sau, anh trở lại phòng, tắm rửa sảng khoái ra tới, mới vừa tròng áo tắm dài, cửa phòng bỗng dưng bị nhẹ nhàng gõ vang, bên ngoài chính là quản gia: “Lục thiếu.” Hết chương 27