Edit: Mèo Beta: Hồng Hồng ~.~ 17 Việc mỗi tháng có được cho tiền hay không nó quan trọng lắm. Tục ngữ có câu, tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn, Từ Niên đã quen với việc trong thẻ lúc nào cũng đủ bốn số không, giờ đột nhiên không có nữa thì sao mà vui cho nổi. Nhưng ở trước mặt Trình Sâm, cậu nào có dám trưng cái sự buồn ra mặt. Kể từ cái ngày định mệnh ấy, lúc nào Trình Sâm cũng dán mắt vào Từ Niên như gà trông thóc. Dù thấy Từ Niên làm gì, trên mặt hắn vẫn hiện mấy chữ rõ to: Nhanh tới đây lấy lòng tui đi nè. Hắn như vậy khiến Từ Niên uống nước cũng phải mời lấy lệ: “Ông chủ ơi muốn uống nước hơm?” Ngài kim chủ không phụ sự mong đợi của mọi người, đáp rõ to: “Muốn.” Từ Niên đành phải rót nước cho hắn. Ngày qua ngày, hai người họ cùng ăn cùng uống, thậm chí cùng đi vệ sinh, cùng chọn hai bệ xí cạnh nhau cho tình tứ. Bởi vì gần quá, Từ Niên không nhịn được liếc qua Trình Sâm một cái. Ngài kim chủ không vui quát cậu: “Nhìn gì đấy nhóc gay?” Từ Niên lập tức không nhìn nữa. Một lát sau, đột nhiên Trình Sâm hỏi: “Thấy sao, nó to không?” Từ Niên: “…Xin lỗi ông chủ, em không thấy gì cả.” Thật ra không phải chỉ Từ Niên không hiểu suy nghĩ của Trình Sâm, mà đến cả Trần Đệ cũng chẳng hiểu được hắn. Trần Đệ chỉ hận không thể lên Zhihu gõ mấy dòng: “Ông chủ ghét gay của tui đột nhiên muốn được gay theo đuổi”, để xem quần chúng biết tuốt trên đấy trả lời như nào. Trái với Từ Niên, Trình Sâm lúc này sướng gần chết. Hắn nhìn người ta theo đuổi mình mà cứ như ông lớn thị sát nhân viên. Từ Niên làm gì hắn cũng muốn bí mật quan sát một phen, đến mức lập hẳn một bản thống kê trong máy tính. “Hôm nay nấu ăn ngon” +2 điểm. “Hôm nay không chăm chú nhìn mình” -1 điểm. “Hôm nay khen mình.” +5 điểm. Trong lúc Trần Đệ giúp ông chủ sắp xếp tài liệu thì vô tình thấy cái bảng này, trong một khắc ấy, hắn chẳng biết cái mặt của mình đã vặn vẹo bao nhiêu lần. “Thấy sao?” Trình Sâm hỏi rất nghiêm túc, “Tiêu chuẩn cho điểm của tôi nghiêm khắc quá đúng không?” Trần Đệ đành nói hùa: “Dạ vâng, em thấy đúng là nghiêm khắc quá ạ.” Trình Sâm đắc ý nói: “Muốn theo đuổi tôi đâu có dễ.” Trần Đệ không nén được tò mò hỏi: “Vậy tổng bao nhiêu điểm mới theo đuổi được sếp.” Trình Sâm nói không cần nghĩ: “Tất nhiên phải đạt điểm tối đa.” Trần Đệ càng tò mò hơn: “Vậy bây giờ Từ Niên được bao nhiêu điểm rồi ạ?” Trình Sâm khựng lại, hắn còn chưa chú ý đến vấn đề này. Sau một hồi tính toán thêm thêm bớt bớt, mặt hắn càng xụ càng dài, bởi Từ Niên sắp đạt điểm tối đa mất rồi. Trần Đệ bắt đầu giật dây gây sự: “Hay sếp cứ trừ điểm cho nhiều vào?” Trình Sâm cau mày bắt đầu sửa điểm, sửa tới sửa lui rồi lại sửa thành bản gốc. Trần Đệ còn sốt ruột hơn cả hắn: “Sao vậy hả sếp?!” “Không được.” Trình Sâm nghiêm túc nói, “Tôi không nỡ.” Trần Đệ: “….” Tuy rằng tạm thời Từ Niên không lấy được tiền, nhưng chỗ trước đây gửi vào còn thừa rất nhiều. Tiền giải phẫu cho Lý Phương đã chuẩn bị xong, cái này không cần phải lo. Chi phí ăn mặc cũng đủ rồi, cẩn thận tính toán lại một lần, trong đầu Từ Niên đã sớm có kế hoạch. Nhưng thật sự Trình Sâm không phải là một chàng đẹp trai có đầu óc bình thường. Từ Niên đưa cơm trưa tới, ngài kim chủ ăn no uống đủ rồi tiếp tục làm việc. “Tối nay ăn gì?” Trình Sâm hỏi. Từ Niên ngoan ngoãn nói: “Ngài muốn ăn món gì em sẽ làm món đấy.” Trình Sâm hừ hừ, phát cáu: “Theo đuổi người ta mà không đưa người ta đi ăn nhà hàng sang trọng được ư?” Từ Niên: “WTF!!” Tui méo thể ngờ anh dám xài cái chiêu thiếu lữ ưỡn ẹo này luôn đấy?! Ngài kim chủ rung chân nói: “Cho cậu một cơ hội để biểu hiện, tôi bảo Trần Đệ đặt sẵn nhà hàng rồi.” Từ Niên: “….” Từ Niên như người mất hồn cầm hộp cơm ra ngoài. Trần Đệ đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Từ Niên ra thì nhét cho cậu tờ giấy nhắn, tốt bụng nhắc nhở: “Nhà hàng này phải tới một nghìn hai mỗi người, ông chủ còn đặt thịt bò A5, cậu nhớ đem theo nhiều tiền chút.” (Một nghìn hai tiền Tàu tầm 4tr2 tiền Việt, thịt bò A5 là loại vip nhất.) “Vậy là…” Tim Từ Niên đã rỉ máu, “Thật sự em phải mời ư…” Trần Đệ nháy mắt với cậu đầy sung sướng, còn dùng tay ghép thành hình trái tim múa tới múa lui: “Chứ gì nữa ~ cậu đang theo đuổi ông chủ tụi mình đấy ~ Cố lên nha ~ Anh cổ vũ cho cậu nà ~” ___________________________ Mấy hôm trước đi làm đuối quá nên cả ngày nay bận ngủ bù, tới chiều thức dậy lại lượn vào siêu thị hốt đồ, lương chưa nóng ví đã bay sạch trong một nốt nhạc:)))) Biết vậy ở nhà beta liên tục mấy chương là khỏi tốn tiền:))) Nói thật không phải được rì viu trước tui đã nghĩ thằng công điên là thụ bà nó rồi, đến cả chơi thú nhún cũng chỉ dang chân chờ người ta dọn sẵn cho ăn nữa là:))))))).