Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 1
Không quan tâm có thể lướt qua nha ("。• ᵕ •。")
☆ 1. Bị cường
Chu Hoằng tựa nghiêng vào tường, nheo mắt lại rít một hơi thuốc lá, nhanh chóng nuốt vào rồi nhả ra, còn phát ra âm thanh thật lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vô cùng bực mình, "Lý do của em chính là anh không có công việc?"
Ditme nó, hắn còn trẻ mới tốt nghiệp không bao lâu, cho dù là xã hội cạnh tranh lớn, hắn cũng không tin mình không tìm được việc, hắn chỉ là còn chưa quyết định được thôi, mấy cái này đều tán gẫu với cô rồi, chẳng phải cô còn phụ họa nữa sao, sao giờ lại chê hắn không có công việc? Muốn chia tay? Lý do này gì nhảm vãi!
"Em nói với gia đình chuyện của chúng ta, trong nhà nói, không có công việc cố định thì không tốt cho lắm..." Giọng nói của cô gái bên kia nhẹ như ruồi muỗi, vô cùng ủy khuất lại thống khổ.
Chu Hoằng bất chợt vung tay, cười lạnh một tiếng, có một cụm khói từ trong miệng tràn ra, hắn nổi giận: "Được rồi, trước nay em hiếu thuận, trong nhà nói gì chưa bao giờ dám không nghe, em đã không xem tình cảm ba năm nay ra gì, anh cũng không ti tiện đến mức khóc lóc van nài lại còn bám em không buông, chúng ta cứ sớm tụ sớm tan, đường ai nấy đi, từ nay về sau không vướng bận nhau!"
Trong ống nghe truyền đến tiếng khóc đè nén của cô gái, trong lồng ngực Chu Hoằng nhất thời đau xót, không nhịn được muốn nói lời an ủi, lại cố mà nhịn xuống, trong lòng hận, lúc nói chia tay thì giọng nhẹ bỗng, lúc này lại đi khóc, cho người ta một cái tát... lại cho trái táo ngọt, tưởng hắn dễ ức hiếp à?
Càng nghĩ càng uất ức, nghe tiếng khóc đã cảm thấy phiền, Chu Hoằng dụi thuốc lên tường, ném đầu thuốc lá ném vào máng tiểu, giọng nói băng lãnh đến tột cùng, "Có gì muốn nói nữa không, nếu không thì cứ như vậy đi, anh còn có việc."
Tiếng khóc bên kia bỗng nhiên dừng lại, tựa như không ngờ tới Chu Hoằng lại nhẫn tâm quả quyết như vậy.
Chu Hoằng lập tức cảm thấy có tí vui vẻ khi trả thù.
Lúc này, cửa nhà vệ sinh "Két" một tiếng được mở ra, Chu Hoằng vội vàng đứng thẳng người nghiêng mặt sang một bên, thu đi vẻ mặt thô thiển, không nhìn người đến, chỉ đè nặng giọng máy móc nói với bên kia: "Nếu ổn rồi, thì cúp đi."
Chu Hoằng rất dứt khoát cúp máy, nhưng tay còn chưa buông, trong lòng đã bắt đầu trống vắng, một cảm giác bi thương khó có thể dùng lời diễn tả được xông lên đầu, đứng tại chỗ ngơ ngác một lát mới chậm rãi đi tới cửa, ủ rũ cúi đầu vô cùng chật vật.
Khi đi ngang qua người vừa tiến vào, đuôi mắt chỉ quét lên giày da màu đen hạng sang được đánh bóng, lại so sánh với giày vải trên chân mình, Chu Hoằng lại thêm bi phẫn, hắn không khỏi cười tự giễu, Tiểu Hữu chia tay hắn, điều truy xét căn bản chẳng phải là vì hắn không có tiền sao?
Trở lại ghế lô, mới ngồi xuống, bả vai liền bị Triệu Tả bên cạnh bóp mạnh, Chu Hoằng xoay mặt đi tránh né mùi rượu nồng của gã, chân mày nhíu thành cái rãnh, bực mình trong lòng càng sâu.
"Gọi điện gì mà lâu thế, có gì về nói không được mà còn phải nói trong điện thoại, lãng phí tiền, con gái đúng là khó chơi!" Nhả khói từ lỗ mũi, Triệu Tả say khướt cúi đầu, tay bóp vai Chu Hoằng một cái, muốn hắn phụ họa theo, "Đúng là khó chơi, có đúng không?"
Cơ thể Chu Hoằng nghiêng sang bên kia, tránh Triệu Tả, không có tâm tình nói chuyện, cầm lấy mấy chai rượu lên rồi tu ào ào.
Mấy người bạn chung quanh nhìn thấy, không khỏi đều trố mắt nhìn nhau, rồi sau đó đều nhìn sang Triệu Tả, có người nhỏ giọng hỏi: "Chu soái của tôi bị sao thế, mặt đen như vậy."
Triệu Tả giật khóe môi liếc mắt nhìn Chu Hoằng một cái, nói với người kia: "Cô không hỏi người trong cuộc, hỏi tôi làm cái gì?"
Chu Hoằng không thèm để ý, ngồi tại chỗ uống rượu mãi.
"Há há, nhìn kiểu này, chuyện nghiêm trọng lắm đây." Trên da mặt ngăm đen của Triệu Tả lại có biểu tình trông có chút hả hê.
Cô gái bên cạnh tựa hồ rất ác cảm với gã, giọng điệu không hề tốt gì, "Anh về sau ít nói mấy câu nhàm chán với Tiểu Hữu, hai người họ tuyệt đối sẽ không có những chuyện này."
Triệu Tả xòe hai tay nhún vai, rất vô tội, "Tôi tám với em gái tôi về bạn trai nó thì có lỗi gì, tôi cũng chưa nói cái gì không đúng nha, hai người họ xào xáo liên quan gì đến tôi."
Cô gái kia tựa như thấy nói nhiều một câu cũng thừa thãi, liền quay đầu tán gẫu với bạn mình.
Bị ăn bơ, Triệu Tả lại không hề bất mãn dù chỉ phân nửa, còn cười cầm chai rượu lên nhích lại gần Chu Hoằng, cứ như rất trượng nghĩa cụng vào chai hắn, "Lại đây, anh uống với mày."
Kỳ thực Chu Hoằng uống rất được, nhưng say hay không là phải liên quan đến tâm tình, lúc này tâm tình của hắn đã kém đến mức không thể kém hơn nữa rồi, vì vậy uống hết một chai, lại có chút say.
Nhận lấy chai rượu Triệu Tả đưa tới, Chu Hoằng hừ một tiếng, "Uống!" Hơi ngưỡng cổ lên, từng chút một đổ vào họng, rượu chưa đến miệng đã chảy xuống cổ, làm ướt áo sơ mi dán trên ngực, lộ ra đường nét trên cơ lý rõ ràng, vô cùng ý vị.
Triệu Tả nghiêng người về trước, nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt từ hầu kết kịch liệt dao động của hắn dời xuống, lưu luyến trên lồng ngực ẩm ướt của hắn một chút, rồi nhìn về phía hai chân đang dang rộng của hắn, thon dài nhưng rắn chắc, cũng vô cùng tuyệt vời...
Nhướng chân mày, Triệu Tả nuốt một ngụm rượu, trong ánh mắt lóe lên một loại tinh quang tham lam thuộc về thợ săn.
Từ quán bar đi ra, Chu Hoằng dựa vào Triệu Tả, mơ mơ màng màng chào tạm biệt với mấy đứa bạn, nghe thấy Triệu Tả ở bên tai nói với mọi người đã tản ra: "Tụi mày đi đường cẩn thận, chiếu cố mấy đứa uống say đó." Sau đó cũng cảm thấy gã dùng sức ôm mình.
Chu Hoằng ư ư a a lắc lư, xua tay với gã, "Không có việc gì, mày cũng về đi." Nói xong, đẩy gã ra muốn đi.
Triệu Tả nhanh chóng kéo hắn lại, dán vào tai hắn cười, "Mày như vậy sao tao có thể yên tâm đi về? Nói cho mày biết, tao còn là người cuối cùng gặp mày, nếu như nửa đường mày gặp phải chuyện gì, tao chính là người hiềm nghi số một."
Cười lạnh một tiếng, Chu Hoằng xua tay ý bảo tùy gã, thích sao cũng được, hắn cũng đã mệt đến mức cái gì cũng được hết.
Đến căn nhà trọ hơn mười mét vuông, vừa vào cửa, Chu Hoằng liền nghiêng người ngã lên giường, toàn thân mệt mỏi vô lực, không hề có ý muốn di chuyển.
Đèn không bật, mơ hồ cảm thấy Triệu Tả đang đi lại trong nhà, còn có âm thanh, Chu Hoằng cho rằng gã đang tìm nước cho hắn uống, liền hé môi, nửa chết nửa sống thấp giọng nói: "Bên ngăn tủ, bình thủy..."
Chờ một lúc cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Chu Hoằng không khỏi bực bội, thầm chửi một câu giở trò quỷ gì, rồi đưa tay lên xoa cái đầu đang choáng, đang muốn đứng dậy đi bật đèn, nhưng đầu còn chưa nâng lên, đã cảm thấy giường lún xuống một khúc, tựa như Triệu Tả đang ngồi bên chân hắn, có chút kỳ quái không nói nên câu.
Chu Hoằng không để ý, mở miệng kêu gã bật đèn, nhưng còn chưa nói hết, bỗng nhiên toàn thân rùng mình, bởi vì ý thức được Triệu Tả đang cởi quần của hắn, theo bản năng dùng tay đè chặt dây nịt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn về phía Triệu Tả, quát khẽ: "Mày cởi quần tao làm cái gì?" Thằng này tri kỷ như thế, muốn hầu hạ hắn thay đồ?
Lúc đầu cũng chỉ kinh dị, mà khi người bên trên thoáng cái đè lên người, còn gần như điên cuồng kéo dây nịt của hắn, Chu Hoằng nhất thời như bị điện giật, trong dạ dày đảo lộn một hồi, buồn nôn muốn chết, suýt nữa đã nôn hết những gì đã ăn, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, gầm nhẹ một tiếng vội vã chống cự, "Triệu Đại Tả! Mày phát bệnh cái gì đó!"
Hồi đại học, Triệu Tả trong câu lạc bộ Taekwon Do, dáng người cao lớn, đánh nhau vật lộn rất giỏi, Chu Hoằng từng đùa giỡn đòi đấu solo với gã, không tới ba chiêu đã đánh gục rồi.
Lúc này Triệu Tả dùng kỹ thuật hàng thật giá thật, hai ba cái đã chế trụ cổ tay Chu Hoằng, cúi đầu cười, bám lên tai hắn quái gỡ nói: "Tao không có phát bệnh, là tình, là hỏa, hà hà."
Chu Hoằng nghe vậy thì buồn nôn, hận không thể đá đống thịt trên người lên trời, nhưng hắn không có bản lĩnh đó, bởi vì hắn đánh không lại gã, đồng thời trong lòng vẫn không dám tin tưởng, liền cả giận nói: "Triệu Đại Tả mày đi xuống cho tao, đùa thế này không vui đâu!"
Triệu Tả chỉ cười lạnh, vùi đầu gặm cổ hắn.
Chu Hoằng da đầu căng thẳng, ngũ tạng lục phủ đều nhào lộn, biết là gã không phải đùa giỡn rồi, thằng này chính là gay, mà ba năm qua hắn cư nhiên không hề phát hiện!
Lúc này mặt của Chu Hoằng đều tái rồi, há mồm liền mắng, cái gì khó nghe đều nói hết, lôi tổ tông mười tám đời nhà gã ra hỏi thăm hết một lần, mà Triệu Tả lại không có chút phản ứng nào, lại vô cùng trấn định vừa áp chế chống cự của Chu Hoằng, vừa đưa tay cởi sạch quần áo của hắn.
Sờ phải cơ thể trần truồng của Triệu Tả, đầu Chu Hoằng cứ như nổ vậy, trong lúc nhất thời cái gì đều quên hết, dốc hết sức đập vào đầu gã.
Triệu Tả bị đập trúng nên có hơi nghiêng người trượt xuống giường, sắc mặt nhất thời trầm xuống, giơ nắm đấm nhào lên người Chu Hoằng mà đấm đánh, sau đó hai tay cùng lên, thừa dịp hắn đang choáng nhanh chóng lột dây nịt của hắn, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, đè mạnh lên.
Do say rượu, đầu vốn đã mơ hồ, lúc này lại bị đánh một quyền, Chu Hoằng choáng một lát thì ý thức mới tỉnh táo, nhưng tỉnh táo rồi, thân thể lại bị đè rồi, còn cảm nhận được hai cái tay đang lột áo sơ mi của hắn, trên đùi có một đôi chân đang không ngừng cọ, cọ rớt quần của hắn rồi, quần lót trượt ra hơn phân nửa.
Hít vào hai ngụm khí lạnh, Chu Hoằng đưa tay che lại, dồn lực dịch ra ngoài, mắng gã: "Mẹ mày mày không thấy có lỗi với em gái mày à, thằng khốn kia..."
Không chờ hắn nói hết, Triệu Tả liền đưa tay ra, đè lại đầu vai hắn ấn chặt hắn phía dưới, sau đó sờ soạng xuống dưới, tấm tắc khen: "Xúc cảm thật sự không tệ, không uổng công tao thận trọng ngăn cản tụi mày, nếu mà chờ tụi mày chia tay rồi mà không xoạc mày, đó mới là có lỗi với con bé."
Chu Hoằng ngớ người, đây là ý gì, gã đã sớm có tâm tư bẩn thỉu này? Còn ngầm cản trở tình cảm của hắn với Tiểu Hữu? Hắn và Tiểu Hữu yêu nhau đã lâu vậy mà cũng không thuận lợi, thì ra vấn đề là ở đây...
Giữa ngực đột nhiên mọc lên một cơn tức giận, Chu Hoằng mắng to một tiếng liền muốn ngồi lên, kết quả vẫn bị vững vàng đè lại, mà ngay sau đó lại nghe gã cười quái dị nói: "Lần đầu gặp mày khi xem mắt, tao đã muốn nếm thử rồi..." Lời còn chưa dứt, đầu vai đã đau xót, bị hắn cắn.
Chu Hoằng bi phẫn lẫn lộn, giằng co gần như điên cuồng, lại không chống lại Triệu Tả đang càng thêm cuồng loạn, cánh tay bị gã túm lấy vặn ngược ra sau, sau đó chưa thở được mấy hơi, hạ thân liền truyền lên cơn đau đớn.
Chu Hoằng run lên, mở to hai mắt kinh hô một tiếng, ngửa người về sau, căng thẳng gần như vặn vẹo...
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
118 chương
14 chương
12 chương