Bảo Bối
Chương 2
Trong thư phòng Lâm Thịnh Chi, đại đệ tử Côn Sơn phái Tả Thư Sĩ sắc mặt trầm trọng nói: “Minh chủ, gần đây có tin tức nói ‘Nhiếp gia đao’ tái hiện giang hồ, chưởng môn lo lắng có tặc nhân ý đồ nhân cơ hội nhiễu loạn võ lâm, đặc biệt phái đệ tử tiến đến bẩm báo minh chủ, việc này mong rằng minh chủ thận trọng đối đãi.” khuôn mặt nho nhã của Lâm Thịnh Chi lúc này phá lệ nghiêm túc, hắn nói: “Nhưng có điều tra rõ mấy tin tức này là từ đâu truyền đến? Nhiếp huynh một nhà chết thảm đến nay vẫn không tìm được Diệp Địch, tuy nói năm đó hắn bị trọng thương, nhưng nhiều năm trôi qua như thế cũng khó nói là hắn.”
Tả Thư Sĩ nói: “Cụ thể là từ đâu truyền ra đệ tử còn chưa điều tra ra, chính là ngày gần đây không ngừng có lời đồn đãi nói có người gặp được Nhiếp gia đao. Nhiếp gia đao vốn thuộc sở hữu của Nhiếp gia, nếu quả thực có người gặp qua Nhiếp gia đao, vậy tìm được người nọ nói không chừng có thể tìm được Diệp Địch. Chuyện của Nhiếp gia vẫn là nỗi đau của võ lâm, một ngày tìm không thấy tặc nhân, sư phó một ngày không thể an tâm.”
Mi tâm Lâm Thịnh Chi nhíu chặt, gật gật đầu: “Việc này phải phá lệ thận trọng, vạn phần cẩn thận, để phòng tặc nhân. Sự tình Nhiếp gia đao trọng đại, việc này ta tính cùng vài vị võ lâm thái đấu (tôn giả) thương nghị một phen mới tiếp tục định luận.”
Tả Thư Sĩ đứng dậy ôm quyền nói: “Chưởng môn cho đệ tử chuyển cáo minh chủ, Côn Sơn phái nguyện tùy minh chủ sai phái.”
Lâm Thịnh Chi đứng dậy vòng qua án thư, đi đến trước mặt Tả Thư Sĩ cảm kích nói: “Có những lời này của Diệp chưởng môn, ta đã yên tâm .”
Tả Thư Sĩ nói tiếp: “Đệ tử lần này tiến đến một là nói cho minh chủ việc này, hai cũng là đại chưởng môn muốn tỏ vẻ quyết tâm của Côn Sơn phái chúng ta. Đệ tử hôm nay sẽ quay về Côn Sơn phái, nếu có tin tức khác, đệ tử sẽ lập tức báo cho minh chủ.”
Hai tay Lâm Thịnh Chi ấn lên bả vai Tả Thư Sĩ, trầm thanh nói: “Việc này ta chắc chắn thận trọng, còn thỉnh chuyển cáo Diệp minh chủ, ta ngày khác lại đích thân đăng môn bái phỏng.”
“Đệ tử thay đại chưởng môn tạ minh chủ.”
Hàn huyên xong, Tả Thư Sĩ không có bao nhiêu nấn ná ly khai Lâm trạch. Hắn vừa đi, khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Lâm Thịnh Chi lập tức thay đổi. Hắn gọi đến hai gã thân tín của mình, đóng chặt cửa thư phòng, thấp giọng nói: “Côn Sơn phái nói có người thấy được ‘Nhiếp gia đao’, hai người các ngươi tức tốc đi thăm dò việc này.”
“Vâng!”
“Nhớ lấy, không cần kinh động người khác, nhất là mấy đại môn phái.”
“Vâng!”
Hai người lập tức rời đi . Một mình ngồi ở sau án thư, Lâm Thịnh Chi cắn răng, thật mạnh ở trên án đánh một quyền: “Chẳng lẽ ‘Hắn’ quả thực còn sống?”
Năm năm trước, cũng chính là Nguyên khánh Trung thu năm thứ hai, Nhiếp Chính vừa mới trở thành võ lâm minh chủ đã một nhà chết thảm, bao gồm thê tử đang hoài thai cùng nữ nhi vừa tròn năm tuổi. Khi Lâm Thịnh Chi cũng chính là bằng hữu tốt nhất của Nhiếp Chính tới Nhiếp trạch thì đã là một mảnh phế tích sau cơn hỏa thiêu. Lâm Thịnh Chi tự mình từ trong phế tích đào ra thi thể Nhiếp gia, đem bọn họ hậu táng. Sau đó Lâm Thịnh Chi phát ra võ lâm thiếp, thỉnh các võ lâm nhân sĩ tru sát nghĩa đệ Diệp Địch của Nhiếp Chính, bởi vì nước lưu lại trong bầu rượu không có bị thiêu cháy có độc hữu “Túy sinh mộng tử” của Diệp Địch. Loại độc dược này ngửi thấy thì như rượu, sau khi uống vào cũng như uống say thân thể khinh phiêu, hồ ngôn loạn ngữ, sau đó nội lực cực nhanh tán đi, tiếp theo liền như đã chết không có động tác, mặc người xâm lược. Nhưng nếu độc ở trong rượu ngấm qua năm canh giờ, rượu sẽ biến thành lam sắc thản nhiên, vô cùng dễ phân biệt.
Trừ bỏ Diệp Địch, không ai có loại dược này. Diệp Địch tự mình phối xuất độc dược cũng không cho bất luận kẻ nào, dù là huynh đệ hắn cũng thế. Túy sinh mộng tử này sở dĩ võ lâm đều biết là vì từng có một vị võ lâm tiền bối thân hoạn trọng bệnh, cùng cực thống khổ, Diệp Địch đã cho hắn dùng độc này, người nọ vì thế mới không thống khổ mà ly khai nhân thế. Trung thu đêm đó, Nhiếp gia tề tụ một đường, duy độc thiếu lão nhị Diệp Địch, tiếp theo liền xảy ra thảm án Nhiếp gia. Diệp Địch ở trong vây công của mọi người mặc dù bị trọng thương, nhưng bởi vì hắn am thiện dùng độc nên vẫn là để hắn đào thoát. Sau khi Lâm Thịnh Chi trở thành võ lâm minh chủ, vẫn không có buông tha cho chuyện truy tra Diệp Địch.
Nhiếp gia đao là trấn trạch chi bảo của Nhiếp gia, tương truyền đã có trăm năm lịch sử. Sau khi Nhiếp gia gặp chuyện không may, Nhiếp gia đao cũng theo đó biến mất, không biết đi nơi nào. Võ lâm nhân sĩ đều đang tìm kiếm thanh đao này, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức. Năm năm đi qua, Nhiếp gia đao đột nhiên có tin tức, sao không khiến người trong võ lâm khẩn trương.
………………………
Quỷ cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đến, trải qua kinh nghiệm tổng kết không đến một năm của Tiểu Bảo, quỷ trên cơ bản nửa tháng đến một lần, bất quá ngày tết năm nay hai tháng mới đến, Tiểu Bảo thầm nghĩ: chẳng lẽ quỷ cũng qua năm mới sao? Nhưng lúc quỷ kia đến cũng là không biết trốn ở nơi nào kêu thảm thiết, thanh âm đó nếu không cẩn thận nghe căn bản là nghe không được, nhưng Tiểu Bảo từ sau khi nương đi liền vẫn qua cuộc sống một người, cậu có thói quen im lặng nên đối với một chút tiếng vang đều thực mẫn cảm, cũng bởi vậy mới có thể nghe được quỷ kêu.
Chỉ có điều làm Tiểu Bảo khó hiểu là cậu luôn cảm thấy quỷ đang ở dưới sàng của cậu kêu, nhưng dưới sàng của cậu trừ bỏ một đống thùng rỗng nát thì cái gì cũng đều không có a. Tối hôm đó sau khi lại bị quỷ dọa, Tiểu Bảo ngồi ở trên cửa suy nghĩ một buổi sáng, nghĩ tới một biện pháp. Sáng sớm hôm nay trời còn chưa có hoàn toàn sáng, Tiểu Bảo liền xuất môn, đương nhiên không thể đi từ cửa trước. Tiểu Bảo mang theo tiểu Bối, khập khiễng chậm rãi theo thiên môn hẻo lánh trong trạch tử đi ra ngoài. Thiên môn bình thường không có người nào, chỗ ở của Tiểu Bảo tuy nói vẫn là ở trong nhà nhưng cũng không ở trong phạm vi chủ trạch, bởi vậy cũng không có hộ viện nào canh giữ ở thiên môn.
Lâm Thịnh Chi không được cho Tiểu Bảo nói với người ta cậu là con hắn, Tiểu Bảo thực tự giác tự mình làm ra một cái mạo tử (mũ), lúc xuất môn liền đội lên, như vậy người khác liền nhìn không tới mặt của cậu. Tiểu Bảo ngày hôm qua đã cùng Hoàng bá bá nói hôm nay muốn đi miếu, cho nên hôm nay cậu không cần gấp trở về trả bài, có thể chậm rãi đi.
Bất quá Tiểu Bảo cũng đi không thoải mái, cậu cũng không thể làm xe ngựa. Dẫn theo lương khô một ngày, Tiểu Bảo ôm tiểu Bối lấy tốc độ ốc sên hướng đến trấn trên. Trạch tử mới của Lâm gia tọa lạc tại nơi phong thuỷ tốt nhất của Thạch Môn trấn, bất quá cách trấn trên còn một đoạn khoảng cách. Nhưng bởi vì Lâm gia ở trong này, cho nên trấn trên cơ hồ không có đạo phỉ, kẻ trộm nào, chưa thể nói là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng so không xa. Người trên trấn cũng bởi vậy đối với Lâm gia vô cùng tôn kính, uy vọng của Lâm Thịnh Chi ở Thạch Môn trấn cũng rất cao.
Mãi cho đến khi thái dương đến đỉnh đầu, Tiểu Bảo đi được ba canh giờ cuối cùng cũng đã đi tới trấn trên. Tìm chỗ tạm nghỉ chân cùng tiểu Bối ăn lương khô, lại có khí lực Tiểu Bảo liền hướng đến miếu Quan Âm trên trấn. Đến miếu Quan Âm, Tiểu Bảo thực thành kính thắp hương cho Quan Thế Âm Bồ Tát, rồi lại cùng hòa thượng trong miếu cầu mấy lá bùa đuổi quỷ, thế này mới vô cùng cao hứng trở về. Mục đích chính mà hôm nay cậu đi ra chính là cái này .
Khi thái dương sắp rụng xuống núi Tiểu Bảo về tới trạch tử, cố ý không đi trù phòng ăn cơm, Tiểu Bảo đem lá bùa mới cầu được dán ở trên cửa, ở bên giường dán thêm một lá, rồi mới đem ba lá còn lại toàn bộ đặt ở đầu giường, như vậy quỷ sẽ chạy xa, sẽ không tiếp tục dọa đến cậu. Làm xong hết thảy, Tiểu Bảo mệt chết ngồi phịch trên mặt đất đứng không lên, chân đau quá a, ngay cả đùi phải đều nhuyễn ra, động cũng không động nổi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm Lưu thẩm: “Tiểu Bảo, đã trở lại sao?” Nàng là người phụ trách nhóm khâu vá xiêm y cho chủ tử trong nhà.
Tiểu Bảo tựa giường đứng lên, lúc người đẩy cửa vào lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to: “Đến đây.”
“Phải nói là ‘Đã trở lại’ .” Lưu thẩm sửa đúng lời, trên tay nàng bưng một chén thịt nóng hầm hập, dưới trửu oa (nách) còn kẹp một thân xiêm y. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Bảo, nàng không tự giác phóng âm ôn nhu nói: “Tiểu Bảo a, các bá bá thẩm thẩm ở trù phòng có để lại cho ngươi bát thịt, ta đánh giá thời gian ngươi cũng đã trở lại, liền lấy lại đây cho ngươi. Đói bụng đi, mau thừa dịp nóng ăn.”
“Không.” Tiểu Bảo lắc đầu, “Thẩm, ăn.” Trong bụng Lưu thẩm có cục cưng, phải ăn thịt.
Lưu thẩm đã cầm chén phóng tới trên bàn, nàng lấy ra cho Tiểu Bảo một thân vải thô xiêm y mới làm, đi đến trước người Tiểu Bảo đo đo, rồi mới đem xiêm y gấp lại phóng tới trên giường nói: “Ta đã ăn qua , ngươi nhanh ăn đi. Thúc ngươi có khả năng ủy khuất ta sao? Thịt này cũng không thể bỏ, bằng không buổi tối sẽ đưa tới lũ chuột. Ngươi cũng đừng cho tiểu Bối ăn, ngươi hiện tại là thời điểm trưởng thành, không thể để bị đói. Xiêm y hiện tại của ngươi đều nhỏ, ta lại làm cho ngươi vài bộ, ngày mai đừng quên đem đồ bị thay thế này đưa qua cho ta. Tốt lắm, ta đi đây, ngươi ngoan ngoãn , buổi tối đừng cùng tiểu Bối ngoạn quá muộn.”
“Hảo.” Tiểu Bảo ôm nàng một hồi mới buông ra.
Lưu thẩm yêu thương sờ sờ khuôn mặt không gầy nhưng không mập của Tiểu Bảo, xoay người rời đi, còn không quên vì Tiểu Bảo đóng cửa lại.
“Chi chi chi chi”, ngửi được mùi thịt tiểu Bối nhịn không được kêu lên. Tiểu Bảo ha ha cười , lê đến bên cạnh bàn cầm lấy chiếc đũa, trước gắp một khối lớn thổi nguội đưa cho tiểu Bối, rồi mới tự mình ăn khối rất nhỏ. Tuy nói là một chén thịt, nhưng bát không lớn, còn có củ cải, cho nên thịt cũng không phải quá nhiều. Tiểu Bối ăn ba khối thịt lớn liền liếm liếm đầu ngón tay, nó đương nhiên có thể ăn một bát thịt đầy, nhưng nó sẽ không tham lam như vậy đâu. Thấy tiểu Bối không ăn , Tiểu Bảo mới cười , từng muỗng từng muỗng đem toàn bộ thịt còn lại ăn hết. Tiểu Bảo cho tới bây giờ đều cảm thấy nương cho cậu cái tên này thật là phi thường hảo. Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, mọi người đều xem cậu là bảo bối mà chiếu cố. Chờ cậu tìm được nương rồi, cậu muốn đem bá bá thẩm thẩm thúc thúc đón đi hết, cậu muốn hiếu thuận với bọn họ.
Ăn no lẫn mệt mỏi một ngày, Tiểu Bảo rửa mặt xong liền ôm tiểu Bối lên giường ngủ. Cảm giác thật sự ngủ say lần này khiến Tiểu Bảo rất quen thuộc, không có nghe thấy tiếng quỷ kêu cũng không có mơ thấy nương. Bên ngoài rất lạnh, nhưng hai cái chăn trên giường cộng với ôm tiểu Bối, Tiểu Bảo một chút cũng đều không biết lạnh. Ăn thịt, có bộ đồ mới khiến cả người cậu đều là ấm áp .
…………….
Lúc Lâm Thịnh Chi không ở trong phủ, Tiểu Bảo sẽ đi đến tàng thư các. Nghỉ ngơi một ngày lại biết được cha ra phủ, Tiểu Bảo ăn cơm chiều liền theo Hoàng bá bá đi tàng thư các. Hoàng Lương Ngọc phụ trách dạy các thiếu gia tiểu thư trong phủ đọc sách, cũng phụ trách chưởng quản tàng thư các. Lâm Thịnh Chi là một vị minh chủ võ lâm nho nhã khiêm tốn nhất từ trước tới nay, lượng tàng thư của hắn đã thể hiện phong độ cùng học thức của hắn. Tiểu Bảo thích đọc sách, hơn nữa có thể nói là đã đọc qua là không quên được. Hoàng Lương Ngọc cùng thê tử sẽ ngụ ở trên tầng cao nhất trong tàng thư các, hắn không có nhi tử nên vẫn đều đem Tiểu Bảo trở thành đứa nhỏ của chính mình mà yêu thương. Tiểu Bảo thích đọc sách, hắn đương nhiên sẽ tận khả năng cung cấp cho cậu phương tiện. Lâm Thịnh Chi ở trong phủ, Hoàng Lương Ngọc liền đem thư cho Tiểu Bảo; Lâm Thịnh Chi không ở trong phủ, Hoàng Lương Ngọc liền đưa Tiểu Bảo đến tàng thư các cho chính cậu tự chọn sách đọc.
Dưới ngọn đèn, Hoàng Lương Ngọc chuẩn bị giáo trình ngày mai, Tiểu Bảo ôm một quyển võ lâm tạp học ở một bên im lặng đọc, thường thường bởi vì chuyện xưa phát triển mà hô nhỏ hai tiếng. Ngẩng đầu nhìn mắt Tiểu Bảo trừng thật to , ánh mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng, Hoàng Lương Ngọc lắc đầu cười cười, tiếp theo lại không tiếng động thở dài. Xem thái độ lão gia, sau này khẳng định là muốn đem Tiểu Bảo đuổi ra phủ . Hắn cùng lúc hy vọng Tiểu Bảo có thể vĩnh viễn bảo trì phần hồn nhiên này; cùng lúc lại hy vọng Tiểu Bảo có thể sớm ngày độc lập, trẩm ổn, như vậy ngày sau mới có thể chiếu cố chính mình. Tiếp qua hai năm Tiểu Bảo liền tròn mười lăm, trong phủ mỗi người đều rõ ràng những ngày Tiểu Bảo ở trong phủ sẽ không còn quá lâu. Hoàng Lương Ngọc lại không tiếng động thở dài, tràn đầy lo lắng đối với cuộc sống ngày sau của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đang đọc đến mê mẩn cũng không biết phu tử đang lo lắng cho mình, trước mắt cậu chỉ đang xuất hiện võ lâm đại hiệp bay tới bay lui, đao quang kiếm ảnh, quang cảnh rất náo nhiệt.
>>Hết
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
91 chương
89 chương
86 chương
117 chương
25 chương
72 chương
21 chương
45 chương