Thần Thương Vô Địch

Chương 1 : Vô địch thần thương lần đầu xuất trận

- Ngọc nhi, ngươi lại trốn đi đâu rồi ? Mặc cho tiếng réo gọi của thiếu nữ. Một cậu bé trạc chừng 14,15 tuổi vẫn lủi người chạy đi rất nhanh. Cậu bé chạy một mạch gần 200 trượng mới dừng lại quay đầu ra sau nhìn. May sao không có ai đuổi theo cả. Cậu bé cả mừng, bắt đầu đi xăm xăm về hướng mé tả. Nơi đó là nơi rất ít người dám đến, vì đó là một dãy các động lớn nhỏ gọi là "Mê động". Ai mà vào trong động này thì chẳng còn biết đường về. Không ngờ cậu bé lại dám đến nơi này mới thật là kỳ. Lúc này cậu bé đã tiến đến một cái động nhỏ xíu nằm ở góc trong cùng của "Mê động". Do hình thể nhỏ nhắn nên cậu vào đó chẳng mấy khó khăn. Cái động này thực ra lại chẳng ăn thông gì với các động khẩu kia. Vì thế nó chẳng khác gì một căn nhà bí mật để trú ngụ. Tiêu Thanh Ngọc đã vào đến nơi. Cậu ngồi xuống một góc khuất lôi ra một quyển sách bằng da dê mỏng nhỏ cỡ một bàn tay. Tiêu Thanh Ngọc nhìn ngắm quyển sách rất lâu. Quyển sách này đã rất cũ kỹ bên ngoài đề bốn chữ viết bằng nét thảo "Thần thương vô địch". Tối qua, lúc chui vào trong động này, tình cờ Tiêu Thanh Ngọc phát giác ra quyển sách nằm ở trong một hộc đá nhỏ để ở góc động. Do trời đã tối, nên cậu chưa kịp xem kỹ. Sáng nay. Vừa thức giấc Tiêu Thanh Ngọc đã trốn nhà ra đây lấy quyển bí kíp ra xem. Tiêu Thanh Ngọc chậm rãi mở sách ra. Trong sách là những đồ hình vẽ các huyệt đạo và cách luyện công. Tiêu Thanh Ngọc xem một hồi thì không hiểu ra sao cả. Cậu thấy cách thức luyện công trong bí kíp khác xa so với những gì cậu được đại sư tỷ Hồng Hoa dạy. Tiêu Thanh Ngọc tuy rất ngạc nhiên, nhưng cậu tự nhủ có lẽ đây là môn võ công lợi hại nên cách thức luyện tập của nó phải khác với bình thường cũng nên. Từ đó, cứ có thời gian rảnh rỗi là Tiêu Thanh Ngọc lại bí mật đến đây luyện tập. Thời gian đầu, cậu không thấy có gì khác với bình thường. Nhưng từ tháng thứ sáu trở đi thì chuyện lạ phát sinh. Tiêu Thanh Ngọc phát hiện mỗi lúc cậu vận công thì cái của quý dưới quần của cậu lại dựng cờ. Ban đầu, Tiêu Thanh Ngọc còn cố chịu đựng, nhưng về sau, đầu ngọn trường thương vươn lên cứng ngắt cứ chọc liên tục vào phần y bên dưới khiến cho cậu rất khó chịu. Từ đó, cậu cởi truồng ra luôn để tập môn công phu "Vô địch thần thương" cho dễ. Thời gian qua đi. Đã hơn một năm luyện tập nội công trên bí kíp. Tiêu Thanh Ngọc cảm thấy nội công mình chẳng cao hơn bao nhiêu, nhưng ngọn trường thương bằng thịt của cậu thì lại phát triển hết sức lạ thường. Tiêu Thanh Ngọc để ý mấy sư huynh đệ cùng tuổi sống chung với cậu thì thấy trường thương của bọn chúng rất ít khi vươn lên to cứng, và nếu có vươn cứng đi nữa cũng chỉ to cỡ 2/3 thanh trường thương của cậu mà thôi. Thật là quái dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu lo lắng. Cậu không dám xuống suối tắm chung với bọn bạn nữa mà tìm một chỗ khuất để tắm một mình hoặc cậu đợi đến đêm xuống mới ra suối tắm riêng. Một hôm, khi Tiêu Thanh Ngọc đang tắm ở góc suối thì có tiếng chân người đi lại. Tiêu Thanh Ngọc thất kinh vì đây là tiếng bước chân rất quen thuộc của đại sư tỷ Hồng Hoa. Cậu vội núp vào trong góc khuất rồi ló đầu nhìn ra. Bất ngờ, Hồng Hoa cởi bỏ y phục rồi bắt đầu bước xuống nước. Trong không khí oi bức của buổi tối nay thì việc tắm đêm thật là dễ chịu. Hồng Hoa lội đến ngang ngực rồi bắt đầu kì cọ thân thể. Nàng tắm rửa hết sức thoải mái và không ngờ rằng ở cách đó không xa có một cặp mắt đang say đắm nhìn mình. Tiêu Thanh Ngọc càng nhìn càng thấy cuốn hút. Cậu không ngờ đại sư tỷ lại có thân hình tuyệt mỹ đến vậy. Cái thứ lấp ló bên trên mặt nước kia của đại sư tỷ sao mà no tròn và trắng như tuyết thế không biết. Tiêu Thanh Ngọc nuốt nước miếng ừng ực. Cậu chỉ muốn xông ra cắn lấy một cái trên nhũ phong của đại sư tỷ mới thoả dạ. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy. Nhưng có cho vàng cậu cũng không dám làm thế vì đại sư tỷ võ công rất cao mà lại dữ dằn kinh khủng. Tiêu Thanh Ngọc đứng đằng xa ngắm nghía một lúc, quân tử kiếm dựng cờ và bắt đầu rỉ ra một chút chất nhờn. Nhưng đột nhiên cậu sực nhớ đến một việc quan trọng. Y phục của cậu để ở trên bờ rất gần với chỗ để y phục của đại sư tỷ. Nếu bất thình lình sư tỷ của cậu phát giác ra thì chỉ có nước chết. Tiêu Thanh Ngọc biết thân nên không dám ở lại nhìn trộm nữa mà từ từ lùi dần vào sát bờ và hướng đến chỗ để y phục của cậu. Khổ thay, khi Tiêu Thanh Ngọc chỉ còn mấy bước nữa thì đến được đống quần áo thì đột nhiên có tiếng bước chân của người thiếu nữ từ ngoài suối đi vào. Tiêu Thanh Ngọc hồn vía lên mây chẳng còn suy nghĩ thiệt hơn gì nữa vội lao người đến ôm hết y phục rồi phóng chạy. Cậu chạy rất nhanh và hết sức nhẹ nhàng vì sợ người đại sư tỷ phát hiện ra. Khi về đến phòng rồi mà vẫn không thấy ai đuổi theo Tiêu Thanh Ngọc mới hết sợ hãi. Cậu vội đốt đèn lên rồi lấy y phục ra để mặc. Nhưng cậu bé lại bị một phen kinh hãi vì y phục của cậu lại có lẫn cả y phục của người đại sư tỷ ở trong đó. Tiêu Thanh Ngọc hiểu ra vì cậu quá sợ nên đã ôm cả y phục của người đại sư tỷ ở gần đó mà chạy. Bây giờ thì Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao. Nếu cậu quay lại chỗ cũ thì chắc chắn không ổn. Còn nếu để bộ y phục này ở đây thì cũng không xong. Vò đầy, bức tai một hồi cuối cùng cậu bé quyết định mang bộ y phục này ra phía sau vườn chôn kín. Cậu vừa chôn xong thì chợt nghe thấy có tiếng kẻng đánh ầm ầm ở đằng trước. Hình như có kẻ đột nhập vào nhà bị phát hiện nên mọi người mới gõ kẻng như thế. Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc vội quay người vào nhà, nhưng cậu mới chạy được vài bước thì chợt thấy một bóng trắng từ trong nhà chạy ngược ra vườn. Tiêu Thanh Ngọc vội thét lên một tiếng vung tay đánh 1 chưởng vào bóng trắng. Bóng trắng bị bất ngờ không tránh kịp, nhưng y chỉ bị khựng lại một chút rồi tiếp tục lao người đi. Đằng sau có 3 người đàn ông lực lưỡng và hai cô gái chạy tới. Họ vội hỏi Thanh Ngọc xem kẻ đột nhập nọ chạy đường nào. Thanh Ngọc khuôn mặt kinh hãi vội chỉ tay về phía trước trong lúc toàn thân rung động. Khi mọi người đuổi theo rồi cậu bé mới lấy lại bình tĩnh vội chạy theo sau. Mọi người sục sạo suốt đêm nhưng không thấy gì nên quay trở về. Đến sáng, Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu tìm kiếm đại sư tỷ Hồng Hoa thì không thấy nàng ta đâu. Cậu ra bên bờ suối cũng không thấy dấu vết. Tiêu Thanh Ngọc rùng mình nhớ lại hình như bóng trắng đêm qua bị cậu đánh trúng một chưởng chính là đại sư tỷ. Tiêu Thanh Ngọc lo lắng vội ra phía sau vườn nhìn ngó. Cậu đoán chắc đại sư tỷ đã trốn đâu đó ở "Mê động" mà thôi. Tiêu Thanh Ngọc nghĩ vậy vội tiến về phía "Mê động". Vừa đi vừa nhìn ngó. Chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện dấu chân của đại sư tỷ và bắt đầu lần theo. Khi cậu đến trước một động khẩu thì thấy thân hình của đại sư tỷ đang ngồi khuất sau khe cửa đá. Tiêu Thanh Ngọc nhẹ nhàng bước vào thì Hồng Hoa vẫn còn đang ngủ. Cậu ngắm nghía thân hình loã thể tuyệt đẹp của Đại sư tỷ mà phát thèm. Cậu biết suốt hôm qua đại sư tỷ của mình đã bị một phen kinh hoàng nên mới mệt mỏi ngủ thiếp đi như vậy. Nhìn sư tỷ ngủ với đôi nhũ phong lên xuống nhịp nhàng theo từng hơi thở thật là khuyến rũ làm sao. Tiêu Thanh Ngọc còn nhận thấy lớp rừng cây thiên nhiên dài mịn và đen bóng lộ rõ dưới làn da trắng bạch mê người ở bên dưới thân của người sư tỷ xinh đẹp mỹ lệ. Cái khe hồng hồng ẩn lộ ở bên dưới khu rừng cây gần tiểu khúc khiến cho Tiêu Thanh Ngọc mới nhìn thấy phải choáng váng mặt mày, hai má đỏ bừng, trái tim đập mạnh thình thịch. Tiêu Thanh Ngọc chịu không nổi sự khuyến rũ của thân thể ngọc ngà nọ liền rón rén bước lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh. Với khoảng cách này chẳng những cậu có thể nhìn mọi thứ thật rõ hơn mà mũi của cậu cũng ngửi được thứ hương thơm hấp dẫn từ người đại sư tỷ toả ra. Đột nhiên, thiếu nữ chợt cựa người rồi tỉnh dậy. Nàng thất kinh vì thấy ai đó đang ngồi rất gần mình nên vội vung chưởng đánh liền. Thật đúng là "gieo nhân nào, gặt quả nấy". Lúc tối Tiêu Thanh Ngọc đánh cho người ta một chưởng thì giờ đây lại bị đánh lại một chưởng. Cũng may, chưởng lực do Hồng Hoa đánh ra trong lúc bất ngờ nên kình lực chưa đủ mạnh. Tuy vậy, thân hình Tiêu Thanh Ngọc cũng bị dội bật vào tường, ngã ra đau đớn. Hồng Hoa đánh xong mới nhận ra người bị đánh là tiểu sư đệ Tiêu Thanh Ngọc. Nàng hốt hoảng quên cả tình trạng bản thân vội chạy lại đỡ cậu bé lên nói lớn: - Đệ có sao không ? Mau tỉnh lại. Tiêu Thanh Ngọc bị đánh đau điếng, nhưng cậu không ngờ nhờ vậy mà lại được đại sư tỷ ôm vào lòng, khiến cho cậu khoái sướng tê người. Tiêu Thanh Ngọc giả vờ ngắm mắt nằm bất động để được hưởng sự êm ái của vòng tay mỹ nữ và cái cảm giác tê tê khi một bên cánh tay cậu tiếp xúc với một bên trái đào tiên mịn màn. Hồng Hoa thì ngược lại rất lo lắng. Nàng không hiểu tại sao chỉ với một chưởng vừa rồi mà cậu bé Tiêu Thanh Ngọc lại bất tỉnh lâu đến vậy. Là một người am hiểu y thuật. Vì vậy sau một lúc bối rối, Hồng Hoa đã bình tĩnh trở lại đưa tay bắt mạch cậu tiểu đệ. Vừa may sao, khi cách tay nàng vừa chạm đến cổ tay cậu bé thì Tiêu Thanh Ngọc đã cục cựa tỉnh dậy. Hồng Hoa mừng rỡ vội đặt cậu bé ngồi tựa vào mình. Tiêu Thanh Ngọc bấy giờ đã mở mắt. Lưng cậu tiếp xúc với một bên tay của thiếu nữ còn người nàng thì ở phía sau của cậu nên Tiêu Thanh Ngọc không sao nhìn ngắm được những đường cong khuyến rũ của mỹ nhân nữa. Tiêu Thanh Ngọc rên rỉ một cách cố ý rồi lên giọng trách móc. Lời nói của cậu khiến cho Hồng Hoa đâm ra hoang mang quên mất nàng đang loã thể không còn mặc chút quần áo gì. Tiêu Thanh Ngọc trong lúc nói chuyện đã quay người lại. Bây giờ thì toàn bộ những gì kín đáo của người đại sư tỷ đều đã ở trong tầm ngắm của cậu rồi. Với tư thế này Hồng Hoa như đang ôm Tiêu Thanh Ngọc vào lòng. Nhưng Hồng Hoa không để cho cậu bé được hưởng sự ưu ái lâu đến thế. Nàng bất thần tát một bạt tai vào má cậu bé rồi đứng phắt dậy, giận dữ: - Ngươi ! Ngươi .. Ngươi lại dám vô lễ thế ư ? Thì ra Tiêu Thanh Ngọc do quá say mê thân hình loã thể của người ngọc nên đã chú tâm nhìn vào người nàng quá kỹ. Điều này đã khiến cho Hồng Hoa phát hiện ra tình trạng loã thể của bản thân Nàng tát tai của tiểu đệ như vậy là còn nhẹ, nếu là kẻ khác thì nếu không bị giết chết thì cũng bị móc đôi mắt ra chứ chẳng chơi. Tiêu Thanh Ngọc bị đánh đau quá chảy cả nước mắt. Cậu thấy đại sư tỷ giận dữ thì làm bộ khóc bù lu bù loa rồi kể lể đủ thứ oan ức của mình. Hồng Hoa vẫn quay lưng lại phía cậu bé rồi lạnh lùng ra lệnh: - Ngươi mau về trang lấy y phục của ta ra đây ! Đừng có mà ngồi đó khóc lóc nữa. Tiêu Thanh Ngọc liếc nhìn thân hình trắng nõn nà phía sau của đại sư tỷ rồi giở giọng giận dỗi: - Đệ không đi ! Mặc kệ tỷ. Ai biểu tỷ đánh người ta làm gì, Nói xong, cậu bé đảo người đi ra khỏi động khẩu. Hồng Hoa kinh hoảng vội quay người lại gọi lớn: - Đệ hãy đứng lại đó. Có gì chúng ta còn thương lượng mà! Tiêu Thanh Ngọc không quay người lại. Cậu lên giọng: - Bây giờ tỷ còn định thương lượng chuyện gì ? Tỷ đừng có giở trò lừa gạt trẻ con tiểu đệ không mắc lừa đâu. Hồng Hoa biết mình đang bị cậu bé bắt bí. Nhưng nàng đang ở thế yếu nên gắng gượng nhỏ giọng nói: - Thôi mà ! Chúng ta là tỷ đệ với nhau. Bây giờ đệ có khó khăn gì cần giải quyết thì đưa ra đi. Tỷ tỷ sẽ nhất quyết thành toàn cho đệ có được hay không ? Tiêu Thanh Ngọc hài lòng quay người lại nói. Thế này thì còn được. Bây giờ đệ có một việc muốn nhờ tỷ giải quyết. Nếu tỷ làm được thì đệ quyết không sai lời sẽ đi lấy quần áo cho tỷ ngay. Hồng Hoa bây giờ đã biết thân. Nàng không dám quát nạt khi Tiêu Thanh Ngọc nhìn ngó cơ thể mình. Hồng Hoa hỏi: - Đệ nói đi ! có chuyện gì ? Tiêu Thanh Ngọc thở dài cúi đầu rầu rĩ: - Đây là chuyện rất tế nhị. Đệ bị gần nửa tháng nay mà không dám nói chuyện này với ai. Bây giờ có tỷ là người am hiểu y đạo. Đệ muối mặt cầu xin tỷ giúp cho. Lời nói và vẻ mặt của Tiêu Thanh Ngọc rất chân thật và đầy cảm xúc. Điều này khiến Hồng Hoa đỡ mặc cảm nàng là người đang bị lợi dụng. Hồng Hoa nói: - Đệ có gì cứ nói đi ! Tỷ mà giúp được nhất quyết chẳng từ nan! Tiêu Thanh Ngọc mừng rỡ. Cậu vội vàng cởi bỏ y phục trước đôi mắt ngỡ ngàng của mỹ nhân. Hồng Hoa kinh ngạc đến tròn mắt. Nàng càng ngạc nhiên và xấu hổ hơn khi thấy cái cục nợ của cậu bé đang sửng cồ chỉnh thẳng về phía người nàng. Tiêu Thanh Ngọc xấu hổ nói: - Tỷ xem ! Cái này của đệ không hiểu sao gần đây cứ bị như vầy hoài. Đệ làm mọi cách mà nó vẫn không thể nào trở lại bình thường. Không biết có phải do đệ bị chuyện gì không ? Hồng Hoa ngượng ngập quay mặt đi không dám nhìn vào cái thứ quái quỷ nọ. Nàng bối rối không biết làm gì, nói gì bây giờ. Tiêu Thanh Ngọc bước lại kéo đại sư tỷ ngồi xuống. Cậu nắm một bên bàn tay của đại sư tỷ rồi đặt nó ngay vào tiểu huynh đệ đang sừng sừng của mình rồi giữ ở đó. - Tỷ sờ thử xem ! Có phải là nó bị sưng không ? Hồng Hoa ngượng lắm. Nhưng nàng cũng cố gắng sờ thử cái thứ nọ. Nàng sờ một lúc thì bất giác trở nên hứng thú. Thế là mỹ nhân ngồi quay mặt lại vừa nhìn ngắm vừa vuốt ve cái khúc thịt nóng cứng ở trong tay mình. Tiêu Thanh Ngọc ngất ngây vì sướng. Đây là lần đầu tiên tiểu huynh đệ của cậu được một bàn tay mỹ nhân chăm sóc. Cái cảm giác từ bàn tay mềm mại của mỹ nhân truyền vào thân tiểu huynh đệ làm cho cậu thấy phê phê làm sao. Hồng Hoa cũng vậy. Nàng bắt đầu cảm thấy thân hình nóng bừng. Hai thứ trái cây phía trước ngực cứ từ từ nở lớn và bứt rứt khó chịu. Âm ngọc động bên dưới thì chịu khích thích của bản thân cũng đã bắt đầu âm thầm ri rỉ ra chút nước hoa lộ trong vắt. Tiêu Thanh Ngọc nhắm mắt thì thào: - Tỷ tỷ ! cái này của đệ bị làm sao vậy ? Tiêu Thanh Ngọc tuy biết y lý. Nhưng cái chuyện nam nữ này thì nàng cũng mù tịt. Nàng không biết làm sao để trả lời cho cậu tiểu đệ nên cứ ầm ừ rồi nói nhỏ: - Ta đang kiểm tra. Ngươi hãy bớt cái miệng đi ! Tiêu Thanh Ngọc nói nhỏ: - Tỷ cứ kiểm tra đi. Nhưng để tiểu đệ thay đổi tư thế một chút. Rồi không để Hồng Hoa kịp có ý kiến. Tiêu Thanh Ngọc đã chồm người ngồi ngay vào lòng nàng rồi vòng tay ôm lấy thân hình mỹ nhân. Hồng Hoa ngượng ngập lắm, nhưng tay nàng đang bận vuốt ve cái cục thịt kia thì nàng còn cớ gì mà từ chối vòng ôm của cậu tiểu đệ. Thế là trong động khẩu chỉ còn những âm thanh hỗn hễ phát ra của hai cơ thể thanh tân đang trong giai đoạn động dục. Nước hoa lộ cứ thế mà chảy ra bôi trơn tru phía đầu ngọn trường thương nơi chỗ kín của cậu nhỏ, còn ở dưới nền đá thì âm ngọc lộ của Hồng Hoa cũng đã trào dâng mà làm ướt át ngay phía chỗ nàng đang ngồi. Tiêu Thanh Ngọc đã ngậm một bên nhũ phong của mỹ nhân mà mút một cách say sưa. Bàn tay còn lại của cậu thì đang nặn vắt cái thứ phong nhũ bên kia khiến nó biến hóa ra các hình thể tròn méo khác nhau. Điều đó làm cho cả người mỹ nhân run lên vì sướng. Hai người người thì bóp lấy nhũ phong rồi lại mút lấy nó, kẻ khác lại sờ nắn mâm mê con quái vật kỳ lạ dài cả gang tay này. Hành động của họ mỗi lúc một trở nên gấp gáp và cấp thiết hơn. Cuối cùng thì dục tính đã chiến thắng bản năng tự vệ của thiếu nữ. Hồng Hoa đã nằm ngửa ra nền đá để thân hình của cậu tiểu sư đệ phủ phục trên người nàng. Ái ân tăng lên vùn vụt khi tiểu huynh đệ nóng nẩy xông phá tiến vào mở rộng khe đào nguyên thần bí nơi cửa mình mỹ nhân. Hồng Hoa thở dồn dập vì cơn sướng cứ mỗi lúc một gia tăng. Nàng nằm ngửa, hai chân giang ra để quân tử kiếm của cậu nhỏ thoải mái xâm nhập vào âm phong động của mình. Tiêu Thanh Ngọc đã làm chủ thân thể ngọc ngà của người thiếu nữ. Cậu lấy thế thúc một phát thật mạnh làm tan rã hoàn toàn thành trì mong manh nơi âm động thần bí của sư tỷ Hồng Hoa. Hồng Hoa thiếu nữ rú lên vì đau, đã nhận biết bản thân đã trở thành đàn bà, nhưng đồng thời với nó là cơn khoái ngất ngưng. Cái nơi thần động bí hiểm của nàng như bị lèn chặc bởi một thứ rất chi to lớn và nóng hôi hổi. Hồng Hoa thiếu nữ hiểu rõ tiểu huynh đệ của hắn đã nằm gọn trong người nàng rồi. Hồng Hoa là thiếu nữ trinh nguyên. Nàng chưa từng quan hệ với bất kỳ một nam nhân nào nên không biết được tên tiểu huynh đệ kia của Tiêu Thanh Ngọc thuộc loại to lớn bất thường. Nhưng mặc kệ mọi chuyện. Cơn khoái sướng lại bắt đầu rồi khi mà ác tặc dùi thịt tiểu huynh đệ của Tiêu Thanh Ngọc đã thông tỏ đường đi lối về và đang ra vào liên tục trong âm động mềm mại, trắng hồng và rất sít sao của nàng. Hồng Hoa sướng quá vừa rú liên hồi những âm thanh vô nghĩa và đứt đoạn, vừa giật người xuống nền đá đùng đùng. Tiêu Thanh Ngọc hai tay bợ lấy hai bên eo lưng thon nhỏ của người đại sư tỷ xinh đẹp trong lúc tiểu huynh đệ của cậu liên tục dập xuống như muốn chẻ vỡ cái cối thịt mềm mại nọ. Phần tiếp giáp nơi hạ thể của cả hai bị họ dồn dập liên tục đập vào nhau vang lên những âm thanh liên tu bất tận. Thêm vào đó là tiếng óc ách của hoa ngọc lộ nơi chỗ tiếp giáp khắng khít đó bị áp lực dồn nén từ hai thứ khí cụ đặc dị bằng thịt khiến cho cuộc ái ân trở nên cực kỳ dữ dội và kích thích mạnh mẽ dục tính của cả hai càng lúc càng tăng cao. Hồng Hoa đã chịu hết nổi. Cơn sướng bùng nổ trong nội thể nàng khiến mỹ nhân rú lên ôm cứng lấy thân hình Tiêu Thanh Ngọc buột cậu phải giữ nguyên vị trí trường thương của mình trong âm phong động của nàng. Từng dòng âm dịch liên tục chảy ra cùng với những co bóp dữ dội của âm động người thiếu nữ lên toàn thân thanh trường thương khiến Tiêu Thanh Ngọc sướng khoái ngây ngất. Hồi lâu sau, bão tố đã tan. Hồng Hoa đã xuất hết dịch chất ra ngoài rồi nhưng âm động của nàng vẫn còn đang chiếm giữ lấy thanh trường thương nhất định không buông. Tiêu Thanh Ngọc áp môi mình vào khóe môi anh đào của mỹ nhân. Nụ hôn đến khiến thân hình cả hai run động nhẹ. Hai tay mỹ nhân ôm choàng lấy lưng cậu bé trong lúc song ma thủ của cậu lại đang mê mải thám hiểm phong đồn mỹ diệu phía dưới thân mỹ nhân. Tiêu Thanh Ngọc từ từ ngồi dậy. Cậu bắt đầu tiếp tục hiệp hai với mỹ nhân. Thân hình mỹ nhân bắt đầu run rẩy trong nhịp ái ân. Hai người lại bắt đầu đưa nhau lên đỉnh vu sơn. Hồng Hoa đâu biết được Tiêu Thanh Ngọc đã luyện thành "Thần thương vô địch" nên cho dù cậu có sướng ngất cũng chẳng bao giờ bị ra khí. Vì thế Tiêu Thanh Ngọc có thể liên tục công thành phá luỹ nơi âm động mỹ nhân mà không hề biết thúc thủ là gì. Hồng Hoa chỉ có thể cầm cự đến hiệp thứ ba thì đã mệt nhoài không sao tái chiến được. Nàng đành năn nỉ cậu tiểu sư đệ hãy tha cho nàng đừng để âm động của nàng phải xúc động ra âm khí lần nữa. Tiêu Thanh Ngọc vẫn còn rất sung sức. Nhưng cậu thấy mỹ nhân đã quá mệt và hạ thể dính đầy nước hoa ngọc lộ do cơ thể cả hai tiết ra nên đành ngừng lại. Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc nữa. Hoá ra đêm qua Hồng Hoa bị mất y phục nên nàng đành phải trần truồng chạy trở về phòng. Không ngờ khi nàng vừa vào đến trước sân thì bị hai người hộ vệ trang phát giác. Hồng Hoa đang trong tình trạng lõa thể thì làm sao dám dừng lại để đối thoại. Vì vậy nàng phải phóng người ra phía sau vườn trốn đi. Tiêu Thanh Ngọc nghe xong câu chuyện vừa thấy thương nàng mà lại vừa buồn cười. Tiêu Thanh Ngọc thầm nghĩ nếu không vì chuyện này thì làm sao cậu được chiếm hữu một tuyệt phẩm âm động hiếm có như vậy nơi người đại sư tỷ Hồng Hoa. Còn Hồng Hoa cô nương thì sau khi kể xong câu chuyện lại phát giác ra nụ cười kỳ bí trên miệng cậu tiểu sư đệ nhỏ tuổi thì chợt nghĩ ra một chuyện đột nhiên kêu lên giận dữ: - Ngươi, có phải ngươi đã rình xem ta tắm rồi nhân đó lấy đi y phục của ta không ? Tiêu Thanh Ngọc không ngờ Hồng Hoa tỷ tỷ lại tinh ranh đến mức đó, nhanh chóng đoán ra sự việc của cậu. Khuôn mặt Tiêu Thanh Ngọc thoắt cái trở nên bối rối, miệng không nói lên lời: Hồng Hoa nhìn vào khuôn mặt đang biến sắc của cậu nhỏ thì đoán ra việc mình nói vừa rồi là đúng lắm rồi. Bất giác nàng cảm thấy uất ức vô tả. Con người nàng sao lại để người ta dễ dàng lừa gạt như thế. Thật là quá tội nghiệp mà. Tiêu Thanh Ngọc thấy Hồng Hoa tỷ tỷ không những không giận dữ đánh mình mà còn trở nên sầu muộn thì vội lên giọng an ủi và vuốt ve thân hình mỹ nhân. Thế rồi cậu lần lượt kể lại câu chuyện của cậu đêm qua. Thực tế sự việc xảy ra không phải là do cậu cố ý mà có. Mong rằng tỷ tỷ nghe xong đừng có giận dữ hay khóc lóc nữa, có thể do đây cũng là duyên phận của hai người. Hồng Hoa nghe cậu nhỏ kể lể một hồi cũng từ từ nguôi ngoai. Hiện tại hai người bọn họ đã hòa vào làm một rồi. Việc xảy ra trong quá khứ cũng chẳng thể sửa chữa được nữa. Thôi thì đành để nó qua đi thôi. Thế rồi sau đó, Tiêu Thanh Ngọc quay lại trang viện tìm lấy y phục cho Hồng Hoa. Khi đã có y phục rồi. Hồng Hoa liền giục Tiêu Thanh Ngọc cùng về trang. Hai người quay trở lại trang, nhưng lần này Hồng Hoa không còn đi đứng được như bình thường nữa vì âm động của nàng vừa bị mất trinh. Hồng Hoa vừa đi vừa nhăn nhó vì đau và phải nhờ cậu tiểu sư đệ dìu đỡ mới có thể về được đến phòng.