Bảo Bối
Chương 1
Nguyên khánh trung thu năm thứ hai, võ lâm bị nồng đậm huyết tinh cùng hỏa diễm bao phủ. Võ lâm tôn thủ Nhiếp gia cả nhà một trăm dư khẩu toàn bộ bỏ mạng. Trong rượu của Nhiếp gia bị người hạ độc, kẻ hạ độc là dưỡng tử của Nhiếp gia - lão nhị Diệp Địch với độc si biệt danh “Túy sinh mộng tử” . Mà người không có uống rượu lại bị sát thủ mai phục trong trang Nhiếp gia tàn sát toàn bộ. Không ai biết đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngay tại một ngày trước, Nhiếp tộc trưởng tử cũng là nhi tử duy nhất Nhiếp Chính vừa mới đạt được tôn vị võ lâm minh chủ, tam tử đồng dạng cũng là dưỡng tử Lam Vô Nguyệt chính thức tuyên bố xuất sư, bước vào võ lâm. Khi mọi người đuổi tới, Nhiếp gia đã lâm vào trong hỏa diễm đầy trời. Việc này khiến võ lâm khiếp sợ, Diệp Địch sự bại bị mọi người đuổi giết, sau khi trọng thương liền đào thoát ẩn thân. Năm năm trôi qua vẫn không ai có thể tìm được Diệp Địch, Nhiếp gia liền lấy kết quả làm người ta tiếc hận như vậy biến mất trong chốn võ lâm.
“A ──! !”
“A!”
“Chi chi!”
Cùng với một đạo tiếng kêu thảm thiết loáng thoáng thê lương, Tiểu Bảo còn chưa ngủ sợ tới mức lăn lông lốc dựng lên, rất nhanh gói kỹ lưỡng trong cái chăn cũ nát, tĩnh một đôi mắt to tràn ngập kinh sợ trừng ván giường dưới thân.
“A ──! !”
Lại là ẩn ẩn hét thảm một tiếng, Tiểu Bảo bị dọa ra hai thân mồ hôi lạnh, thân thứ nhất là vừa vừa. Một con hầu tử chi chi kêu tiến vào ổ chăn của cậu, Tiểu Bảo ôm chặt hầu tử trừng ván giường, toàn thân cả da gà đều nổi lên. Quỷ lại tới nữa! Quỷ lại tới nữa!
“Chi chi chi chi! !” Hầu tử tên gọi tiểu Bối lông toàn thân cũng dựng lên, cùng bằng hữu tốt của nó nhìn ván giường.
Một người một hầu tránh ở ổ chăn đợi hơn nửa ngày, bỗng không có tiếp tục nghe được tiếng kêu của quỷ. Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, Tiểu Bảo biết kế tiếp sẽ không có quỷ kêu nữa, thế này cậu mới thở ra một hơi nằm xuống, chuẩn bị ngủ. Thế nhưng vì bị sợ hãi cho nên hơn nửa ngày trôi qua, cậu vẫn là trừng đôi mắt thật to không hề buồn ngủ.
“Chi chi chi chi.” Huynh đệ kiêm bằng hữu tốt nhất của Tiểu Bảo – tiểu Bối từ ổ chăn nhô đầu ra, một bên hô hấp không khí mới mẻ, một bên căm giận phát tiết bất mãn. Rất có tư thế một phen bóp chết quỷ, đã hoàn toàn quên vừa rồi nó sợ tới mức phát run thế nào.
Tiểu Bảo đô đô miệng lên, nắm móng vuốt tiểu Bối, ở trong lòng lẩm bẩm: đến tột cùng là quỷ gì ni? Vì cái gì luôn kêu mà giấu mặt ni? Nhanh sau đó Tiểu Bảo giật mình một cái, liên tục lắc đầu: đừng tới đừng tới, Tiểu Bảo sẽ sợ hãi. Thiên linh linh, địa linh linh, quỷ quái đừng tới.
“Chi chi”, nhìn thấy tiểu Bối mệt nhọc, Tiểu Bảo xoay người, ván giường chi nha vang vài tiếng, chỉ chốc lát sau đã không còn động tĩnh.
Đêm nay quỷ không tiếp tục kêu, bất quá Tiểu Bảo lại thật sự ngủ không được, cũng may cậu không cần đi đọc sách, cũng không nhất định phải thức sớm. Mặt trời lên cao, Tiểu Bảo cuối cùng tỉnh ngủ bị cái bụng đói khát thúc giục xuống giường. Mặc vào y phục tuy rằng cũ nát, nhưng những chỗ may trên người khâu rất tốt, lại mang vào giày vải mới ngày hôm qua Lưu thẩm vừa cho cậu, Tiểu Bảo đi ra mộc ốc cũ nát, đến một dũng thủy nhỏ bên cạnh giếng trong viện ngoan ngoãn rửa sạch mặt, dùng cành liễu xoát nha (chải răng), lại lau mặt cho tiểu Bối rồi mới bước chân ra sân.
Nơi Tiểu Bảo trụ là một trạch tử (tòa nhà) tối hẻo lánh, phía sau chỗ ở chính là tòa hậu sơn. Người không biết thân phận Tiểu Bảo sẽ nghĩ rằng cậu là người trông núi (->thủ sơn, ta tránh lập từ). Dùng chân phải bị tật từ nhỏ lê từng bước, Tiểu Bảo dùng nửa canh giờ mới đi đến trù phòng ở hậu viện. Tiến đến sân trù phòng, người trong viện đang bận việc nhìn thấy Tiểu Bảo đều hướng cậu chào hỏi.
“Tiểu Bảo, dậy rồi? Thái dương đều đã phơi đến mông a.”
“Tiểu Bảo, tối hôm qua có phải lại cùng tiểu Bối ham chơi hay không? Mau tới mau tới, bánh bao còn nóng , thừa dịp còn nóng ăn nhanh.”
“Tiểu Bảo, lão gia hôm nay ở trong phủ yến khách, ngươi đừng đi đến tiền viện, ăn xong bánh bao trở về đi, biết không?”
“Ân.” Tiểu Bảo nhuyễn nhuyễn lên tiếng, cầm lấy cái bát đựng bốn cái đại nhục bao (bánh bao thịt) đi đến một cái ghế nhỏ trong góc ngồi xuống. Cho tiểu Bối một cái bánh bao, chính cậu lại cầm lấy một cái, im lặng mà hạnh phúc ăn.
Lúc này, một vị đại nương đi đến trước mặt Tiểu Bảo, đem một cái chăn phóng tới bên chân Tiểu Bảo, nói: “Tiểu Bảo, chăn này đại nương khâu cho ngươi tốt lắm, đừng quên ôm trở về, tối hôm qua có phải bị đông lạnh hay không? Xem sắc mặt ngươi không được tốt.” Đại nương vừa nói, vừa lo lắng sờ sờ mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngẩng đầu cho đại nương một cái mỉm cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền hõm sâu: “Không lạnh. Đa tạ.”
Đại nương nhu nhu đầu Tiểu Bảo, trong mắt hiện lên đáng tiếc, rồi lại xoay người đi làm chuyện của mình. Mỗi người đều đang làm yến khách trong phủ, Tiểu Bảo cũng không quấy rầy mọi người. Cùng tiểu Bối một mình ăn xong hai cái bánh bao, cậu ôm lấy chăn, chậm rãi lê hướng về chỗ ở của mình.
Nhìn Tiểu Bảo cố hết sức ôm chăn trở về, một tiểu khỏa tử vừa tới trù phòng rất muốn đi hỗ trợ lại bị một vị đại gia kéo lại. Vị đại gia kia nói: “Tiểu Bảo sớm một chút học được tự chiếu cố chính mình, hắn là có thể sớm một chút rời đi nhà này, nó có thể tự ôm trở về . Nếu muốn giúp nó, vậy hãy giúp nó tránh đi lão gia.”
Tiểu khỏa tử nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Bảo nói sao cũng là trưởng tử của lão gia, lão gia vì sao đối với cậu ta nhẫn tâm như thế? Chẳng lẽ chỉ bởi vì chân và mặt của Tiểu Bảo? Tiểu Bảo tuy không quá thông minh, nhưng tính tình tốt lắm a, nếu trên má phải không có vết bớt kia thì thực chọc người thích a.”
Đại nương đưa chăn cho Tiểu Bảo trừng mắt nhìn tiểu khỏa tử một cái, cả giận nói: “Ai nói đó là bớt? Tiểu Bảo trước kia rất đáng yêu a, đó là sau khi bị bệnh mới có . Hơn nữa ai nói với ngươi Tiểu Bảo không thông minh? Ta dám nói bên trong viện này không có một người nào thông minh hơn Tiểu Bảo.”
Tiểu khỏa tử lòng hiếu kỳ quá nặng : “Bệnh gì?” Có bớt nhìn qua đã đáng yêu như vậy, vậy lúc không có bớt thì có bao nhiêu đáng yêu a.
Đại nương khổ sở lắc đầu: “Ai, sau khi phu nhân đi rồi Tiểu Bảo mắc phải quái bệnh, vừa đến lần đầu liền đau toàn thân suốt mười lăm. Lão gia lại không cho quản nó, chúng ta làm hạ nhân cũng không có biện pháp, thế nên vẫn giữ tình trạng như thế.”
“A? Phu nhân? Là nương của Tiểu Bảo sao?” Tiểu khỏa tử tiếp tục hỏi, “Ta nghe nói đại phu nhân cùng người bỏ trốn , có phải thật hay không?”
Lần này không chỉ có đại nương trừng hắn, mà các lão nhân gia trong trù phòng cũng đều trừng hắn .
“Chẳng, chẳng lẽ, không phải?” Tiểu khỏa tử không khỏi vò đầu, việc này cũng không phải là bí mật trong phủ.
Vị đại gia kia cả giận nói: “Ngươi mới đến mấy ngày, nghe nhiều như thế ở đâu? Lão gia không thích người khác nói huyên thuyên, nhất là nói đến chuyện phu nhân. Đi đi đi, nên làm gì thì làm đi, đừng đứng ở chỗ này!”
“Hảo hảo hảo.” Tiểu khỏa sát sát cái mũi, khiêng lên mớ củi tiếp tục đi làm việc.
Sau khi Tiểu khỏa tử rời đi, nhóm lão nhân gia đều không tiếng động thở dài, bọn họ ai cũng đều không tin đại phu nhân giống như tiên nữ lại cùng người bỏ trốn, đại phu nhân còn xem Tiểu Bảo như bảo bối mà yêu thương a, bằng không cũng sẽ không cho Tiểu Bảo mang nhũ danh này, lại cho con hầu tử kia danh tự “Tiểu Bối”, muốn thấu thành một đôi Bảo Bối a. Đại phu nhân sao lại nhẫn tâm bỏ lại Tiểu Bảo? Nhưng ngẫm lại lão gia, nhóm lão nhân gia lại lắc đầu, có lẽ đại phu nhân là chịu không nổi lão gia cưới một người lại một người cho nên mới rời đi. Nghĩ đến lão gia cùng đại phu nhân từng là một đôi thần tiên quyến lữ, cuối cùng lại biến thành như vậy, thật sự là tạo hóa trêu người a.
Tiểu Bảo đương nhiên không có nghe thấy đối thoại liên quan đến cậu ở trù phòng. Khi cậu thật vất vả trở lại chỗ ở, trên người đều bị mồ hôi thấm ướt . Chân của cậu không thuận tiện mà chăn lại nặng, dọc theo đường đi thỉnh thoảng ngừng ngừng, còn dựa vào tường nghỉ ngơi hồi lâu. Sau khi đem chăn phóng tới trên giường, Tiểu Bảo liền nằm phịch xuống dậy không nổi.
“Chi chi chi”, Tiểu Bối nhảy lên trên lưng Tiểu Bảo, vừa giẫm, vừa chụp. Tiểu Bảo nở nụ cười, xoay người ôm lấy tiểu Bối một thân hoàng mao (lông vàng), cùng nó chơi đùa.
Ban ngày có thể tinh tường nhìn thấy bài trí trong phòng. Kỳ thật cũng không có bài trí gì, chỉ là một cái giường, một cái bàn cùng hai cái ghế. Sáu năm trước nương Tiểu Bảo không nói một tiếng đột nhiên ly khai, từ đó về sau không rõ tung tích. Mọi người đều nói nàng cùng người bỏ trốn , nhưng Tiểu Bảo không tin. Tuy rằng cậu mất đi kí ức tối hôm nương đi, nhưng cậu nhớ rõ nương có bao nhiêu thương cậu, tin tưởng vững chắc nương sẽ không có không cần cậu. Kỳ thật cậu cũng không quá hiểu được cái gì là bỏ trốn , nhưng khẳng định là chuyện không tốt, bằng không cha cũng sẽ không thiếu chút nữa bóp chết cậu.
Ở trong trí nhớ của cậu, cha cho tới bây giờ đều không thích Tiểu Bảo. Bởi vì chân cậu có tật, bởi vì cậu câm điếc, cũng bởi vậy nương mới không ngừng khóc a. Kỳ thật cậu không phải câm điếc, cậu chỉ là nói chuyện chậm chạp, Hoàng bá bá đã nói như thế. Nhưng cậu còn chưa kịp để cho nương biết, thì nương đã bước đi .
“Nương… Nương…” Trong trí nhớ, gương mặt nương vẫn là rõ ràng như vậy, giống như cho tới bây giờ đều không có rời đi.
“Chi chi chi” Tiểu Bối tựa hồ biết bằng hữu tốt muốn nói cái gì, lập tức ở trên bụng cậu nhảy nhảy. Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo lại xuất hiện, trong mắt của cậu là một chút kiên định. Cậu muốn học bổn sự nhiều hơn, có thể sớm một ngày đi ra ngoài tìm nương. Cậu muốn nói cho nương biết cậu có thể nói , cậu còn cùng Hoàng bá bá học rất nhiều thi, thuộc rất nhiều thư ni. Còn có còn có, cậu đã có thể tự mình khâu nút, sửa ghế, còn biết nấu ăn a, tuy rằng không phải quá ngon, nhưng sau này nhất định sẽ ăn ngon!
“Chi chi chi”, Tiểu Bối muốn đi chơi .
Tiểu Bảo khó xử lắc đầu: “Công khóa (bài tập).”
Công khóa hôm nay cậu còn chưa có làm a, không làm tốt thì Hoàng bá bá sẽ tức giận. Nghĩ như vậy, Tiểu Bảo buông ra tiểu Bối từ trên giường bước xuống, đi đến trước bàn lấy qua thư ngày hôm qua Hoàng bá bá cho cậu, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Hai canh giờ sau, Hoàng Lương Ngọc dạy xong công khóa cho nhóm thiếu gia từ thư viện đi tới, vừa vào cửa liền hỏi: “Tiểu Bảo, thư ngày hôm qua ta bảo ngươi học thuộc ngươi đã học chưa?”
Tiểu Bảo hướng Hoàng Lương Ngọc cung kính hành một cái đại lễ, gật gật đầu: “Ân.”
“Hảo, vậy ngươi đọc đi.”
Hoàng Lương Ngọc ngồi xuống cái ghế đã được lau sạch sẽ, Tiểu Bảo hé miệng từng chữ từng chữ rất chậm đọc lên. Hoàng Lương Ngọc rất kiên nhẫn nghe , nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Bảo, hắn tuy rất vui mừng nhưng lại có càng nhiều tiếc hận. Tuy nói đây là tòa trạch tử mới, bọn họ cũng là vừa mới được đưa tới chưa đến một năm, nhưng các lão nhân trong phủ đều là nhìn Tiểu Bảo lớn lên. Đại phu nhân tuykhông thích nói chuyện, nhưng đối với ai cũng đều là ôn nhu hữu lễ, trong phủ ai sống mà không thoải mái, đại phu nhân còn có thể tự mình đi xem bệnh cho hắn. Nhà ai có đứa nhỏ khóc, đại phu nhân cũng sẽ ôm dỗ. Cũng bởi vậy, cao thấp trong phủ đối với Tiểu Bảo đều là đau (sủng,yêu thương) đến tâm khảm.
Chính là lão gia lại không phải một người biết thỏa mãn. Đại phu nhân sinh hạ Tiểu Bảo không đến hai năm, lão gia liền liên tiếp thú vào nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân, nhị phu nhân còn là hoài thai vào cửa . Đại phu nhân tuy nói nhìn qua không có gì, nhưng trong lòng nào có thể không khổ sở a, bằng không cũng sẽ không nhẫn tâm bỏ lại Tiểu Bảo rời đi. Lão gia là người coi trọng mặt mũi, vốn đã ghét bỏ Tiểu Bảo thân có tàn tật, lại là kẻ câm điếc, việc đại phu nhân vừa đi khiến lão gia đánh mất mặt mũi liền đem oán hận vốn có phát tiết ở trên người Tiểu Bảo, đem một mình nó để ở hậu viện chẳng quan tâm đến.
Nếu khi đó lão gia không làm gì với Tiểu Bảo, sau khi Tiểu Bảo phát ra tiếng sẽ dạy nó học nói, thì Tiểu Bảo cũng sẽ không tới mười ba tuổi nhưng nói chuyện còn không lưu loát bằng oa nhi ba tuổi. Này cũng là vì sao mỗi ngày hắn đều muốn Tiểu Bảo đọc sách, có lẽ Tiểu Bảo có thể sớm bình thường một chút, chính là hiệu quả không phải quá tốt. Cũng vì hắn phát hiện quá muộn, hai năm trước hắn mới nhận ra cổ họng của Tiểu Bảo không có vấn đề, nếu hắn sớm phát hiện một chút, Tiểu Bảo cũng có lẽ có thể sớm học nói một chút.
Hơn nữa Tiểu Bảo từ sau khi đại phu nhân rời đi đã mắc phải quái bệnh, trên mặt không hiểu sao có hơn một khối hắc ban (đốm đen), lão gia liền thêm chán ghét Tiểu Bảo. Không được để Tiểu Bảo xuất hiện ở trước mắt hắn, chỉ cần vừa thấy Tiểu Bảo, lão gia nhẹ thì đem nó nhốt ở sài phòng, nặng thì tìm cớ dùng roi đánh một chút. Bọn hạ nhân không đành lòng, lại niệm đại phu nhân tốt bụng nên đều nổi lên tự phát chiếu cố Tiểu Bảo, cũng giúp nó tránh đi lão gia. Năm năm trước lão gia thành võ lâm minh chủ, càng muốn chú trọng thể diện, cho dù biết bọn hạ nhân lén chiếu cố Tiểu Bảo, hắn cũng xem như không biết, chỉ là muốn quản gia nói cho bọn họ đừng cho Tiểu Bảo đi ra ngoài khiến hắn mất mặt. Võ lâm minh chủ sao có thể có một đứa con tàn tật, sao có thể có một lão bà cùng người bỏ trốn?
Nghĩ đến đại phu nhân, Hoàng Lương Ngọc không khỏi sinh ra một cỗ kính nể. Trong phủ không ai biết đại phu nhân họ gì, đến từ nơi nào, chỉ biết là đại phu nhân tên một tự “Đông”, mọi người cũng đã quen kêu nàng là đại phu nhân. Lúc Đại phu nhân còn ở đây, đối với nhị phu nhân, tam phu nhân cùng tứ phu nhân đều rất tốt, cũng không cùng bọn họ tranh thủ tình cảm, cho dù hàng năm bị lão gia vắng vẻ đại phu nhân cũng chưa bao giờ biểu hiện ra một điểm oán hận đối với các phu nhân khác. Tính tình Đại phu nhân cũng như người của nàng, như một tiên nữ. Đại phu nhân còn thường mang hai vị thiếu gia khác cùng Tiểu Bảo đọc sách viết chữ. Có lẽ khi đó đại phu nhân đã phòng ngừa chu đáo , nếu không nhị phu nhân, tam phu nhân cùng tứ phu nhân cũng sẽ không ngầm đồng ý thái độ của người trong phủ đối với Tiểu Bảo, nói cách khác đã sớm đem Tiểu Bảo đuổi ra phủ . Hắn cũng không có khả năng dạy Tiểu Bảo đọc sách.
Ngay tại thời điểm Hoàng Lương Ngọc lâm vào hồi ức ngày xưa, Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã đem sách đọc xong xuôi, thực khát thực khát. Hoàng Lương Ngọc cũng đúng lúc thu hồi tâm tư, kỳ thật không cần nghe hắn cũng biết Tiểu Bảo nhất định là một chữ không bỏ sót. Lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Bảo, Hoàng Lương Ngọc đứng dậy rót cho Tiểu Bảo một chén nước.
“Cám ơn, phu tử.”
Cung kính hành lễ tiếp nhận, Tiểu Bảo ừng ực một hơi uống cạn.
Sờ sờ đầu Tiểu Bảo, Hoàng Lương Ngọc nói: “Ngày mai đem một quyển cuối cùng học thuộc, ta muốn kiểm tra.”
“Vâng.”
“Khuya rồi, ta mang ngươi đi trù phòng ăn cơm, buổi tối không cần cùng tiểu Bối ham chơi.”
“Vâng.”
Một tay nắm tiểu Bối, một tay bị nắm, Tiểu Bảo thổi ra xuân phong tháng ba, theo phu tử đi đến trù phòng ăn cơm. Năm trước vừa đưa đến chỗ này so với tòa trạch tử cũ lớn gấp đôi, bất quá đối với Tiểu Bảo mà nói là chuyện tốt, cơ hội cậu đụng tới cha cơ hồ đã không còn. Ân ân, cậu năm nay đã mười ba, cái đầu tuy rằng không dài bao nhiêu, nhưng không bao lâu nữa cậu hẳn có thể đi tìm nương , rồi mới không bao giờ để cho nương rời đi cậu nữa. Ha hả, có nương ở đây, quỷ cũng không dám đến dọa cậu. Nói đến quỷ, Tiểu Bảo nắm chặt tay phu tử, ngô, vẫn là không nên nói cho ca ca tỷ tỷ thúc thúc bá bá thẩm thẩm , miễn cho bọn họ lo lắng.
Bảo bối:
Trong thư phòng Lâm Thịnh Chi, đại đệ tử Côn Sơn phái Tả Thư Sĩ sắc mặt trầm trọng nói: “Minh chủ, gần đây có tin tức nói ‘Nhiếp gia đao’ tái hiện giang hồ, chưởng môn lo lắng có tặc nhân ý đồ nhân cơ hội nhiễu loạn võ lâm, đặc biệt phái đệ tử tiến đến bẩm báo minh chủ, việc này mong rằng minh chủ thận trọng đối đãi.” khuôn mặt nho nhã của Lâm Thịnh Chi lúc này phá lệ nghiêm túc, hắn nói: “Nhưng có điều tra rõ mấy tin tức này là từ đâu truyền đến? Nhiếp huynh một nhà chết thảm đến nay vẫn không tìm được Diệp Địch, tuy nói năm đó hắn bị trọng thương, nhưng nhiều năm trôi qua như thế cũng khó nói là hắn.”
Tả Thư Sĩ nói: “Cụ thể là từ đâu truyền ra đệ tử còn chưa điều tra ra, chính là ngày gần đây không ngừng có lời đồn đãi nói có người gặp được Nhiếp gia đao. Nhiếp gia đao vốn thuộc sở hữu của Nhiếp gia, nếu quả thực có người gặp qua Nhiếp gia đao, vậy tìm được người nọ nói không chừng có thể tìm được Diệp Địch. Chuyện của Nhiếp gia vẫn là nỗi đau của võ lâm, một ngày tìm không thấy tặc nhân, sư phó một ngày không thể an tâm.”
Mi tâm Lâm Thịnh Chi nhíu chặt, gật gật đầu: “Việc này phải phá lệ thận trọng, vạn phần cẩn thận, để phòng tặc nhân. Sự tình Nhiếp gia đao trọng đại, việc này ta tính cùng vài vị võ lâm thái đấu (tôn giả) thương nghị một phen mới tiếp tục định luận.”
Tả Thư Sĩ đứng dậy ôm quyền nói: “Chưởng môn cho đệ tử chuyển cáo minh chủ, Côn Sơn phái nguyện tùy minh chủ sai phái.”
Lâm Thịnh Chi đứng dậy vòng qua án thư, đi đến trước mặt Tả Thư Sĩ cảm kích nói: “Có những lời này của Diệp chưởng môn, ta đã yên tâm .”
Tả Thư Sĩ nói tiếp: “Đệ tử lần này tiến đến một là nói cho minh chủ việc này, hai cũng là đại chưởng môn muốn tỏ vẻ quyết tâm của Côn Sơn phái chúng ta. Đệ tử hôm nay sẽ quay về Côn Sơn phái, nếu có tin tức khác, đệ tử sẽ lập tức báo cho minh chủ.”
Hai tay Lâm Thịnh Chi ấn lên bả vai Tả Thư Sĩ, trầm thanh nói: “Việc này ta chắc chắn thận trọng, còn thỉnh chuyển cáo Diệp minh chủ, ta ngày khác lại đích thân đăng môn bái phỏng.”
“Đệ tử thay đại chưởng môn tạ minh chủ.”
Hàn huyên xong, Tả Thư Sĩ không có bao nhiêu nấn ná ly khai Lâm trạch. Hắn vừa đi, khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Lâm Thịnh Chi lập tức thay đổi. Hắn gọi đến hai gã thân tín của mình, đóng chặt cửa thư phòng, thấp giọng nói: “Côn Sơn phái nói có người thấy được ‘Nhiếp gia đao’, hai người các ngươi tức tốc đi thăm dò việc này.”
“Vâng!”
“Nhớ lấy, không cần kinh động người khác, nhất là mấy đại môn phái.”
“Vâng!”
Hai người lập tức rời đi . Một mình ngồi ở sau án thư, Lâm Thịnh Chi cắn răng, thật mạnh ở trên án đánh một quyền: “Chẳng lẽ ‘Hắn’ quả thực còn sống?”
Năm năm trước, cũng chính là Nguyên khánh Trung thu năm thứ hai, Nhiếp Chính vừa mới trở thành võ lâm minh chủ đã một nhà chết thảm, bao gồm thê tử đang hoài thai cùng nữ nhi vừa tròn năm tuổi. Khi Lâm Thịnh Chi cũng chính là bằng hữu tốt nhất của Nhiếp Chính tới Nhiếp trạch thì đã là một mảnh phế tích sau cơn hỏa thiêu. Lâm Thịnh Chi tự mình từ trong phế tích đào ra thi thể Nhiếp gia, đem bọn họ hậu táng. Sau đó Lâm Thịnh Chi phát ra võ lâm thiếp, thỉnh các võ lâm nhân sĩ tru sát nghĩa đệ Diệp Địch của Nhiếp Chính, bởi vì nước lưu lại trong bầu rượu không có bị thiêu cháy có độc hữu “Túy sinh mộng tử” của Diệp Địch. Loại độc dược này ngửi thấy thì như rượu, sau khi uống vào cũng như uống say thân thể khinh phiêu, hồ ngôn loạn ngữ, sau đó nội lực cực nhanh tán đi, tiếp theo liền như đã chết không có động tác, mặc người xâm lược. Nhưng nếu độc ở trong rượu ngấm qua năm canh giờ, rượu sẽ biến thành lam sắc thản nhiên, vô cùng dễ phân biệt.
Trừ bỏ Diệp Địch, không ai có loại dược này. Diệp Địch tự mình phối xuất độc dược cũng không cho bất luận kẻ nào, dù là huynh đệ hắn cũng thế. Túy sinh mộng tử này sở dĩ võ lâm đều biết là vì từng có một vị võ lâm tiền bối thân hoạn trọng bệnh, cùng cực thống khổ, Diệp Địch đã cho hắn dùng độc này, người nọ vì thế mới không thống khổ mà ly khai nhân thế. Trung thu đêm đó, Nhiếp gia tề tụ một đường, duy độc thiếu lão nhị Diệp Địch, tiếp theo liền xảy ra thảm án Nhiếp gia. Diệp Địch ở trong vây công của mọi người mặc dù bị trọng thương, nhưng bởi vì hắn am thiện dùng độc nên vẫn là để hắn đào thoát. Sau khi Lâm Thịnh Chi trở thành võ lâm minh chủ, vẫn không có buông tha cho chuyện truy tra Diệp Địch.
Nhiếp gia đao là trấn trạch chi bảo của Nhiếp gia, tương truyền đã có trăm năm lịch sử. Sau khi Nhiếp gia gặp chuyện không may, Nhiếp gia đao cũng theo đó biến mất, không biết đi nơi nào. Võ lâm nhân sĩ đều đang tìm kiếm thanh đao này, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức. Năm năm đi qua, Nhiếp gia đao đột nhiên có tin tức, sao không khiến người trong võ lâm khẩn trương.
………………………
Quỷ cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đến, trải qua kinh nghiệm tổng kết không đến một năm của Tiểu Bảo, quỷ trên cơ bản nửa tháng đến một lần, bất quá ngày tết năm nay hai tháng mới đến, Tiểu Bảo thầm nghĩ: chẳng lẽ quỷ cũng qua năm mới sao? Nhưng lúc quỷ kia đến cũng là không biết trốn ở nơi nào kêu thảm thiết, thanh âm đó nếu không cẩn thận nghe căn bản là nghe không được, nhưng Tiểu Bảo từ sau khi nương đi liền vẫn qua cuộc sống một người, cậu có thói quen im lặng nên đối với một chút tiếng vang đều thực mẫn cảm, cũng bởi vậy mới có thể nghe được quỷ kêu.
Chỉ có điều làm Tiểu Bảo khó hiểu là cậu luôn cảm thấy quỷ đang ở dưới sàng của cậu kêu, nhưng dưới sàng của cậu trừ bỏ một đống thùng rỗng nát thì cái gì cũng đều không có a. Tối hôm đó sau khi lại bị quỷ dọa, Tiểu Bảo ngồi ở trên cửa suy nghĩ một buổi sáng, nghĩ tới một biện pháp. Sáng sớm hôm nay trời còn chưa có hoàn toàn sáng, Tiểu Bảo liền xuất môn, đương nhiên không thể đi từ cửa trước. Tiểu Bảo mang theo tiểu Bối, khập khiễng chậm rãi theo thiên môn hẻo lánh trong trạch tử đi ra ngoài. Thiên môn bình thường không có người nào, chỗ ở của Tiểu Bảo tuy nói vẫn là ở trong nhà nhưng cũng không ở trong phạm vi chủ trạch, bởi vậy cũng không có hộ viện nào canh giữ ở thiên môn.
Lâm Thịnh Chi không được cho Tiểu Bảo nói với người ta cậu là con hắn, Tiểu Bảo thực tự giác tự mình làm ra một cái mạo tử (mũ), lúc xuất môn liền đội lên, như vậy người khác liền nhìn không tới mặt của cậu. Tiểu Bảo ngày hôm qua đã cùng Hoàng bá bá nói hôm nay muốn đi miếu, cho nên hôm nay cậu không cần gấp trở về trả bài, có thể chậm rãi đi.
Bất quá Tiểu Bảo cũng đi không thoải mái, cậu cũng không thể làm xe ngựa. Dẫn theo lương khô một ngày, Tiểu Bảo ôm tiểu Bối lấy tốc độ ốc sên hướng đến trấn trên. Trạch tử mới của Lâm gia tọa lạc tại nơi phong thuỷ tốt nhất của Thạch Môn trấn, bất quá cách trấn trên còn một đoạn khoảng cách. Nhưng bởi vì Lâm gia ở trong này, cho nên trấn trên cơ hồ không có đạo phỉ, kẻ trộm nào, chưa thể nói là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng so không xa. Người trên trấn cũng bởi vậy đối với Lâm gia vô cùng tôn kính, uy vọng của Lâm Thịnh Chi ở Thạch Môn trấn cũng rất cao.
Mãi cho đến khi thái dương đến đỉnh đầu, Tiểu Bảo đi được ba canh giờ cuối cùng cũng đã đi tới trấn trên. Tìm chỗ tạm nghỉ chân cùng tiểu Bối ăn lương khô, lại có khí lực Tiểu Bảo liền hướng đến miếu Quan Âm trên trấn. Đến miếu Quan Âm, Tiểu Bảo thực thành kính thắp hương cho Quan Thế Âm Bồ Tát, rồi lại cùng hòa thượng trong miếu cầu mấy lá bùa đuổi quỷ, thế này mới vô cùng cao hứng trở về. Mục đích chính mà hôm nay cậu đi ra chính là cái này .
Khi thái dương sắp rụng xuống núi Tiểu Bảo về tới trạch tử, cố ý không đi trù phòng ăn cơm, Tiểu Bảo đem lá bùa mới cầu được dán ở trên cửa, ở bên giường dán thêm một lá, rồi mới đem ba lá còn lại toàn bộ đặt ở đầu giường, như vậy quỷ sẽ chạy xa, sẽ không tiếp tục dọa đến cậu. Làm xong hết thảy, Tiểu Bảo mệt chết ngồi phịch trên mặt đất đứng không lên, chân đau quá a, ngay cả đùi phải đều nhuyễn ra, động cũng không động nổi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm Lưu thẩm: “Tiểu Bảo, đã trở lại sao?” Nàng là người phụ trách nhóm khâu vá xiêm y cho chủ tử trong nhà.
Tiểu Bảo tựa giường đứng lên, lúc người đẩy cửa vào lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to: “Đến đây.”
“Phải nói là ‘Đã trở lại’ .” Lưu thẩm sửa đúng lời, trên tay nàng bưng một chén thịt nóng hầm hập, dưới trửu oa (nách) còn kẹp một thân xiêm y. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Bảo, nàng không tự giác phóng âm ôn nhu nói: “Tiểu Bảo a, các bá bá thẩm thẩm ở trù phòng có để lại cho ngươi bát thịt, ta đánh giá thời gian ngươi cũng đã trở lại, liền lấy lại đây cho ngươi. Đói bụng đi, mau thừa dịp nóng ăn.”
“Không.” Tiểu Bảo lắc đầu, “Thẩm, ăn.” Trong bụng Lưu thẩm có cục cưng, phải ăn thịt.
Lưu thẩm đã cầm chén phóng tới trên bàn, nàng lấy ra cho Tiểu Bảo một thân vải thô xiêm y mới làm, đi đến trước người Tiểu Bảo đo đo, rồi mới đem xiêm y gấp lại phóng tới trên giường nói: “Ta đã ăn qua , ngươi nhanh ăn đi. Thúc ngươi có khả năng ủy khuất ta sao? Thịt này cũng không thể bỏ, bằng không buổi tối sẽ đưa tới lũ chuột. Ngươi cũng đừng cho tiểu Bối ăn, ngươi hiện tại là thời điểm trưởng thành, không thể để bị đói. Xiêm y hiện tại của ngươi đều nhỏ, ta lại làm cho ngươi vài bộ, ngày mai đừng quên đem đồ bị thay thế này đưa qua cho ta. Tốt lắm, ta đi đây, ngươi ngoan ngoãn , buổi tối đừng cùng tiểu Bối ngoạn quá muộn.”
“Hảo.” Tiểu Bảo ôm nàng một hồi mới buông ra.
Lưu thẩm yêu thương sờ sờ khuôn mặt không gầy nhưng không mập của Tiểu Bảo, xoay người rời đi, còn không quên vì Tiểu Bảo đóng cửa lại.
“Chi chi chi chi”, ngửi được mùi thịt tiểu Bối nhịn không được kêu lên. Tiểu Bảo ha ha cười , lê đến bên cạnh bàn cầm lấy chiếc đũa, trước gắp một khối lớn thổi nguội đưa cho tiểu Bối, rồi mới tự mình ăn khối rất nhỏ. Tuy nói là một chén thịt, nhưng bát không lớn, còn có củ cải, cho nên thịt cũng không phải quá nhiều. Tiểu Bối ăn ba khối thịt lớn liền liếm liếm đầu ngón tay, nó đương nhiên có thể ăn một bát thịt đầy, nhưng nó sẽ không tham lam như vậy đâu. Thấy tiểu Bối không ăn , Tiểu Bảo mới cười , từng muỗng từng muỗng đem toàn bộ thịt còn lại ăn hết. Tiểu Bảo cho tới bây giờ đều cảm thấy nương cho cậu cái tên này thật là phi thường hảo. Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, mọi người đều xem cậu là bảo bối mà chiếu cố. Chờ cậu tìm được nương rồi, cậu muốn đem bá bá thẩm thẩm thúc thúc đón đi hết, cậu muốn hiếu thuận với bọn họ.
Ăn no lẫn mệt mỏi một ngày, Tiểu Bảo rửa mặt xong liền ôm tiểu Bối lên giường ngủ. Cảm giác thật sự ngủ say lần này khiến Tiểu Bảo rất quen thuộc, không có nghe thấy tiếng quỷ kêu cũng không có mơ thấy nương. Bên ngoài rất lạnh, nhưng hai cái chăn trên giường cộng với ôm tiểu Bối, Tiểu Bảo một chút cũng đều không biết lạnh. Ăn thịt, có bộ đồ mới khiến cả người cậu đều là ấm áp .
…………….
Lúc Lâm Thịnh Chi không ở trong phủ, Tiểu Bảo sẽ đi đến tàng thư các. Nghỉ ngơi một ngày lại biết được cha ra phủ, Tiểu Bảo ăn cơm chiều liền theo Hoàng bá bá đi tàng thư các. Hoàng Lương Ngọc phụ trách dạy các thiếu gia tiểu thư trong phủ đọc sách, cũng phụ trách chưởng quản tàng thư các. Lâm Thịnh Chi là một vị minh chủ võ lâm nho nhã khiêm tốn nhất từ trước tới nay, lượng tàng thư của hắn đã thể hiện phong độ cùng học thức của hắn. Tiểu Bảo thích đọc sách, hơn nữa có thể nói là đã đọc qua là không quên được. Hoàng Lương Ngọc cùng thê tử sẽ ngụ ở trên tầng cao nhất trong tàng thư các, hắn không có nhi tử nên vẫn đều đem Tiểu Bảo trở thành đứa nhỏ của chính mình mà yêu thương. Tiểu Bảo thích đọc sách, hắn đương nhiên sẽ tận khả năng cung cấp cho cậu phương tiện. Lâm Thịnh Chi ở trong phủ, Hoàng Lương Ngọc liền đem thư cho Tiểu Bảo; Lâm Thịnh Chi không ở trong phủ, Hoàng Lương Ngọc liền đưa Tiểu Bảo đến tàng thư các cho chính cậu tự chọn sách đọc.
Dưới ngọn đèn, Hoàng Lương Ngọc chuẩn bị giáo trình ngày mai, Tiểu Bảo ôm một quyển võ lâm tạp học ở một bên im lặng đọc, thường thường bởi vì chuyện xưa phát triển mà hô nhỏ hai tiếng. Ngẩng đầu nhìn mắt Tiểu Bảo trừng thật to , ánh mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng, Hoàng Lương Ngọc lắc đầu cười cười, tiếp theo lại không tiếng động thở dài. Xem thái độ lão gia, sau này khẳng định là muốn đem Tiểu Bảo đuổi ra phủ . Hắn cùng lúc hy vọng Tiểu Bảo có thể vĩnh viễn bảo trì phần hồn nhiên này; cùng lúc lại hy vọng Tiểu Bảo có thể sớm ngày độc lập, trẩm ổn, như vậy ngày sau mới có thể chiếu cố chính mình. Tiếp qua hai năm Tiểu Bảo liền tròn mười lăm, trong phủ mỗi người đều rõ ràng những ngày Tiểu Bảo ở trong phủ sẽ không còn quá lâu. Hoàng Lương Ngọc lại không tiếng động thở dài, tràn đầy lo lắng đối với cuộc sống ngày sau của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đang đọc đến mê mẩn cũng không biết phu tử đang lo lắng cho mình, trước mắt cậu chỉ đang xuất hiện võ lâm đại hiệp bay tới bay lui, đao quang kiếm ảnh, quang cảnh rất náo nhiệt.
>>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết>Hết
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
123 chương
44 chương
54 chương
91 chương
207 chương
21 chương
26 chương