Băng lãnh và sự chết chóc

Chương 6 : Gặp lại đức nam

Mỗi người đang có trạng thái khác nhau. Bỗng nhiên đầu nó va vào thân người trước(nó lo nhìn tấm bằng, không để ý phía trước) - Ais... Đau quá (đâm vô người ta mà còn than phiền) Người kia quay đầu chợt nhìn thấy nó lại mỉm cười nhưng cố ý xúc động: - Băng là em sao. Em biết anh tìm em vất vả lắm không.(người đó là Nguyên, anh ôm nó trong xúc động) - Ai là Băng? Nhầm người rồi. (nó khó chịu nhẹ nhàng lắc mình qua khỏi vòng tay Nguyên nhưng đâu dễ vậy dù biết võ nhưng sức Nguyên hơn nó) - Băng em sao vậy. Tai nạn lần trước làm em mất tích giờ mất trí nhớ luôn sao? - Xin lỗi cậu nhầm người rồi, và việc thứ nhất cậu hãy buông tay cậu ra, thứ hai cậu đừng gọi anh anh em em với tôi, thứ ba tôi và cậu không quen. Làm ơn tránh đường (nó tuôn một tràng, vì nó ghét ai ôm nó ngoài bama và Kin , nó ghét người lạ mà xưng hô thân thiết) - Um.. Mình xin lỗi Băng cậu thật sự không nhớ mình sao? Mình là Nguyên là bạn thân cậu nè. (thay đổi nhanh chóng thấy sợ -_-) Nó sựng người lại "Nguyên.. Nguyên sao? Nghe thật quen thuộc nhưng thôi tính sao trước tiên phải gặp Đức Nam đã" Nó vừa đi thì Nguyên kéo tay lại nhưng không ngờ hai ông bà Misa và Ken giúp nó vì biết có chuyện (lúc đầu hai ông bà đơ không hiểu nhưng sau đó lại hiểu và bắt nó đi kẻo nó sẽ hồi phục lại trí nhớ sẽ rời xa họ) Họ đi được một lúc thì phía sau một nụ cười đáng sợ của một người và tiếng nói vang lên: - Băng em sẽ nhớ lại và sẽ thuộc về anh thôi. Ai làm hại em mất trí nhớ kể cả tai nạn và vụ bắt cóc anh sẽ trả thù tất cả ==" (bắt cóc gì trời) (à mà quên ổng đã điều tra ra hết rồi) ........................ Quay lại bên nó - Ken ơi, anh dẫn em đi gặp Kin đi(nó) - Êk nhóc, nhóc chưa báo ông bà Lữ Nhạc mà dám đi à(Misa chọc ghẹo nó) - Dì nói đúng đó (Ken cũng chen vào) - Zời dễ ợt,chỉ cần phone cho bama một tiếng là được(nó là làm liền,hai người kia cũng bó tay nó) Ring....Ring.... Ring -....(bama nó) - Bama ơi con có bằng đại học rồi vậy con qua thăm Kin nha 1 tháng sau con về nha nha nha (nó nói giọng điệu hết sức cute làm hai người kia cặp phải nghe trong đó hai người ở với nó ) -...... - Con cảm ơn bama, con thăm xong đúng lời hứa con sẽ về bái bai bama.. Chụt... Chụt.. (nói xong nó hôn vào dế yêu làm hai người kia nổi da gà) Tút... Tút.. Tút Xong cuộc Phone thì nó phi thẳng đến sân bay (làm như ngựa không bằng, -_-) ................. Tới nơi - Hihihii... Hai người có sang với em luôn không(nó cười suốt đoạn đường-hơi có một sự khùng nhẹ _) - Em qua trước đi anh với dì Misa qua sau (nó và Ken xưng hô anh em, nó không thích mình nhỏ tuổi hơn mà xưng chị với Ken) - À vậy thôi bái bà bai.. Ahihihihi(khùng nặng zòi) Nó tạm biệt rồi lên chuyến máy bay, ngồi trên ghế bậc mp3 mở loa hết cở rồi nhắm mắt lại ngủ (chú ý là nó đang đeo tai Phone) .............. Đến vùng đất Italia xinh đẹp vừa bước xuống máy bay không được bao lâu thì - Chị Thiên, ôi chị Thiên yêu dấu. Gặp chị em mừng quá(từ đâu ra, Kin nhà ta chạy tới ôm chầm nó. Cậu cũng nhớ nó lắm chứ bộ nhưng tại vì để nó học và cố ý cho nó nhớ đến cậu với lại công ti gia đình cậu cũng gặp một số vấn đề nên cậu phải về với gia đình, cậu luôn nhớ nó, luôn liên lạc với bama nó để hỏi thăm nó và biết được nó hoàn thành xong khóa học và bay qua đây thăm cậu, cậu liền tức tốc chạy ra đón nó) - Ủa Kin sao cưng biết chị ở đây mà đến (nó dự định làm Nam bất ngờ ai dè) - Thì bama chị nói với em...(thấy bị hố nên ngưng) - Lộ tẩy... Em nói là không liên lạc được với chị mà liên lạc với bama chị hảaaaaaaa? (từ "hả" được nghiến răng keng két, nó thật sự giận, cậu nói với nó là không liên lạc được mà giờ nói vậy) Kin thấy hối lỗi và kể nó nghe mọi chuyện, thì ra cậu sợ nó học không được và cũng do đề nghị bama nó nên cậu không liên lạc. Nó cũng thôi giận hai đứa nắm tay nhau về nhà. Trên đường đi ai cũng nhìn hai đứa nó vì hai đứa nó quá đẹp mà. Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao nói thì "êk họ đẹp đôi quá " kia thì "họ xứng đáng là của nhau" rồi pla pla.... Cũng phải thôi vì nó lùn hơn đâu ai biết nó là chị (thì không phải thiệt mà), mặc kệ mặt vẫn lạnh với nó thì quá quen thuộc, còn ông Kin thì đỏ mặt cười cười (cậu cũng yêu nó mà) . Bước đến nhà nó lại nghĩ đến câu nói đó "Bị mất trí nhớ ư? " ====================================