Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
Chương 1
Bật mí là nó có võ nha các bạn. Còn hắn thì là con nhà giàu không biết võ chỉ biết võ mồm với bản năng đấm đá của 1 thằng con trai thôi nha.
-------
Buổi chiều cuối mùa thu nắng nhẹ, từng cơn gió hiu hiu của đồng quê thật êm đềm và bình yên. Trái ngược với điều đó thi ở 1ngôi nhà nhỏ, tại đó lại có 1 giọng nói bực tức như chửi mắng ai đó:
- Tiên sư con đ* m, mày làm gì cả chiều mà không được bữa cơm? Đú đởn bạn bè rồi dẫn trai về nhà hả? Tao sai lầm khi cho mày đi học mà. Lớn rồi mà lười như ch* thế ak?. Mày đi ra đường xe cán chết mẹ mày đi con đ* kia..............
Nhưng lời nói vô cùng thô tục và cay nghiến đc nói ra từ 1 người phụ nữ chân vẫn cỏn vương chút bùn đất. Còn người nghe chửi vô cùng ấm ức khi đi học thêm về là cắm đầu vào công việc, trên bàn tay thon dài kia vẫn còn rỉ máu vì vô ý bị đứt tay. Nhưng lời đay nghiến đó mãi k dừng cho đến khi người von gái kia mở lời trong ấm ức và tủi thân:
- mẹ nói gì vậy? Con đ* sao? Con là con mẹ đó! Là Con mẹ đó, mẹ biết không? Con đã làm hết việc rồi. Mẹ có biết con làm gì đâu chứ? Đã bao giờ mẹ nghĩ cho con chưa?. Lúc nào cũng chửi, chửi con là con đ* ngoài đường. Me không nghĩ con là con mẹ sao?
Ns xong nó đi một mạch vào bếp với hàng nước mắt lăn dài. Người mẹ cũng không vì vậy mà ngừng chửi mắng. Bà còn nói thêm:
- À con này giỏi cho mày đi học để mày về cãi trả à bố con đ* kia.... bla bla.....
Đang mắng chửi đứa con gái của mình thì có tiếng người con trai vang lên:
- mama yêu dấu đi làm về hả? Mama rửa chân tay vô nhà đi.
Người mẹ nghe con trai mình nói vậy liền thôi không nói nữa mà đi vào nhà tìm đồ đi thay.
Ng con trai kia đi vô bếp,nơi đứa em gái bé bỏng của mình đang co chân ngồi khóc mà ôm vào lòng an ủi.
- Thôi bé Linh ngoan đừng giận mẹ. Mẹ làm mệt, bực quá nên nói vậy thôi, em đừng buồn mẹ.
Người con gái thút thít trả lời:
- Sao mẹ luôn mang em ra chút giận? Em làm gì sai chứ? Mẹ còn coi e không bằng người ngoài mà.
Người con trai kia không nói được gì, chỉ biết ôm e mình an ủi. Ng ườimẹ bên ngoài nghe cả nhưng không nói chỉ quay mặt đi với hàng nước mắt.
Bà biết bà quá đáng nhứng do công việc năng nhọc khiến bà quá mết mỏi mà mang nó ra chút giận. Thực ra bà rất thương nó, từ nhỏ đã không cho nó làm mấy việc nặng nhọc hay việc đồng áng. Cả đời bà chịu ấm ức và những đòn roi đau đớn, bà không muốn sau này đứa con gái của mình lại cũng giống mình.
Vâng đó là cuộc sống của nó trong 17 năm qua. May tháy trong những tháng ngày khó sống ấy nó còn có anh trai luôn ở bên bảo vệ, chở che. Một người anh trai luôn hết lòng yêu thương em gái. Cho dù cuộc sống của nó có khó khăn hơn nữa thì có anh trai ở cạnh nó cũng bớt đi mấy phần tủi thân.
Và cũng từ hoàn cảnh sông của nó đã khiến nó trở nên băng lãnh với mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
53 chương
3 chương
66 chương
41 chương
13 chương
32 chương