Piano!!piano-bạn có nghe thấy nỗi lòng của tôi
Chương 1 : Cơn mưa quá khứ- mở đầu
Ngày tháng năm
"Tóc.."
Mưa lại đến rồi !!
" Người ta thường bảo: Mưa tượng trưng cho nỗi buồn.
Điều đó thật sự rất đúng.
Khi chia ly, mưa liền xuất hiện
Khi bất hạnh, mưa cũng đổ xuống
Khi đau khổ, mưa lại tuôn rơi
Mưa có mặt khắp mọi nơi, có thể trút xuống bất cứ lúc nào để đè nén, nhấn chìm lòng người trong xót thương" - trích: Câu chuyện ngày mưa
Cả tôi cũng vậy. Những lúc yên tĩnh một mình, những tiếng tóc tách như đánh mạnh vào linh hồn tôi. Mưa khiến cho tôi nhớ về quá khứ, về lỗi lầm của tôi. Mưa lạnh lẽo làm tôi cảm thấy cô đơn, lẻ loi biết nhường nào. Mưa đem tạo cho tôi một tâm trạng nặng nề…
Nhưng
Tôi không ghét nó mà là hâm mộ nó...
Nó thậm chí còn biết đối mặt với tâm trạng của mình
Lúc nhàm chán, tạo những cơn mưa phùn ghanh đua, phớt lờ ánh nắng
Lúc giận dữ trút xuống một trận bão tố quét sạch mọi thứ, trút giận lên một vùng nào đó như một đứa trẻ
Lúc vui vẻ, ban xuống trần gian cơn mưa nắng bất chợt không báo trước, hợp với nắng tạo nên cầu vòng...
Sống thật !! Tôi thật sự ghen tị điều đó đấy !!
//////////////////////////////////////////////////////
Xin chào !! tôi là Hàn Tử Du, tôi năm nay 17 tuổi, tôi là con lai, ba là người Pháp và mẹ là người Việt, tôi còn có anh trai nữa...
Nhưng đó là quá khứ rồi, ba tôi vốn là một quý tộc, Nhắc đến "hoàng tộc", "hoàng gia" chúng ta thường nghĩ ngay đến những cung điện xa hoa tráng lệ và các vương tôn công tử sang trọng, quý phái đúng không? và thật đáng trân quý biết bao khi tôi mang trong người dòng máu ấy trân quý ấy, haizz và hoành tráng hơn bao giờ hết tôi mang họ Valois, 1 trong 4 gia tộc lâu đời và tôn quý nhất!! Tên chính thức của tôi là Amarie Valois: Duyên dáng trong nghịch cảnh. Ôi!! cái tên mới ngọt ngào làm sao !!
Ừ ừ, tên đẹp là tất nhiên, CÔNG TÚAaaa mà lị T.T có lẽ do ảnh hưởng từ 1/2 dòng máu Việt Nam trong người mà tôi cứ cảm thấy cái danh phận đấy nó cứ hư cấu thế nào ấy !! Nào nghi thức, nghi lễ, phép tắc, ....nội cái vụ ưởng ngực thẳng người mặc cái áo nịch ngực bó sát là bà đây phát ói rồi, đến ăn còn phải chọn tới chọn lui 16 loại nĩa, muỗng. Ôi!! phải chọn cho đúng bộ phận phù hợp mới được ăn, nếu không... sẽ bị các bà giáo hành hạ, nhẹ thì nhịn ăn, nặng thì quỳ gối nơi đồng xanh gió mát, còn cực nặng thì là chép kinh thánh hoặc nội quy hoàng gia T.T và còn vâng vâng là vâng vâng.
Đấy ai nói quý tộc là tốt đâu giơ tay lên -_- Ai nói công túa được ân sủng ngàn vàng, cơm dâng tậng miệng mà không phải lao động chứ :( Lúc nào cũng phải tỏ ra là một quý cô, trang nhã và trưởng thành, hiểu chuyện... mới mong được lấy chồng -_- Nhưng tôi không thể chối bỏ thân phận ấy, quyền lực và trách nhiệm đã gắn liền với tôi từ lúc chào đời.
Thân phận gắn liền với trọng trách, Quyền lực gắn liền với hiểm nguy, và thay vì tôi được ban cho cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau như truyện cổ tích, thì tôi đã phải gánh chịu nỗi day dứt tội lỗi, sống trong thế giới cô độc do chính tôi tạo ra để trốn chạy....
/////////////////////////////////////
[10 năm trước]
_Mẹ, mẹ !! mẹ xem nhé, con gái mẹ đánh được bản piano mẹ dạy rồi này hihi- bé gái có gương mặt trắng mởn, cái mũi xinh xắn duyên dáng, đôi mắt phượng tròn màu tro đầy ý cười, mặc bộ cánh công chúa màu hồng phấn, chu cái môi đo đỏ như cánh đào , vừa nói vừa cười khanh khách trông rất đáng yêu
- Anh Paul và Mẫn Mẫn còn chê con không biết đàn nữa cơ!! Con sẽ làm cho họ trợn mắt vì ngạc nhiên !!
_ Ama, suỵt, nhỏ tiếng nào, con không định giữ bí mật đến ngày mừng tuổi của bé Di nữa sao? Coi chừng anh con mách lẽo đấy- người phụ nữ trông thật xinh đẹp, bà búi tóc lên cao, chọn cho mình cái áo dài tay màu kem, chiếc váy trắng tinh khiết, trông đơn giản đấy nhưng vẫn không sao che khuất được nét thuần khiết như gái đôi mươi, nhìn vào chẳng ai nghĩ người phụ nữ ấy là bà mẹ hai con- Rồi, mình học bài mới, Sẵn sàng chưa?
_ Dạ mẹ!! - con bé ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn cạnh mẹ, bà bật cười xoa đầu nó, con bé chăm chú theo dõi từng động tác của bà...
1 tiếng sau
_ Mẹ !! - con bé đột nhiên réo lên đầy hứng thú
_ Sao hả con? - bà ôn tồn hỏi
_ Một ngày nào đó, con gái sẽ sáng tác nhạc để mừng tuổi của mẹ, mẹ nói bản nhạc hay nhất chính là phù hợp với người nghe nhất, tuy các nhạc sĩ trên thế giới đều rất tuyệt, bản nhạc của họ đầy ắp sự tán thưởng, nhưng con không muốn. Một ngày nào đó con sẽ dành tặng cho mẹ, mẹ nhé. Bằng tình yêu của con- Nó chỉ vào tim mình, nói giọng chắc nịch- Một bản độc quyền!!!
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình, xúc động không nói nên lời, chỉ có thể ôm con bé vào lòng mà khẽ gật đầu
Hạnh phúc đôi khi đơn giản như thế.
Phải!
Hạnh phúc không phải là tốt nhất, mà là những mình cần, những thứ phù hợp phù hợp nhất mới có thể tạo nên một hạnh phúc ấm áp......
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
3 chương
3 chương
21 chương
4 chương