Băng lãnh và sự chết chóc
Chương 17 : Người quen
Gia đình Yed
Cô trở về với tinh thần bực bội. Mọi người giúp việc thấy cô đều chào như là chuyện phải làm. Cô thì coi họ như không khí. Thật sự họ cũng không thích cô cho lắm vì sự đanh đá bướng bỉnh của một tiểu thư như cô khiến họ chán ghét. Cô ngồi xuống vứt mạnh cái balo mà giá của nó khá đắt vào ghế sofa. Mọi người thấy quen rồi dù rất tiếc về đồ dùng của cô chủ. Cô ôm cánh tay Nguyên lay lay:
- Hai à!!! Hôm nay em rất bực bội á. Có nhỏ kia mới vào lớp em. Xấu xí lắm mà ai cũng hướng về nhỏ hết. Mà nhỏ đó kì cục làm ra vẻ ta đây giỏi lắm. Mới bước vô trường bày đặt mặc đồ nam tính chơi nổi hay sao á. Nhỏ còn nói chuyện với Kuro của em nữa. Huhu (thì ra Nguyên ngồi ở đó nãy giờ)
- Cô em gái của anh đang ghen tỵ sao? (Nguyên xoa đầu cô nói. Nhưng trong mắt lay động. Nói chuyện với Kuro? Hai người đó quen nhau trước sao? Với tính cách em ấy không bao giờ nói chuyện với người lạ ngoài có lý do hoặc người quen trước. Nhưng nếu có lý do thì lý do gì chứ? Hàng loạt câu hỏi cứ đặt ra trong đầu cậu)
- Ai mà thèm ghen tỵ với nhỏ đó. (Cô bĩu môi)
- Em đừng lo. Cô gái ấy không thích Kuro được đâu (Vẻ mặt cậu bình tĩnh hơn chữ bình tình -_- #chưa chắc là không thích nha. Cậu còn biết nó sẽ thù hận Kuro)
- Sao anh biết? (Cô ngờ nghệch, vẻ mặt nghi ngờ)
- Suỵt. Bí mật (Cậu làm ra vẻ thần bí)
- Nói đi nói đi mà
- Thôi. Anh lên phòng (Cô làm nũng nhưng cũng vô ít)
Hôm sau
Sân trường lại náo động lần nữa. Tất cả học sinh đều tập trung dưới sân vì ai cũng biết nhân vật hôm nay đến là ai mà. Giám đốc đang nắm công ty Nguyễn Trần đẹp trai và chính là anh trai của hoa khôi trường Yed. Người con trai nhìn có vẻ phong trần còn lại là con độc nhất của Trần Thị và cô bé dễ thương đi với cậu là bạn gái mà cậu ấy thương nhất, chưa ai từng dám đụng chạm đến cô ấy.
- Anh Nguyên kìa!!!! (Học sinh nữ 1)
- I love you.. Nam thần của em (Học sinh nữ 2)
- Tuấn ơi. Em yêu anh (Học sinh nữ 3)
- Cô bé kia là ai mà dễ thương quá (Học sinh nam 1)
- Anh yêu em (Học sinh nam 2)
- Anh/em ấy là của tao
- Anh Nguyên kìa mày (Tip đẩy vai Bori)
- Tao thấy rồi. Mày đẩy tao làm gì (Bori quát lại)
Mặt Tip làm ra vẻ đáng yêu thì Bori cũng phải nguôi giận
- Sao họ của lại vào đây nhỉ?(Jan cũng bất ngờ)
Hàng loạt câu nói tương tự thậm chí xô đẩy nhau diễn ra. Nhưng phút chốc tất cả im bật vì cô hoa khôi của trường đã đến.
- Hai yêu dấu. Sao hai và Tuấn đều ở đây vậy (Cô chạy lại ôm cánh tay Nguyên nói)
- Hai vào đây học
Câu trả lời hết sức đơn giản mà làm mọi người mắt chữ A miệng chữ O vì Nguyên đã học xong chương trình hết và đang làm giám đốc bảo sao tự nhiên nói mình đi học ai mà không ngạc nhiên.
- Thôi chúng ta đi nhận lớp. (Tuấn cắt câu chuyện)
Sân trường chưa im lặng được lúc lâu thì nó và Ken đến. Hôm nay họ đến trễ do nó ngủ quên •_• .Vẫn cứ mấy câu đó lặp lại.
- Im hết cho tôi
Do nó còn buồn ngủ nên quát lên ai cũng sợ rồi im bật. Tất cả như bị thót tim. Nó thật đáng sợ. Xung quanh đã giải tán hết. Sự im lặng vốn có đã trở lại khi chuông vang lên vào tiết học.
Cô bước vào lớp 11A1
- Hôm nay các em lại có học sinh mới.
Chưa gì thì mọi người đã đập bàn gầm gầm vì biết nhân vật mới là ai. Còn Yed thì nhếch môi "Anh hai mình ở đây mình chả cần sợ nhỏ đó"
Họ bước vào lớp với sự vỗ tay nồng nhiệt(ghê vậy trời -_-).
- Chúng tôi chắc không cần giới thiệu đâu nhỉ(Tuấn nhoẻn miệng cười làm đốn tim các cô gái)
- Mong mọi người giúp đỡ (Nguyệt với khuôn mặt khả ái và giọng trong trẻo dễ thương làm bao nhiêu chàng trai lưu luyến)
Nguyên không nói gì bước vào chỗ Hen và Hen đành đi chỗ khác (Tụi Kuro cũng biết Nguyên nhé với lại Nguyên lạnh lùng và tài giỏi Hen không muốn đắt tội đừng bảo tại sao Hen đi nhé. Hen ngồi dưới Jan và ngồi chung với Tip)
Nó và Ken nãy giờ lo ngủ nên không biết gì hết nên cũng chả biết học sinh mới là ai. Nguyên cứ ngắm bóng lưng nó. Hình hài mà đó giờ cậu không bao giờ quên được. Giờ gặp lại cậu cảm giác gì đó thật đau đớn vì bấy lâu nay đã xa nó. Cậu nhớ nó nhiều lắm. Có nhiều lúc cậu tìm lại những tấm hình cũ đã từng chụp chung với nó mà rơi nước mắt. Người con trai lại khóc vì con gái sao :(?
À mà còn Nguyệt với Tuấn thì ngồi phía dưới bàn Tris. Hai người họ không khác gì Nguyên nhớ nó lắm chứ.
Lại im lặng. Nhưng đâu có lại có mùi ghen ghét tức tối. Tại sao cô không thấy chứ? Thấy cái ánh mắt theo dõi của hai nhìn nó đến giờ. Thấy anh mình ngồi dưới nó. Anh hai mình bỏ rơi mình sao? Chẳng lẽ nó là người anh mình đang chờ đợi? Là người biến anh thành một người lạnh lùng? Không. Không thể nào. .....
KHÔNG !!!!!!!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
40 chương
31 chương
15 chương
174 chương
9 chương