Lục Cảnh kéo Triệu Duy Sinh đang mềm nhũn về nhà.
Hắn để ý thấy hốc mắt ửng đỏ của Triệu Duy Sinh, nói đùa:“Người không biết còn tưởng tớ bắt nạt cậu.”
Triệu Duy Sinh quay đầu nhìn hắn, tội nghiệp nói:“Đã nói là chờ tớ, tớ còn tưởng cậu……”
Chưa nói hết câu liền dừng lại, tựa hồ không biết nên nói tiếp kiểu gì, Lục Cảnh đang muốn hỏi, tiểu khu trước mắt đã áp xuống lời bên miệng hắn.
Lục Cảnh và Triệu Duy Sinh gọi taxi, lúc nghe Triệu Duy Sinh nói địa chỉ cho tài xế hắn còn tưởng Triệu Duy Sinh chuyển nhà, địa chỉ nhà cậu trước đây cũng không xa như vậy, lúc ấy hắn còn đang hiếu kỳ nhìn Triệu Duy Sinh khóc lóc nên không để ý, bây giờ nhìn lên, Lục Cảnh lập tức nhăn mày:“Trong khoảng thời gian tớ không ở đây công ty bạc đãi cậu?”
Nhà Lục Cảnh có nhiều tiền, sau này hắn cũng tự mở công ty, quy mô cũng không nhỏ. Triệu Duy Sinh vẫn luôn bên hắn, thân là nguyên lão của công ty, tiền kiếm được tự nhiên cũng không phải là ít.
Vấn đề là, tiểu khu thấp bé cũ nát trước mắt này là sao?
“Tớ nhớ chỗ cậu ở trước đây tốt hơn nhiều mà.” Lục Cảnh suy nghĩ một lát, căn phòng ở đó còn là cậu ấy và mình cùng đi chọn, thời điểm công tác bận rộn để tiện lợi mình cũng sẽ chạy qua ở cùng.
Triệu Duy Sinh hơi mím môi, thấp giọng nói:“Tớ không ở công ty từ lâu rồi.”
Lục Cảnh sửng sốt,“Cậu đi ăn máng khác?”
“Không phải.” Triệu Duy Sinh sợ bị hiểu lầm, khẩn trương:“Tớ bị đuổi việc.”
“Ai dám đuổi cậu?!” Lửa giận lập tức bốc lên.
Triệu Duy Sinh từ nhỏ đã bên hắn, ông chủ hắn đây còn chưa đuổi cậu, ai dám động thủ sau lưng?
Nhưng mà… thời gian hắn hôn mê thật sự rất lâu.
Lục Cảnh tỉnh táo lại, có lẽ là trong khoảng thời gian hắn không ở đây, công ty phát sinh thay đổi gì đó, hắn mơ hồ đoán được đó là cái gì, nhưng lý trí khiến hắn theo bản năng không nghĩ đến phương diện kia.
Hắn vuốt tóc Triệu Duy Sinh,“Được rồi, bên ngoài lạnh, về rồi nói sau.”
Triệu Duy Sinh sờ sờ nơi hắn chạm qua, biểu cảm có chút ngốc, trong mắt lộ ra chút hoài niệm.
Lục Cảnh phát hiện Triệu Duy Sinh không theo kịp, buồn bực quay đầu lại:“Đi thôi, tớ không biết đường.”
Triệu Duy Sinh yên lặng nhìn hắn, tiến vài bước đến trước mặt Lục Cảnh, dùng ánh mắt như cún con trông hắn, do dự một chút rồi nói:“Cậu có thể sờ tớ thêm một lần nữa được không?”
Lục Cảnh ngơ,“Cậu nói gì?”
Lúc này, Triệu Duy Sinh dứt khoát đặt một tay Lục Cảnh lên trán mình, thoải mái đến nheo mắt.
“……”
Khóe miệng giật giật, Lục Cảnh phát hiện thằng bạn mình càng ngày càng có vấn đề.
Đơn giản ôm cổ người ta đi về phía trước,“Được rồi được rồi,cậu muốn lạnh chết tớ à? Đến nhà cậu rồi cậu muốn làm gì thì làm.”
Nhà Triệu Duy Sinh nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
Lục Cảnh nhìn một vòng cũng thấy vừa lòng, Triệu Duy Sinh thực ra hơi có chút ưa sạch sẽ. Hắn xoa xoa tay ngồi trên ghế, Triệu Duy Sinh vào phòng một lát rồi đi ra, mặt đã rửa qua, quần áo cũng thay chỉnh tề.
“Đợi chút, tớ rót cho cậu cốc nước ấm.” Triệu Duy Sinh nói rồi đưa thảm cho Lục Cảnh, xoay người định đi thì bỗng quay đầu lại, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn Lục Cảnh,“Muốn ngâm chân một chút không? Sẽ ấm lên nhiều.”
“A?” Lục Cảnh không để ý khoát tay,“Không việc gì, không tiện.”
Triệu Duy Sinh kiên trì lắc đầu,“Không sao, tớ thích.”
“Được được được, cậu đi đi.”
Lục Cảnh nhìn theo bóng dáng cậu, mơ hồ thấy được phía sau Triệu Duy Sinh có một cái đuôi to đang lắc lư.
Một lát sau Triệu Duy Sinh bưng một chậu nước ấm đặt bên chân Lục Cảnh, Lục Cảnh đang lấy dây sạc bên kia sofa để nạp điện thoại, cũng không để ý lắm, đợi đến khi kịp phản ứng, chân đã bị Triệu Duy Sinh nâng lên.
Triệu Duy Sinh đỏ hồng hai má, mở to đôi mắt xinh đẹp ướt sũng, đáng thương hề hề nói:“Lục Cảnh, tớ muốn ngâm chân giúp cậu, cậu nói về nhà tớ thích làm gì thì làm mà.”
Lục Cảnh sợ hãi.
Khoan!
Chuyện gì thế này?
Thằng bạn chí cốt của tôi bị làm sao vậy!!!!???
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
18 chương
5 chương