Trượt Chân
Chương 1
“Ối!”
Phanh.
Ba.
Nhanh như chớp xẹt.
Thật là không ra thể thống gì! Chỉ đi cầu thang mà cũng bị trượt chân, từ lầu hai lao xuống hôn sàn lầu một, trên đầu còn nổi lên cục u to đùng như cái bánh bao.
“Shit!”
Chung Minh choáng váng mặt mày, hùng hùng hổ hổ ôm đầu ngẩng lên trừng mắt dữ tợn về phía cái bậc thang góc lầu hai đã hại y bị ngã — Oa!! Này là cái gì?!
Nữ nhân có bộ ngực lớn nhất y từng nhìn thấy trong đời đang đứng bên cầu thang, xoa xoa thắt lưng tựa cái ấm trà, dùng ánh mắt còn hùng hổ hơn y gấp mấy lần nhìn xuống, tựa như y thiếu nàng mấy trăm vạn không bằng. Nếu không phải Chung Minh xác định mình chưa từng thiếu ai ngần ấy tiền, cũng chưa từng gặp qua người này, y thật sự sẽ nghĩ nàng là đến đòi nợ. Kỳ quái, trên người nàng mặc cái kiểu quần áo gì vậy? So với cách ăn mặc của các tú bà kỹ viện trong phim truyền hình cổ trang nhiều tập cũng không khác bao nhiêu. Hơn nữa, theo y nhớ, thường tú bà lộ ra loại biểu tình nhe nanh múa vuốt này đều là khi các cô nương không nghe lời hoặc có ý đồ chạy trốn…
“Mang tiểu tử ấy lại đây cho ta.” Trong khi Chung Minh còn không sao hiểu được đang có chuyện gì, đây là nơi nào, nữ nhân này rốt cuộc là ai, mình có phải hay không đang nằm mơ, cùng một đống những thắc mắc khác, Ngực Lớn đã lạnh lùng mở miệng.
” Rõ.” Một đám người vạm vỡ đồng thanh hô lên, xách Chung Minh như xách một con gà mang lên lầu. Xem cách ăn mặc của bọn họ, cùng bọn bảo tiêu giống nhau như đúc.
Ba.
Ngực Lớn giơ tay tát cho Chung Minh một cái thật kêu, rồi sau đó chậm rãi nói: “ Đại môn Di Hương Viện chúng ta là nơi dễ dàng đi ra như vậy sao? Tiểu tử, lão nương hôm nay phải cho ngươi nếm mùi lợi hại, để xem ngươi về sau còn dám chạy hay không!”
Đau quá, đây quả nhiên không phải mộng.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh à?!” Nếu không phải bị mấy tên đại hán phía sau chế trụ, Chung Minh nhất động sẽ xông lên mà hảo hảo giáo huấn xú nữ nhân này một bài. Tuy rằng y cơ bản chỉ là một tên thư sinh, cũng chưa từng động thủ với nữ nhân, nhưng đối với những người không chút lý lẽ, y từ trước đến này đều không nương tay. “Ta căn bản không biết ngươi! Cái gì Di Hương viện?! Nghe cũng chưa từng nghe qua!!”
“Yêu…” Ngực Lớn nũng nịu kéo dài thanh âm, khiến Chung Minh nghe thấy cả người phát run. “Cũng dám cùng lão nương tranh luận, không nghĩ tới ngươi ngã một cú xong lá gan lại to thêm như vậy. Cho dù ngươi có cố ý giả ngu lão nương cũng không buông tha! Đưa y về phòng cho ta, ngày mai y sẽ phải đi tiếp khách!!”
” Tiếp, tiếp khách?!” Thừa dịp Chung Minh tận lực trợn mắt há hốc mồm, hai tên đại hán đã một tả một hữu nhấc hai tay y, nửa tha nửa ném vào một gian phòng, lại đóng cửa đánh “rầm” một cái, đi kèm với tiếng khóa trái lại.
” Uy!!” Chung Minh lấy lại tinh thần xoay người bò về phía cửa hô mấy tiếng, thấy không có ai trả lời, liền đẩy tấm mành gỗ bên cửa sổ lên, ngoài cửa sổ là hai tên đại hán đang nhe răng trợn mắt. Y dùng lực đóng cửa lại, sờ sờ nửa bên mặt vừa bị đánh đau, bắt đầu tò mò đánh giá gian phòng mình đang ở.
Phòng lấy hồng nhạt làm tông màu chính, la trướng lụa mỏng, nhất mực kiều diễm. Bên trong trừ bỏ giường còn có một cái bàn tròn bằng gỗ, trên bàn bày một ngọn nến cùng một khay trà, ở giữa là một ấm trà và hai cái chén, hai bên cạnh bàn an trí hai chiếc ghế nhỏ. Gần giường có một bàn trang điểm, gắn một chiếc gương đồng bên trên. Nơi này nhìn thế nào cũng giống phòng của một nữ hài tử, hơn nữa còn tựa như thời cổ.
Lom lom ngắm mình trong gương, Chung Minh sợ hãi lạnh cả người, bóng hình phản chiếu trong gương như ẩn như hiện một thân sa y khinh bạc – di?? ta lúc nào thì đổi quần áo? Như thế nào lại không khác biệt lắm so với xú nữ nhân kia? Chẳng lẽ … một lần nữa hướng mắt lên soi xét, Chung Minh thiếu chút bị dọa đến ngất xỉu. Mặt của ta, một cái mặt thiếu niên tô son điểm phấn đầy yêu mị – Này, này là ai vậy? Lông mi dài cong vút, mặt đỏ như mông khỉ, cả người ẻo lả!! Tuy rằng bộ dáng của ta đích thực không mấy nam tính, mặc kệ thế nào cũng là nam nhân…không đúng, người trong gương tuổi tác so với chính mình nhỏ hơn một chút. Chung Minh nhớ rõ bộ dáng mình năm mười sáu, mười bảy tuổi chính là thế này (đương nhiên, y cũng nhớ rõ mình từ nhỏ đến lớn chưa từng một lần phấn son trang điểm). Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù trở lại mười sáu mười bảy tuổi cũng là ở trường học chứ không phải “Di Hương viện” quỷ quái gì đó như vậy. Nghe xú nữ nhân kia nói cái gì “tiếp khách” linh tinh, hay nơi đây chính là…không thể nào…
Nhớ tới không khí quỷ dị vừa rồi, Chung Minh không tự chủ được mà liên tưởng đến những tiểu thuyết xuyên không từng xem qua trước đây. Chính là, tiểu thuyết chỉ dùng để thưởng thức, ở thời điểm đọc sẽ thấy thú vị, chứ không phải chính mình ở thời điểm này cũng vui vẻ như vậy. Rõ ràng đang ở trong nhà chơi game cùng tên bạn từ thuở bé La Phương Lăng, chẳng qua chỉ đi xuống bếp tìm nước uống không cẩn thận ngã cầu thang, như thế nào lại đến cái địa phương mạc danh kì diệu này?
Y sở dĩ không cho rằng mình đang nằm mơ, là vì hết thảy sự việc vừa mới phát sinh đều quá mức chân thực, trên mặt còn đang âm ẩm đau. Chung Minh luôn là người có thể chấp nhận sự thật, tuyệt đối sẽ không lừa mình dối người. Trước mắt y chỉ có thể xác định thân thể này không phải của mình, bởi vì lúc năm tuổi y từng vô ý bị đâm vào tay, tuy không bị thương nặng, bất quá từ đó về sau lòng bàn tay trái liền có một vết sẹo nhợt nhạt không thể biến mất, mà người này trong lòng bàn tay chẳng có vết tích gì. Như vậy, chủ nhân của thân thể này cuối cùng đã đi đâu? – Chung Minh bình tĩnh tự hỏi. Bộ não thiên tài học viện y khoa XX nổi danh cả nước bắt đầu hoạt động, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là…trao đổi linh hồn? Ta tới thời cổ đại, còn y…sẽ không chạy tới cơ thể của ta đi – nghĩ tới đây, Chung Minh nhịn không được cảm thấy mọi sự đều hoang đường muốn chết.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, một tiếng nói mềm mại đáng yêu uyển chuyển từ từ vang lên, cùng lúc đó có tiếng cười của bọn đại hán bên cửa sổ: “Phương cô nương…”
Kế tiếp là một chuỗi cười duyên, kết tiếp…
Chi.
Theo âm thanh mở khóa, cửa cũng nhẹ nhàng mở ra, một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng khoảng mười bảy mười tám tuổi chầm chậm bước vào, ánh mắt nhìn thẳng Chung Minh. Tuy chính mình đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng người mị đến tận xương thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Ngươi chảy nước miếng.” Đại mỹ nhân xoay người đóng cửa lại, cười tủm tỉm với Chung Minh.
“Di??” Chung Minh theo bản năng lau lau miệng, lập tức hiểu được bị mắc mưu, còn mỹ nhân kia sớm đã cười đến run rẩy cả người, gập bụng lại không thẳng lưng lên được.
“Ngươi thay đổi rồi.” Trong chốc lát, mỹ nhân ngừng cười, nghiêm trang nói: “Ta nghe nói ngươi hôm nay dám cùng mụ mụ tranh luận, cho nên lén lại đây nhìn xem ngươi có gì khác ngày thường.”
“Ngươi là ai?” Chung Minh trực tiếp hỏi, “nơi này là nơi nào?”
“?!” Mỹ nhân ngây người nhìn y đến nửa ngày, “Ngươi làm sao vậy? Có phải đầu bị thương nặng hay không?”
“Ta…” Chung Minh tròng mắt xoay động, “ta vừa rồi bị ngã một cái, về sau chuyện gì cũng không nhớ, ngay cả chính mình là ai cũng không biết.”
“Cái gì?!” Mỹ nhân đầu tiên còn lắp bắp kinh hãi, sau đã mị nhãn như tơ cười cười, “Ôi, tỷ tỷ ta thật sự đã coi thường ngươi, không nghĩ ngươi còn có thể đùa giỡn như vậy. Ngươi nói không nhớ rõ, vậy tỷ tỷ tốt bụng sẽ nói cho ngươi nghe. Nơi này gọi là Di Hương viện, là thanh lâu nổi danh nhất Dương Châu. Ta là Ngọc Phương, hồng bài đầu bảng ở đây, về phần ngươi tên Linh Nguyệt, năm nay mười sáu tuổi, một tháng trước bị cha thiếu bạc bán vào. Mụ mụ dành hơn một tháng tìm người dạy ngươi học ca múa thành tài, hiện tại đang định dùng ngươi kiếm tiền, ngươi lại nhân cơ hội muốn chạy, làm sao không khiến nàng căm tức vạn phần? Đây là lần đầu tiên, cho nên chỉ đánh ngươi một bạt tai, nếu còn có lần sau, có thể ngay cả chân cũng bị đánh gãy.”
Trong mắt nàng hiện lên một tia đau buồn, hiển nhiên là nhớ về chuyện cũ thương tâm trước kia. “Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng tưởng lời nói dối đã quên hết thảy có thể giúp ngươi thoát khỏi vận mệnh,” nàng an ủi nói, “ta biết ngươi thực sợ hãi chuyện mây mưa, bất quá mỗi người lần đầu tiên đều là như vậy. Nghe lời tỷ tỷ, đừng chạy nữa, chỉ cần vượt qua lần đầu tiên, về sau dần dần sẽ quen.”
“Hô…” Chung Minh nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai…may mắn mình còn chưa có “làm” qua. Ở thế kỷ hai mốt, y luôn luôn không thể làm chuyện đó với bạn gái, cùng lắm cũng chỉ mới hôn môi mà thôi. Bất quá y không phải không biết cái gì là giao hợp, mà kỹ viện tự nhiên là nơi chuyên môn làm cái việc “giao tế” này. “Đúng rồi,” y nghĩ đến một vấn đề, “hiện giờ là triều đại nào?”
“Ngươi ngay cả cái này cũng quên?” Ngọc Phương trào phúng nói, “hiện nay là năm Vĩnh Lạc thứ năm, ngươi còn muốn tiếp tục giả ngu, ta sẽ không tiếp chuyện nữa đâu.” Dứt lời liền lắc mông đẩy cửa mà ra, theo sau đó ngoài cửa truyền đến âm thanh khóa lại.
Vĩnh Lạc – không phải là năm Minh Thành Tổ Chu Lệ cầm quyền sao? Chung Minh suy sụp ngồi thừ trên ghế, xem ra chính mình phỏng đoán quả nhiên đích xác, vì cái gì mà một con người mới ngã xuống lại bị ném tới thời cổ đại? Trước kia mình cũng không phải chưa ngã lần nào, sao lần này…mắt thấy bằng bác sĩ sắp đến tay, lại hóa thành bọt nước. Vì cái gì ta con người đầu óc thiên tài, được gọi là ngôi sao mới của giới y học, một thanh niên tư thái oai hùng hiên ngang, ngọc thụ lâm phong lại rớt vào thời cổ? Càng không hay ho chính là, vì cái gì muốn cho ta cắm rễ ở đây??!! Cư nhiên còn bị buộc đi tiếp khách, có lầm hay không, ta chính là nam nhân, dựa vào cái gì cho nam nhân khác thượng??!! Tuy rằng đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến, bất quá Chung Minh luôn luôn cho rằng mình không có khuynh hướng đó, với y mà nói, vô luận là nữ nhân hay nam nhân, chỉ sợ so ra đều kém sức hấp dẫn của y học – bạn thân La Phương Lăng luôn lấy cái này ra cười nhạo y.
Hiện tại rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, y rất nhanh xốc lại tinh thần, trước mắt việc quan trọng là làm thế nào chạy thoát khỏi phòng giam mới đúng, còn những chuyện khác đợi chạy thoát xong rồi sẽ lo sau. Chính là, đại môn khóa quá chặt chẽ, ngoài cửa sổ lại có hai tên môn thần canh giữ, làm cách nào mới có thể đi ra ngoài?
Nóc nhà đột nhiên truyền đến một tiếng động, Chung Minh kỳ quái ngửa đầu nhìn, chỉ thấy mấy tấm ngói đã bị gỡ ra, theo ánh sáng chiếu vào hiện lên một thân ảnh cao lớn. Người nọ phẩy tay một cái, liền đem mái ngói quay về chỗ cũ, sau đó hai chân nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động dừng trên mặt đất, khiến cho Chung Minh trợn mắt há mồm. Oa! Khinh công mà võ hiệp tiểu thuyết miêu tả hẳn là như vậy đi, quả thật là ấn tượng đến ngây người!
Ngay tại lúc người nọ nhảy vào phòng, trên nóc nhà lại vang lên một trận ồn ào, giống như có người đang hô to gọi nhỏ cái gì mà “đừng cho hắn chạy thoát!”, “mau đuổi theo!!” linh tinh nào đó.
Coi bộ vẫn là võ lâm báo thù a. Chỉ mới xem trên TV những chuyện kích thích như vậy, hôm nay cư nhiên lại gặp trong hiện thực, Chung Minh thật đúng là không biết nên khóc hay cười, bởi vì y phát hiện có một đôi con ngươi sáng quắc như chim ưng đang lạnh lùng nhìn y, trong ánh mắt lộ ra sát khí, khiến cho y có cảm giác đang bị độc xà theo dõi, cả người nổi da gà.
“Ách…” nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, Chung Minh chỉ ngượng ngùng sờ sờ đầu, “xin chào.”
“…” Người nọ quan sát Chung Minh từ trên xuống dưới, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng dần dần nhiễm thượng vài phần khinh thường, trầm mặc không nói.
Nhìn biểu tình của người này cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, Chung Minh tức giận hung hăng trừng mắt ngó qua, lại thấy trên vai nam nhân còn cắm nửa mũi tên nhọn, thần sắc đại biến.
“Ai nha!” y đang định kêu lên thất thanh, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nam nhân bèn đè thấp giọng, “ngươi bị thương!” Có ý tốt bụng muốn cứu người, Chung Minh xông lên phía trước nắm lấy…Di? Vì sao phía trước cái gì cũng không có?
Một thanh chủy thủ sắc bén từ phía sau lưng dí sát vào cổ Chung Minh, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, hô hấp Chung Minh cũng ngừng hẳn, không dám cử động một ly.
“Uy…lão huynh…” Y lấy lại bình tĩnh, cẩn thận chậm rãi nhấn rõ từng chữ, “ta với ngươi không cừu không oán, ngươi ngàn vạn lần đừng uổng sát người vô tội.”
Uổng sát người vô tội? Khóe môi nam nhân tay cầm chủy thủ phía sau Chung Minh gợn lên một mạt cười, mấy năm nay chết trong tay hắn còn thiếu người vô tội? Hiện nay thêm một người cũng chẳng sao. Trên tay hơi hơi dùng lực, đang chuẩn bị đưa y đến Diêm La điện hảo hảo nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiểu tử này nói:
“Uy, ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ là muốn thay ngươi đem tên rút ra, rồi giúp ngươi băng bó miệng vết thương một chút thôi. Ngươi làm gì mà hung dữ như vậy?”
“…Phải không?” Thanh âm vị nam nhân mặt lãnh kia vẫn lạnh như băng cùng tràn ngập mỉa mai, “ngươi nói muốn giúp ta chữa thương?” Ý miệt thị trong lời nói lập tức khiến cho Chung Minh nổi trận lôi đình.
“Hừ,” y từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “ngươi đừng quá coi thường người khác, ta chính là y…khụ…thầy thuốc…”
“Nga?” Nam nhân thân hình vừa chuyển, đột nhiên xuất hiện trước mặt Chung Minh, “ngươi trừ bỏ bồi nhân trên giường còn có thể xem bệnh sao?” Nói xong, ngả ngớn nhéo cằm Chung Minh một cái.
” Ngươi đừng quá phận!” Lui nhanh về phía sau hai bước cố sức gạt bỏ cảm giác ghê tởm vừa dâng lên trong ruột, Chung Minh chán ghét nói, “nếu ngươi muốn cái vật kia vẫn ở trong thân thể cũng không sao, dù gì người đau chỉ có ngươi thôi.”
“…” Nam nhân yên lặng ở bên Chung Minh, thật lâu sau, âm trầm nói, “tiểu tử, nhìn không ra ngươi còn có gan lớn thế.”
“Ngươi…” Chung Minh lại lui về phía sau, cảnh giác hỏi, “ngươi muốn làm gì?”
“…Lại đây.”
” Làm gì?”
” Ngươi không phải muốn thay ta trị thương sao?” Nam nhân một phen bỏ đi ngoại sam, chậm rãi ngồi xuống đầu giường.”Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên cam đoan những lời vừa nói đều là sự thật, bằng không…” Ý tứ uy hiếp của y biểu thị rõ ràng, “coi chừng cái đầu trên cổ ngươi.”
“…” Chung Minh không nói lời nào đi ra phía trước, cẩn thận quan sát vai trái bị trúng tên tới tận xương của nam nhân, sau đó lẳng lặng vươn tay. “Đao.”
Nam nhân chậm rãi đưa thanh trủy thủ trong lòng bàn tay cho Chung Minh, tay phải năm ngón co lại, chăm chú nhìn đối phương, chỉ cần y hơi có cử động kì lạ sẽ lập tức táng mạng.
Chung Minh thuần thục dùng đao khai mở miệng vết thương, một tay dùng sức rút mũi tên ra: “Ngươi có thuốc chữa thương không?”
Nam nhân cắn răng rút một bình sứ từ trong ngực đưa qua, Chung Minh mở nắp bình, một cỗ mùi thơm ngát bay lên mũi. Y nhanh chóng đem dược xoa trên miệng vết thương, xé vạt áo thành băng gạc lưu loát băng bó vết thương lại. Rút tên, thoa dược, băng bó, trước sau không đến năm phút đồng hồ, đối với cao thủ y thuật từ nhỏ mà nói chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Sau khi Chung Minh đã đem hết thảy lo xong, nam nhân mới thoáng thả lỏng đề phòng, thu hồi hữu chưởng vẫn vận sức chờ phát động, trong đôi mắt đen thâm trầm xẹt qua một tia thản nhiên mà hữu ý.
” Nguyên lai ngươi không có nói sai.”
“Ta còn biết quý sinh mạng,” Chung Minh một bên chà lau vết máu dính vào ngón tay, một bên trả lời, “việc gì phải đi lừa ngươi?” Y liếc mắt nhìn nam nhân đang ngồi bất động bên người, không khỏi bội phục nói, “bất quá ngươi cũng thật kiên cường, ngay cả thuốc mê còn chưa dùng mà không rên một tiếng, thật lợi hại.”
” Thuốc mê?”
” Chính là một loại thuốc…khụ…giúp ngừng đau đớn.” Chung Minh ngắn gọn giải thích.
” Hừ,” nam nhân hừ lạnh một tiếng, “Lạc Dực ta chưa bao giờ thèm dùng cái loại đó.”
” Nguyên lai ngươi kêu Lạc Dực a,” Chung Minh theo thói quen vươn tay, “xin chào, ta tên là Chung Minh.”
Lạc Dực lạnh lùng nhìn vào tay y: ” Muốn ta trả tiền sao?”
” Ách…” Chung Minh vội vàng rút tay về, “không, không phải…đây là…một cách chào hỏi.”
” Nga?” Lạc Dực dùng ánh mắt kì lạ nhìn y, ” Ngươi nói ngươi là…”
” Chung Minh.” Chung Minh nhắc lại.
” Các ngươi vừa mới làm gì vậy?!” Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân hỗn độn, tiếp theo ngoài cửa vang lên giọng nói chua loét của tú bà kỹ viện. “Cư nhiên nhân lúc lão nương chạy xuống dưới lầu mà đi tìm náo nhiệt! Nếu Linh Nguyệt tiểu tử kia chạy mất, để xem lão nương có xẻo thịt lột da các ngươi ra không!!”
” Đã rõ, đã rõ.” Bọn đại hán vâng vâng dạ dạ nói.
Cái gì?? Vừa nghe thấy thế, Chung Minh hối hận đến mức ruột gan xanh lè, vừa rồi chính bản thân cũng bị giật mình nên mới không lưu ý động tĩnh ngoài cửa sổ, nếu sớm biết hai tên đại hán kia không ở đó, chính mình còn ngồi ở chỗ này làm chi?
Ba.
Cửa sổ bên ngoài mở ra, một cỗ gió lạnh thừa cơ lẻn vào, đem ánh nến mờ nhạt thổi đến lung lay sắp tắt.
Chung Minh đột nhiên xoay người, vừa vặn đối diện với hai con mắt đang nổi giận đùng đùng của tú bà.
” Yêu…” Nữ nhân ngực lớn lại kéo dài thanh âm, “nguyên lai ngươi không chạy a, vậy mới là bé ngoan.” Bà ta vẻ mặt ôn hoà nói, “Linh Nguyệt a, ngươi thế là tốt rồi, hảo hảo chờ mong ngày mai đi.” Nói xong, ra lệnh cho hai đại hán đem cửa sổ lần thứ hai đóng lại, còn chính mình lắc lắc cái eo uốn éo rời đi.
” Nguyên lai ngươi tên là Linh Nguyệt.” Lạc Dực từ sau cửa sổ hiện ra, nhìn trên nhìn dưới xem xét Chung Minh, “ngươi không muốn ở lại nơi này sao?”
” Ai muốn ở lại cái nơi quỷ quái này?!” Chung Minh có chút buồn nản nói, “ta nếu có thể chạy đã sớm chạy. Còn nữa,” y lại thanh minh, “tên ta không phải Linh Nguyệt, ta tên là Chung Minh.”
” Linh Nguyệt,” Lạc Dực làm ngơ, khóe môi cong lên thành một điệu cười xấu xa, “có muốn ta giúp ngươi một phen không?”
” Ngươi…” tuy rằng thấy hắn gọi mình “ Linh Nguyệt” thập phần bất mãn, nhưng nghe được có thể đi ra ngoài, Chung Minh vẫn là hoan hỉ nhướng đôi lông mày, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cố ý mà đè thấp ngữ thanh. “Ngươi thật có thể…… cứu ta ra ngoài?”
” Đương nhiên.” Lạc Dực ngạo nghễ nói. “Bất quá ta có một điều kiện.”
“Điều kiện?” Chung Minh dò xét nhìn hắn, có điểm cho là không đúng lắm – người này khẳng định không hiểu cái gì gọi là tri ân báo đáp, cũng không ngẫm lại, chính mình vừa mới thay hắn rút tên trị thương, hiện tại chẳng qua nhờ hắn giúp một việc nhỏ, thế mà còn nói đến hai chữ điều kiện.” Điều kiện gì?” y miễn cưỡng hỏi.
” Chỉ cần ngươi đáp ứng từ nay về sau trở thành nô bộc của ta, ta liền lập tức mang ngươi ra ngoài.” Lạc Dực nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nói tràn ngập ý uy hiếp. “Người của Phi Ưng Bảo không có ai dám động vào.”
Nô bộc? Phi, rất muốn hỏi một chút vết thương của Lạc Dực trên vai rốt cuộc là ai ” động” vào, bất quá Chung Minh cũng biết nếu hiện tại hỏi, chỉ sợ chính mình sẽ không thoát khỏi nơi đây, lập tức phải kiềm chế lửa giận đang dâng đầy, không lên tiếng.
” Ngươi không muốn?” Lạc Dực tựa hồ thực kinh ngạc khi thấy phản ứng của Chung Minh – phải biết rằng cả nước cao thấp cơ hồ không ai không biết đến Phi Ưng Bảo, ” Phi Ưng Bảo” ba chữ này tượng trưng cho quyền lực cùng tài phú, người làm việc trong bảo tài năng so với người khác đều lớn hơn ba phần.
Người này là cái ý tứ gì?! Chung Minh trợn mắt, hắn cư nhiên còn dùng loại ánh mắt ban ơn nhìn mình – không phải khinh người quá đáng sao?! Đợi đến lúc y rốt cục hiểu được nam nhân trước mặt thật sự nghĩ như thế, không khỏi đương trường nghẹn họng nhìn trân trối – nguyên lai trên thế giới còn có người tự đại như vậy, độc đoán như vậy, tự cho là đúng như vậy, hôm nay chính mình thật sự đã được mở rộng tầm mắt.
“…Ta nguyện ý.” Chung Minh tròng mắt xoay động – vô luận thế nào, vẫn là trước hết nghĩ cách ra ngoài rồi nói sau, y cũng không muốn ở lại kỹ viện, làm nô bộc so ra vẫn tốt hơn nhiều.
Vì thế, vào một đêm tối đen như mực, mới từ hiện đại trượt chân ngã vào thời cổ, linh hồn bất hạnh của Chung Minh lại đi theo một người lai lịch không rõ ràng ( theo chính hắn nói là thiên hạ đệ nhất bảo chủ Phi Ưng bảo) lén theo mái nhà Di Hương viện trèo ra, biến mất vào màn đêm mờ mịt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
69 chương
34 chương
15 chương
40 chương
25 chương
73 chương