“Lục Cảnh, là cậu à?”
Phía sau truyền đến giọng nói cẩn thận dè chừng của Triệu Duy Sinh, Lục Cảnh bỗng muốn đùa dai, cố ý nghiêm mặt xoay người:“Cậu là ai? Gọi bậy gọi bạ tên người khác, tôi không phải Lục Cảnh.”
Nói xong liền hối hận.
Triệu Duy Sinh chạy thẳng một đường tới đây. Lục Cảnh cho rằng bản thân mình quần áo không chỉnh, không nghĩ tới Triệu Duy Sinh cũng là một chân dép lê một chân giày da, bên ngoài khoác áo bông, bên trong mặc áo ngủ, mặt trắng bệch, nhưng vì cơ thể vận động kịch liệt mà hai má đỏ ửng.
Lục Cảnh vừa dứt lời, mặt cậu liền tái, kinh ngạc nhìn Lục Cảnh, đôi mắt ươn ướt đỏ bừng, vừa tuyệt vọng lại đau khổ nhăn mày, phảng phất như phải chịu tổn thương to lớn.
Lục Cảnh chột dạ, vội vàng chạy qua nâng mặt cậu lên, giọng nói bất giác thấp xuống,“Đại bảo bối, cậu làm sao vậy? Tớ đùa cậu thôi, tớ là Lục Cảnh, là Lục Cảnh thật đấy. Cậu nói xem tớ chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy cậu khóc bao nhiêu lần rồi? Sao tôi vừa tỉnh lại đại bảo bối của tôi liền mít ướt thế này? Nói đi, đứa nào bắt nạt cậu ? Anh xử lý giúp cậu.”
Triệu Duy Sinh run rẩy cả người, mím môi trừng Lục Cảnh, hai nắm tay siết chặt đặt hai bên, giống như chỉ có làm vậy mới có thể khống chế bản thân không nhào lên cắn.
Lục Cảnh bị cậu dọa sợ.
Hắn và Triệu Duy Sinh quen biết đã mười mấy năm, từ phổ thông đến đại học, tốt nghiệp rồi đi làm vẫn chơi với nhau. Trên thực tế, Triệu Duy Sinh không phải người hay khóc. Thời còn học phổ thông, vóc người cậu nhỏ, thường xuyên bị mấy anh lớp trên bắt nạt, trong phòng vệ sinh bị những người đó đẩy qua đẩy lại, Lục Cảnh cũng chưa thấy cậu khóc bao giờ.
Hiện tại cậu lại vì tôi xấu tính trêu đùa mà lộ ra vẻ mặt này…
Trong lòng Lục Cảnh lan tràn một loại cảm giác vi diệu, vừa mớ mẻ lại thích thú, muốn cậu khóc nữa, lại không muốn cậu lộ ra vẻ mặt khổ sở, thật sự rất kì quái.
Dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm lừa người, nhất là khi cả hai đều là đàn ông, dỗ cái gì mà dỗ? Giữa đường đứng cùng nhau thế này đã thấy mất tự nhiên rồi.
“Tớ sai rồi sai rồi, muốn đánh thì đánh đi.” Lục Cảnh nhắm mắt, hai tay mở ra tùy người xử lí.
Qua một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, khi hắn sắp phát bực, ngực bỗng tê rần, theo bản năng thét lớn, kinh ngạc mở to mắt.
Triệu Duy Sinh nhào vào lòng hắn.
Lực cũng lớn lắm.
Lục Cảnh cứng đơ, buồn bực xoa ót,“Làm sao? Cậu không đánh tớ thật à? Cơ hội khó có được đó?”
Hai thằng đàn ông lớn tướng ôm nhau thật sự rất kỳ cục.
Triệu Duy Sinh cũng chỉ mặc áo ngủ bên trong, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được da thịt ấm áp. Lục Cảnh bĩu môi, thây kệ, dù sao tên nhóc này rất ấm.
Hắn giang tay ôm chặt người trong lòng, thỏa mãn ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói:“Ấm quá, thích ghê.”
Hắn không thấy vành tai Triệu Duy Sinh ửng đỏ, bởi vì lúc này hắn cảm thấy vạt áo trước người ươn ướt.
Lục Cảnh bất đắc dĩ cười cười, ngậm miệng, cũng không lải nhải thêm.
Việc hắn không biết còn quá nhiều, chỉ có thể đợi Triệu Duy Sinh tỉnh táo lại rồi từ từ nói tiếp.
Chờ một lúc thật lâu, mãi đến khi Lục Cảnh lạnh quá hắt hơi, Triệu Duy Sinh ngửa khuôn mặt ửng đỏ nhìn hắn, sau đó yên lặng cởi áo khoác khoát lên người hắn.
“Chúng ta về nhà trước đã.”
Lời nói mang theo giọng mũi, mềm nhẹ có chút đáng yêu, Lục Cảnh lại nổi lên tâm tư trêu đùa cậu, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Triệu Duy Sinh nắm chặt tay hắn đi ra ngoài, lực đạo lớn đến mức như muốn bóp nát tay người ta, Lục Cảnh có chút lo lắng đêm nay mình sẽ bị đại bảo bối bóp chết mất.
Nhưng hắn vẫn rất chính nghĩa dừng bước, khiến Triệu Duy Sinh kéo kiểu gì cũng không được.
Hốc mắt Triệu Duy Sinh đỏ hồng, trong mắt lóe qua nôn nóng và kinh hoảng thống khổ .
“Cậu không muốn đi cùng tớ sao?”
Lục Cảnh gõ gõ trán Triệu Duy Sinh, nhướn mày, mặt đầy chính trực:“Nghĩ gì đấy? Tớ muốn nói là tớ còn chưa trả tiền bát sủi cảo kia đâu, vì đợi cậu đến trả tiền mà một viên sủi cảo tớ phải cắn làm đôi đó. Nhanh, trả tiền đi.”
Ánh mắt Triệu Duy Sinh lúc này mới hòa hoãn, gật gật đầu, đi được vài bước thì quay đầu lại, Lục Cảnh bị ánh mắt hung tợn của cậu dọa sợ, vội vàng lại gần hỏi:“Làm sao làm sao?”
Triệu Duy Sinh âm trầm nói:“Cậu không được đi đâu hết, đứng đây chờ tớ.”
Lục Cảnh sửng sốt, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, khóe môi hơi kéo, xấu xa nói:“Không =))))”
Triệu Duy Sinh khẩn trương chạy tới nắm tay hắn, sợ hắn chạy.
Lục Cảnh dùng một tay ôm lấy người,“May mà áo khoác đủ rộng, ôm cậu thế này cũng được, cậu đưa áo cho tớ rồi không thấy lạnh hả?”
Dừng một chút hắn lại nói:“Thôi cứ để thế này cùng đi đi, dù sao mặt mũi cũng mất sạch rồi mất nữa cũng chả sao.”
Cả người Triệu Duy Sinh bỗng nhiên mềm nhũn.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
18 chương
5 chương