Bàn Long
Chương 75 : Quy hương (Thượng)
Tường viện của phủ đệ nhà Ngải Lệ Tư chỉ có hai thước, Lâm Lôi đi tới bên cạnh tường viện đạp một chân xuống, sau đó nhún một cái trên tường viện, toàn thân giống như phi ưng giang đôi cánh sà xuống trên sân thượng chỗ Ngải Lệ Tư đang đứng.
"Ngồi xuống mau lên." Ngải Lệ Tư vội vàng kéo Lâm Lôi.
Lâm Lôi nghi hoặc ngồi phịch xuống.
"Suỵt." Ngải Lệ Tư cẩn thận nhìn thoáng qua bên dưới, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm quay sang Lâm Lôi nói: "May mà người gác cửa đang ngủ, nếu bị hắn thấy được, thì muội sẽ gặp phiền toái."
Lâm Lôi giật mình.
"Chúng ta ngồi xuống nói, có tường lan can che, người khác không thể nhìn thấy được." Ngải Lệ Tư cười đắc ý, chẳng khác nào một tiểu hồ ly xảo quyệt. Tiện tay dùng vải bố chà lau một chút sàn ban công, rồi lập tức tới ngồi cạnh Lâm Lôi.
Có thể gặp được Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi trong lòng cũng rất vui vẻ.
"Lâm Lôi đại ca, bây giờ đêm đã khuya rồi, tại sao huynh còn hiện diện bên ngoài đường phố thế? Đúng rồi, không phải huynh nói huynh là người của Ân Tư Đặc Học viện à? Tại sao lại ở Phân Lai thành vậy?" Ngải Lệ Tư hiếu kỳ một hơi hỏi dồn.
Tại sao lại ở Phân Lai thành?
Lâm Lôi trong lòng xấu hổ, bản thân mình chung quy không thể nói là đi theo ba huynh đệ tới Bích Thủy thiên đường được.
"Ta theo mấy huynh đệ tới Phân Lai thành du ngoạn, buổi tối vì không thích sự ngột ngạt, bèn ra ngoài đi dạo." Lâm Lôi chỉ có thể trả lời mơ hồ.
Ngải Lệ Tư gật gật đầu.
"Ngải Lệ Tư, giờ đã khuya rồi, muội tại sao lại không ngủ thế?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.
Ngải Lệ Tư bất đắc dĩ trề môi ra: "Ta vốn đã đi ngủ từ rất sớm, đang lúc say sưa ngủ thì lại bị tiếng quát tháo lúc say rượu của phụ thân làm quấy nhiễu giấc mộng đẹp, huynh không biết phụ thân ta quá đáng cỡ nào đâu, ngày nào cũng đánh bạc, ngày nào cũng uống rượu; say rượu rồi thì về nhà làm loạn cả lên. Thực phiền chết đi được."
"Có một người cha như vậy, ta cũng thực là xui xẻo, Lâm Lôi đại ca, huynh thì sao? Phụ thân của huynh thế nào?" Ngải Lệ Tư nhìn Lâm Lôi đang ngồi bên cạnh.
"Phụ thân ta?" Lâm Lôi trong đầu không khỏi hiện ra tất cả những sự tình có liên quan tới phụ thân từ nhỏ cho đến lớn, "Phụ thân ta không đánh bạc, cho dù có uống rượu cũng sẽ không quát tháo ầm ĩ, có điều phụ thân giáo dục ta vô cùng nghiêm khắc, từ nhỏ đã như vậy rồi."
Ngải Lệ Tư ngưỡng mộ thở dài: "Lâm Lôi đại ca huynh thực hạnh phúc, đâu giống như ta."
Trong đêm khuya dưới ánh trăng, thiếu niên cùng thiếu nữ ngồi trên ban công cùng nhau tán gẫu, từ phụ thân lại nói về giáo dục, từ giáo dục chuyển qua đề tài học viện, từ học viện lại nhắc đến những bằng hữu tốt, rồi sau đó lại kể về một số sự việc thú vị của mình cùng với đám bằng hữu ...
Lâm Lôi nói chuyện rất vui vẻ, nói chuyện với nhau lâu, hắn ngày càng cảm thấy quen thuộc đối với cuộc sống của Ngải Lệ Tư.
Dần dần, đêm dài qua đi, chân trời phía đông dần hé lộ một vệt màu trắng bạc, toàn bộ mặt đất đều ngập trong không khí tươi mát của buổi sớm, Lâm Lôi cùng Ngả Lệ Tư cùng nhau trò chuyện thâu đêm, chẳng hề biết đến thời gian trôi qua, chỉ có hừng đông kia mới khiến hai người chợt có phản ứng.
"A, trời sáng rồi." Lâm Lôi lúc này mới chú ý đến thời gian.
Ngải Lệ Tư cũng phản ứng y hệt: "Ồ thực chẳng có ý tứ gì hết, bắt Lâm Lôi đại ca phải nói chuyện cùng ta suốt cả đêm."
Đột nhiên Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư đều không nói, có một cảm giác trầm mặc xấu hổ.
"Ừ, ta phải đi." Lâm Lôi cảm thấy hào khí có chút không bình thường, trong lòng không nhịn được có phần phát hoảng, liền trực tiếp đứng dậy.
"Lâm Lôi đại ca, huynh sau này có còn đến Phân Lai thành nữa không?" Ngải Lệ Tư hỏi tới.
"Gặp nhau, có thời gian sẽ quay trở lại." Lâm Lôi nói xong hai tay chống vào ban công, cả người lộn trong không trung một cái, rồi sau đó hạ xuống trên tường viện, từ tường viện bất thình lình giậm một cái, toàn thân liền trong chớp mắt phóng ra ngoài, đáp xuống hơn mười thước bên ngoài trên ngã tư đường.
Lâm Lôi cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng phất tay về phía sau cáo biệt.
Ngải Lệ Tư đưa mắt dõi theo hình ảnh Lâm Lôi biến mất ở cuối ngã tư đường, sau đó mới thẫn thờ bước về phòng.
Hạ tuần tháng tám, mặt trời như một quả cầu lửa chói chang, nóng muốn chết, Lâm Lôi sau khi cùng ba huynh đệ ăn xong bữa trưa thì đang trực tiếp xuất phát nhắm hướng cố hương Ô Sơn Trấn, trên con đường, Lâm Lôi sau lưng mang theo đống ma tinh hạch trị giá tới hơn bảy vạn kim tệ tiến bước.
"Chít chít~" Bối Bối ở trên vai hắn cũng hưng phấn kêu chít chít.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn nó một cái, bật cười, dùng linh hồn trao đổi dò hỏi: "Bối Bối, về Ô Sơn Trấn ngươi cũng rất cao hứng phải không? Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi lúc trước tại sao lại ở tại trong đống phòng ốc bỏ hoang của gia đình ta thế?"
"Không biết a." Bối Bối bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì ta đã ở trong đống phòng ốc của gia đình lão đại huynh rồi, cũng không biết cha mẹ ta là ai, tuy nhiên trong trí nhớ của ta dường như vẫn còn lưu lại giọng nói, hình như là nói Phải Ở Chỗ Này, Không Được Chạy Loạn."
"Phải ở chỗ này, không được chạy loạn?" Lâm Lôi trong lòng khẽ động.
Giọng nói ấy, có thể nào là do cha mẹ của Bối Bối lưu lại không nhỉ?
"Ngay từ đầu ta đã ăn tảng đá, vâng theo cái giọng nói kia không dám rời khỏi tổ ốc của gia đình huynh, về sau lão đại huynh cho ta gà lôi thỏ rừng ăn, trên đời này cũng chỉ có lão đại huynh đối xử với ta tốt nhất, ta thực không muốn rời khỏi lão đại." Cái mũi nhỏ của Bối Bối chun lại.
Lâm Lôi cũng nhớ lại cảnh tượng xảy ra lúc đó.
Lúc đó Bối Bối tại cổng thôn của Ô Sơn trấn đích xác là có chần chờ trong chốc lát, cuối cùng biết mình thực sự muốn đi, mới cắn mình một cái đế kết thành linh hồn khế ước.
"Tốt, Bối Bối, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau." Lâm Lôi sủng ái xoa xoa đầu Bối Bối, Bối Bối cũng thoải mái nheo mắt lại.
Lâm Lôi đi đường cũng không quá nhanh, tốc độ đi là hai mươi lý một giờ, khi về tới ven Ô Sơn trấn thì trời đã sẩm tối. Theo hướng Ô Sơn trấn tiến tới, Lâm Lôi còn nghe được một giọng nói quen thuộc - "Tất cả lưng thẳng cho ta, không được động đậy, kẻ nào mông mà đụng phải nhánh cây nhuộm sơn ở phía dưới, vi phạm quy định, huẩn luyện tăng gấp bội!" Tiếng Hi Nhĩ Mạn thúc thúc từ xa đã nghe thấy.
Lâm Lôi hướng cách đó không xa nhìn lại.
Trên khoảng đất trống quen thuộc ở phía đông Ô Sơn Trấn, bên cạnh một dãy bạch dương thụ, vẫn là một đám bọn nhỏ từ sáu bảy tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi chia làm ba đoàn đội, dưới sự nghiêm khắc giám sát của Hi Nhĩ Mạn cùng ba gã giáo quan cố gắng huấn luyện, mồ hôi nhễ nhại khiến quần áo đứa nào đứa nấy đều ướt sũng.
"Năm đó, ta cũng được huấn luyện giống như vậy." Nhìn lại cảnh tượng này, Lâm Lôi rất xúc động.
"Lâm Lôi?" Hi Nhĩ Mạn từ xa thì đã thấy Lâm Lôi, thuận miệng giao việc lại cho La Thụy, La Kiệt một chút, rồi lập tức chạy về phía Lâm Lôi, trực tiếp ôm Lâm Lôi vào lòng thực chặt.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, đã lâu không được gặp người rồi." Lâm Lôi cũng rất cao hứng.
"Ha ha, đi nào, về nhà đã, Hoắc Cách đại nhân mà thấy ngươi nhất định sẽ rất cao hứng cho mà xem." Hi Nhĩ Mạn cười ha hả nói, rồi sau đó cùng Lâm Lôi hướng về bên trong Ô Sơn Trấn đi tới.
"Lâm Lôi thiếu gia." La Thụy, La Kiệt cũng từ xa nhiệt tình lời chào hỏi.
"La Thụy thúc thúc, La Kiệt thúc thúc." Lâm Lôi cũng phất tay ra hiệu, rồi sau đó cùng Hi Nhĩ Mạn trở về phủ đệ của gia đình mình.
"Lâm Lôi, ngươi còn mang theo cái gói đồ gì về, trông cứ như cái trống vậy, bên trong là cái gì?" Hi Nhĩ Mạn không khỏi chú ý tới gói đồ trên lưng Lâm Lôi, cười dò hỏi.
Lâm Lôi thần bí cười: "Lễ vật, lễ vật cho phụ thân ta!"
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
120 chương
82 chương
365 chương
25 chương