Bàn Long

Chương 76 : Quy hương (hạ)

Trong sân phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc, Hoắc Cách đang nằm trên ghế lật qua một quyển sách rất dày cẩn thận duyệt đọc. "Hoắc Cách đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Một a hoàn đi tới cung kính nói. Từ khi quản gia Hi Lý mang theo tiểu Ốc Đốn đi Áo Bố Lai Ân Đế Quốc, toàn bộ gia tộc Ba Lỗ Khắc không có một người hầu kẻ hạ nào, Hoắc Cách ít nhiều gì cũng là tộc trưởng của gia tộc Long huyết chiến sĩ, không thể nào tự mình đi làm những công việc của hạ nhân được. Cho nên ông ta cũng đành phải cắn răng đi mời một ả a hoàn. "Ừ." Hoắc Cách gập bộ sách trong tay, đưa mắt nhìn ả a hoàn bên cạnh, trong lòng cũng thầm cảm thán, "May mà đám quý tộc đều biết con trai ta hiện nay là thiên tài ma pháp sư của Ân Tư Đặc Học viện, nguyện ý cho ta vay kim tệ, nếu không cuộc sống đã rất gian nan rồi." "Dựa theo thuế suất hiện tại của Ô Sơn trấn, cũng có thể miễn cưỡng ứng phó với thuế thu của vương quốc cùng tiền lương đội ngũ hộ vệ." Hoắc Cách ngẫm lại cảm thấy có phần oan uổng, gia tộc này truyền đến đời ông ta, đã phải bán đi gần như là toàn bộ gia sản. May là ... Hoắc Cách ta có hai nhi tử, hai người con trai phi thường. "Lâm Lôi bây giờ đã là ngũ cấp ma pháp sư, tốt nghiệp cũng nhanh thôi, đến lúc đó gia tộc có thể giao cho nó, vậy thì ta có thể làm được những chuyện mà ta vẫn muốn làm." Hoắc Cách đứng dậy đi về phía phòng khách, đột nhiên - "Hoắc Cách đại nhân, Hoắc Cách đại nhân." Tiếng Hi Nhĩ Mạn từ xa đã vang đến. Hoắc Cách nghi hoặc nhìn ra phía cổng chính, chỉ trong chốc lát đã thấy Hi Nhĩ Mạn tiến vào, mà bên cạnh Hi Nhĩ Mạn còn có một gã thiếu niên vóc dáng vạm vỡ. Vừa thấy thiếu niên, nụ cười trên mặt Hoắc Cách lập tức nở rộ, cười to bước tới nghênh đón: "Lâm Lôi, con đã về, ha ha, thực là tốt quá, đây quả là một đều quá đỗi bất ngờ a." "A Gia Toa, mau chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn một chút." Hoắc Cách nồng nhiệt vỗ vai Lâm Lôi, "Hảo tiểu tử, đã cao hơn ta rồi, đúng rồi, theo như thường lệ con phải đợi đến cuối năm mới trở về mà, lần này sao lại về vậy?" Lâm Lôi cười thần bí: "Phụ thân, chờ ăn xong bữa tối con sẽ nói cho người biết." "Sao lại thần bí như vậy?" Hoắc Cách cố ý nhíu mày. Hi Nhĩ Mạn bên cạnh cười nói: "Hoắc Cách đại nhân, Lâm Lôi nó đã nói với ta rồi, vì người mà chuẩn bị một kiện lễ vật thần bí. Ta hỏi nó, mà nó còn không nói đấy." "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc." Lâm Lôi nhíu mày nhìn Hi Nhĩ Mạn. "Được rồi, ta không nói, ta không nói." Hi Nhĩ Mạn ha hả bật cười. Màn đêm buông xuống, mặt đất bao phủ toàn một màu đen tối, trong phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc rất nhiều cây nến được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Đợi đến khi ăn xong bữa cơm, nàng hầu A Gia Toa đã dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, trong đại sảnh chỉ còn lại Lâm Lôi và Hoắc Cách hai người, Lâm Lôi mới lấy gói đồ đặt ra trước mặt phụ thân. "Đây là?" Hoắc Cách nghi hoặc nhìn Lâm Lôi. "Chờ một lát rồi hãy mở ra." Lâm Lôi đứng dậy đi đóng cửa phòng khách, Hoắc Cách không khỏi bật cười: "Sao lại thần bí như vậy? Còn phải đóng cửa nữa." Lâm Lôi tự tin ngồi xuống: "Phụ thân, người hãy mở cái bao này ra." "Ta phải xem xem rốt cuộc là cái gì ở bên trong này mới được." Hoắc Cách hiếu kỳ mở cái bao ra, không ngờ trong bao còn có được một cái cái túi lớn, miệng cái túi lớn được buộc rất chặt, một lượng lớn ma tinh hạch trong túi không ngừng va vào nhau. Hoắc Cách vuốt cái túi lớn, nghi hoặc hỏi: "Cái túi lớn như vậy, xem hình dáng không phải là kim tệ, chẳng lẽ là đá vụn?" Hoắc Cách có phần không đoán ra, vừa xong, vừa mở cái túi ra. Túi vừa mở ra - Ánh sáng rực rỡ, các loại ma tinh hạch đủ loại màu sắc đua nhau tỏa sáng lộng lẫy, Hoắc Cách nhìn mà không khỏi hoa cả mắt, một lượng lớn ma tinh hạch như thế này, Hoắc Cách cả đời cũng chưa từng thấy qua. "Đây là ma tinh hạch?" Hoắc Cách hai mắt trợn tròn, khiếp sợ kích động nhìn về phía Lâm Lôi, rồi sau đó nuốt nước bọt có phần khó khăn, Hoắc Cách cũng đã từng nhìn thấy ma tinh hạch, tuy nhiên chưa bao giờ từng thấy qua nhiều Ma Tinh Hạch đến như vậy. Một lượng lớn ma tinh hạch như vậy, đủ hiệu lực để làm rung động thị giác. Lâm Lôi gật đầu nói: "Đúng vậy, cái túi này bên trong hầu như toàn bộ đều là ma tinh hạch, chỉ có một lượng nhỏ khoảng hơn mười viên là ma tinh thạch thôi. Dựa theo thư bổn trên ghi lại giá trị của ma tinh hạch, đống ma tinh hạch này giá trị hẳn là hơn 7 vạn kim tệ." "Hơn 7 vạn kim tệ?" Hoắc Cách cảm thấy tim đập rộn ràng như muốn thắt lại. Mấy năm nay ông ta liên tục bị tiền bạc làm cho phiền muộn, hiện tại nếu đòi Hoắc Cách phải xuất ra năm trăm kim tệ, e rằng ông ta cũng phải ra ngoài kiếm chỗ đi vay. Sự khốn quẫn qua đó có thể tưởng tượng được. Hơn 7 vạn kim tệ! Đây là khái niệm gì? Hơn 7 vạn kim tệ, tuyệt đối có thể nuôi sống toàn bộ gia tộc Ba Lỗ Khắc hơn trăm năm. "Đương nhiên, hơn 7 vạn kim tệ chỉ là con số dựa theo giá tính toán trong sách ghi lại, giá trong sách ghi lại đã cũ rồi, giá trị hiện tại hẳn là đã còn cao hơn. Phỏng chừng có thể bán được 8 vạn kim tệ." Lâm Lôi thành thực trả lời. Hoắc Cách nhìn một đống Ma Tinh Hạch màu sắc rực rỡ trước mắt, cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ, toàn thân như đang lâng lâng. "Phù, phù!" Hoắc Cách hít thở sâu mấy lần, mới miễn cưỡng bình phục được tâm tình. "Lâm Lôi, những ma tinh hạch này con làm sao mà có?" Hoắc Cách đột nhiên có phản ứng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, "Con đi vào Ma Thú sơn mạch?" Lâm Lôi gật gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân, những Ma Tinh Hạch này đều là từ trong Ma Thú sơn mạch mà kiếm được." "Con, con ..." Hoắc Cách có chút tức giận, "Ma Thú sơn mạch chính là đệ nhất hung địa trên toàn đại lục, tiến vào trong đó là chuyện lớn biết nhường nào, con tại sao không thương lượng trước với ta mà đã tự tiện đi vào, con có biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm không?" Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Hoắc Cách không khỏi tự giễu cợt. Lâm Lôi đã đi vào, đương nhiên biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm. Hoắc Cách nhìn Lâm Lôi trước mắt cúi đầu trầm mặc, một bộ dạng Chăm Chú Lắng Nghe Lời Trách Phạt Giáo Huấn, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi: "Lâm Lôi, không phải phụ thân muốn mắng con, con phải biết rằng, con hiện tại đã là thiên tài ma pháp sư của Ân Tư Đặc Học viện, thành công tương lai lại không thể giới hạn. Trách nhiệm nặng nề của gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta chính là đặt trên vai con. Dù sao thì đệ đệ của con vẫn còn nhỏ, chờ nó chính thức trở thành Long huyết chiến sĩ, không biết sẽ phải đợi mất bao lâu. Con chính là hy vọng của ta, cũng là hy vọng gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta, cho nên con không thể đem tính mạng mình ra làm trò đùa được." Lâm Lôi không dám lên tiếng. "Cởi áo choàng ra, để ta nhìn xem con có bị thương không." Hoắc Cách đột nhiên nói. Cởi áo? Lâm Lôi chần chừ, khi mặc quần áo thì người khác không nhìn thấy, có điều Lâm Lôi tự mình biết rõ trên cơ thể chi chít vết thương khủng khiếp đến cỡ nào. "Cởi ra." Hoắc Cách nhướng mày. Lâm Lôi chần chừ một lát, cuối cùng đành cởi áo ngắn để lộ ra nét cường tráng trên thân, trên thân thể cường tráng kia dày đặc không biết bao nhiêu vết thương, thậm chí có những vết thương thuộc loại vết thương chí mạng! Trông thấy những vết thương kinh khủng trên người Lâm Lôi, Hoắc Cách cảm thấy trái tim của mình run rẩy. Tay ông ta run tay chạm lên ngực Lâm Lôi, còn có một vết thương cơ hồ chí mạng ở bụng. Nhìn thấy những vết thương này, Hoắc Cách trong lòng đau xót. Con trai mình trải qua bao gian nan trắc trở, từ bờ vực tử vong chết đi sống lại như thế nào, Hoắc Cách thực không dám nghĩ đến. "Lâm Lôi, con ..." Hoắc Cách nghẹn ngào. "Phụ thân, con không việc gì mà." Lâm Lôi lập tức an ủi. Hoắc Cách nhìn một đống ma tinh hạch bên cạnh đại biểu cho một lượng tiền bạc rất lớn, lại quan sát những vết thương khủng khiếp như rễ cây ngang dọc trên người Lâm Lôi, toàn thân Hoắc Cách bỗng run lên lẩy bẩy. Ông hận! Hận bản thân mình bất lực, vô dụng! Hít một hơi thực sâu, Hoắc Cách ngửa mặt lên trời không nói gì, cuối cùng hạ giọng nói: "Lâm Lôi, con đi đường cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." "Vâng, thưa phụ thân." Lâm Lôi lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Hoắc Cách lẳng lặng ngồi một mình trong phòng khách dưới những ánh nến đang cháy bập bùng.