Thần thoại Hy Lạp kể rằng Eurydice, vợ của Orpheus, bị rắn cắn chết trong ngày cưới. Euryce xuống âm phủ, dùng cây đàn lia và tài năng âm nhạc của mình thuyết phục các vị thần xứ âm Hades và Persephone động lòng thương cho phép Eurydice trở về dương gian. Họ đồng ý với một điều kiện: Orpheus phải im lặng và không được ngoái nhìn người vợ đi đằng sau trong suốt hành trình lên dương thế. Vào phút giây Orpheus không kìm được lòng mà đánh liều quay đầu lại, thì cũng là khoảnh khắc chàng nhìn thấy vợ lần cuối cùng: Eurydice lùi nhanh về địa phủ và biến mất. Orpheus vội quay lại nhưng người lái đò địa phủ không cho, dù Orpheus đã quỳ ở đó bảy ngày bảy đêm, cũng không bao giờ quay trở lại địa phủ được nữa. Tú hồn là một câu chuyện có bảy phần tương tự như thế, nhưng kết cục có phần nhân từ hơn. "Thần Hắc Sơn, ta nguyện đem dung mạo, sức khỏe, tuổi thọ vì chàng thêu hồn, cầu xin ngài thương tình cho sự si mê của ta, bằng lòng đổi lấy ba điều kiện này, làm cho nam nhân ta yêu sống lại..." Nữ chính là Nạp Lan Trinh Trinh con gái Tể tướng Nạp Lan Khang, có nhan sắc đẹp tựa thiên tiên, lại tài trí cứng cỏi hơn người, được tứ hôn với Thái tử Hoàng Phủ Tuyệt quả thực là trời sinh một đôi. Thế nhưng Lục hoàng tử Hoàng Phủ Kỳ – thanh mai trúc mã của nàng – không cam lòng bị hoàng huynh hoành đao đoạt ái, cùng đường liền tạo phản, nói đoạt quyền không bằng nói đoạt tình thì đúng hơn. Hắn âm thầm hạ độc vào thủ cung sa của Nạp Lan Trinh Trinh, hoàng huynh hắn càng yêu nàng bao nhiêu thì cổ độc càng mạnh, cuối cùng khi tiên đế vừa qua đời thì Hoàng Phủ Tuyệt cũng rơi vào hôn mê bất tỉnh. Nạp Lan Trinh Trinh lúc này mới biết bản thân vẫn bị kẻ khác lợi dụng bấy lâu, cuối cùng vô tình giết chết phu quân của mình. Nàng tin tưởng vào truyền thuyết hoang đường kia, tìm đến Hắc Sơn cầu xin, thần Hắc Sơn đòi ba thứ quý giá nhất trên người nàng để thêu hồn cho Hoàng Phủ Tuyệt: Dung nhan, sức khỏe cùng tuổi thọ. Hoàng Phủ Tuyệt tỉnh lại, lên làm hoàng đế, còn Nạp Lan Trinh Trinh mất đi nhan sắc khuynh thành danh chấn thiên hạ, mang một thân lay lắt bệnh tật trở về hoàng cung. Nàng lấy thân phận mới là cung phi bị thất sủng Nhan Nhược Tranh, chỉ mong được trông thấy phu quân và con trai bình an khỏe mạnh. Nàng không thể gặp lại hắn, bởi vì chỉ cần nàng thừa nhận chính mình là Nạp Lan Trinh Trinh, nàng sẽ hồn phi phách tán, đấy là ước định thần Hắc Sơn đã đưa ra. Bốn năm yên ổn trôi qua, không ngờ đến một ngày Hoàng Phủ Tuyệt gặp lại cố nhân, trong lòng hắn lúc này chỉ còn toàn nỗi hận với Nạp Lan Trinh Trinh đã chết, hắn oán hận trong lúc hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng lại độc ác hạ cổ độc chờ ngày phát tác. Hiện tại đối mặt với Nhan Nhược Tranh tầm thường, khuôn mặt và tiếng nói đều khác xưa, hắn tại sao lại luôn cảm thấy có quá nhiều điểm nghi vấn, dùng trăm phương ngàn kế bức nàng nói ra bản thân chính là Nạp Lan Trinh Trinh! Dù hắn có dụng tâm thế nào, Nhan Nhược Tranh vẫn kín miệng như bưng, nàng không muốn chết, nàng còn muốn tham lam chút thời gian cuối cùng được ở bên phu quân và con trai mình. Chỉ đến khi Hoàng Phủ Tuyệt tại lễ thái miếu, tuyên bố phế đi vị trí Thái tử của con trai nàng, hắn nghi ngờ đứa trẻ là nghiệt chủng năm xưa Nạp Lan Trinh Trinh tư thông cùng Lục hoàng đệ sinh ra. Đến nước này nàng mới đau khổ cho hắn một cái bạt tai, thời khắc nàng nói: ta chính là Nạp Lan Trinh Trinh cũng là thời khắc nàng ngã xuống...