Nhất lộ đăng tiên
Chương 1 : Xác chết sống lại
Những tia chớp lóe sáng ngang dọc trên bầu trời nối tiếp theo sau là những tiếng sấm ầm ầm oanh tạc, trên nền trời mây đen vần vũ như báo hiệu một trận cuồng phong mưa bão sắp xảy đến, trong một ngôi miếu hoang đổ nát tụ tập mấy nông phu quần áo đơn giản bu quanh một người đàn ông trung niên trên vai đeo một hòm gỗ khá nặng.
“ Từ đại phu, ông khẳng định hai đứa nhỏ ăn mày này thật sự đã chết? “ – Người đàn ông lực lưỡng nhất trong nhóm tiến lên nhìn người đàn ông trung niên cùng chòm râu khá dài cất tiếng hỏi như muốn xác nhận lại.
“ Không sai! Hai đứa nhỏ xấu số này mạch tượng đã không còn … có lẽ do cảm mạo phong hàn cùng suy nhược mà chết! … “ – nói xong không đành lòng khẽ thở dài.
“ … Lão Tăng, trời sắp mưa to đến nơi rồi! … Chi bằng tạm thời chúng ta để thi hài của hai đứa nhỏ này lại trong miếu, đợi đến ngày mai trời sáng sẽ quay lại mang chúng đi chôn! “ – một người đàn ông gầy gò trên cằm lúng phúng mấy cọng râu nhìn người đàn ông lực lưỡng lên tiếng đề nghị. Liền sau đó là những tiếng đồng tình của những người còn lại vang lên.
“ Đành phải như vậy thôi! “ – Người đàn ông lực lưỡng chép miệng đáp lời.
Nhận được sự đồng ý của trưởng nhóm, những người còn lại vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu hoang tàn vắng lạnh.
“ Lão Tăng, hai đứa nhỏ ăn mày kia từ đâu trôi dạt đến trấn Vu Phong này, ngươi có biết không? “ – Thanh âm theo tiếng gió phảng phất đưa đến.
“ Ta không biết! … Cách đây ba ngày đã thấy hai đứa nhỏ này xuất hiện trong trấn, buổi sáng bọn nó đi hành khất đến tối lại vào ngôi miếu hoang đó mà ngủ… Hai tiểu nha đầu đó khá dễ thương nên rất được người trong trấn chiếu cố … Ta thậm chí còn tính bàn bạc với nương tử nhận nuôi bọn chúng, ấy vậy mà … “ – Người đàn ông lực lưỡng lên tiếng đáp lời, trong giọng nói mang theo sự xót xa lẫn tiếc nuối.
“ … Haizzzz! … “ – Tiếng thở dài lại một lần nữa vang lên.
Đùng! … Đoàng! – Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một trận mưa như được báo trước ập xuống làm trắng xóa một vùng, ngôi miếu hoang lạnh lẽo được màn mưa bao phủ càng làm tăng lên sự lạnh lẽo đến rợn người.
Bên trong ngôi miếu hoang, những giọt nước mưa tí tách theo những lỗ hổng trên mái ngói chảy xuống làm ướt đẫm hai khuôn mặt non nớt trắng bệch đang nằm bất động.
Đoàng! … Ầm! – Một tia sấm sét từ trên cao đánh thẳng xuống mái ngói đỏ cũ kỹ của ngôi miếu làm cho mảng ngói vụn rơi xuống nền đất một mảng lớn.
“ Aaaa! “ – một âm thanh mang theo sự đau đớn vang lên.
“ Aaaa! “ – lại thêm một âm thanh khác nối tiếp theo sau như một sự đáp lời.
Một trong hai thi hài nữ hài tử đang nằm dưới nền đất khẽ nhíu mày, mí mắt khẽ rung rung như đang cố gom lấy hết tất cả sức lực để mở mắt, mất khoảng một lúc khá lâu thì một đôi mắt to tròn lung linh như hai viên hắc ngọc chầm chậm hé mở.
“ Uhm! “ – một tiếng rên khe khẽ lại vang lên, tiếp đến lại thêm một đôi mắt phượng đen láy dần dần phản chiếu những tia sáng phát ra từ những đợt sét chằng chịt.
Bên trong ngôi miếu, những ngọn nến được nhóm nông phu cắm trên những bệ đá dưới chân một bức tượng đã không còn nhìn rõ dáng vẻ vẫn lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
“ Đau quá! “ – Một âm thanh non nớt khẽ khàng vang lên, như nghe được thanh âm quen thuộc, một giọng nói khác cũng nhẹ nhàng vang lên.
“ Sở Sở? … Cậu có ổn không? “
“ Doanh Doanh! … Mình đau quá! “
“ … Mình cũng vậy! … Hình như bọn mình vừa bị một mảng gạch đá rơi xuống người! … Khụ! Khụ! … “ – Hồ Doanh Doanh nghiêng đầu đưa mắt nhìn xung quanh rồi cất tiếng đáp lời, vừa nói xong lập tức ho khan vì hít phải những hạt bụi vẫn còn bay trong không khí.
“ … Khụ! … Khụ! “ – Một trận ho khác cũng nối tiếp vang lên.
“ … Sở Sở! … Bọn mình đang ở đâu vậy? … “ – Giọng nói của Doanh Doanh lại vang lên mang theo sự hoảng hốt.
Lưu Sở Sở lúc này mới đảo mắt quan sát xung quanh.
“ … Nơi này hình như là một ngôi miếu hoang! … “ – Sở Sở mệt mỏi cất giọng trả lời.
“ … Sao? … Tại sao? … Tại sao lại là một ngôi miếu hoang? … “ – Hồ Doanh Doanh lắp bắp run rẩy cất tiếng. Cô đã nhận ra sự bất thường khi vừa đưa mắt quan sát xung quanh nhưng cô vẫn tưởng mình vừa mới tỉnh lại liền bị ảo giác nên mới lên tiếng hỏi lại con bạn chí cốt của mình.
Lưu Sở Sở vừa lên tiếng trả lời cho tên đồng bọn nhà mình xong cũng ngay lập tức nhận ra sự bất thường, cô cố gắng mở to mắt nhìn thật kỹ, khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì hoảng hốt xoay đầu nhìn sang người đang nằm bên cạnh.
Không quay lại thì thôi, vừa nhìn thấy bóng dáng của người nằm bên cạnh, Lưu Sở Sở giật bắn người như chạm phải điện, lập tức vứt hết mệt mỏi cùng đau đớn lên chín tầng mây ngồi bật dậy, giơ tay chỉ thẳng vào người của Hồ Doanh Doanh kinh ngạc cất cao giọng hỏi.
“ Doanh Doanh! … Cậu! … Cậu! … ??? “
Hồ Doanh Doanh cũng có phản ứng y hệt Lưu Sở Sở, khi vừa nhìn thấy hình dáng của con bạn nối khố nhà mình, cô cũng lập tức ngồi bật dậy, hai mắt mở to, cái miệng nhỏ mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà kinh ngạc nhìn Lưu Sở Sở.
Lưu Sở Sở nhìn phản ứng cùng vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ của Hồ Doanh Doanh liền ngay lập tức giơ cao hai bàn tay của mình ra trước mặt để kiểm tra, khi thấy hai bàn tay bé xíu hiện ra trước mắt mình, Lưu Sở Sở vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật vội vàng nhìn xuống hai bàn chân của mình. Sau khi nắn bóp sờ soạng từ đầu đến chân, Lưu Sở Sở mới đưa ánh mắt ai oán nhìn con bạn thân cũng vừa mới nghiêm túc kiểm tra đánh giá tình trạng cơ thể của mình xong, thiểu não lên tiếng:
“ Thôi xong! … Mình và cậu đã xuyên không rồi !!! “
“ Chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thật sao? “ – Hồ Doanh Doanh mù mờ hỏi lại.
Lưu Sở Sở thở dài một hơi rồi chậm rãi lên tiếng nói:
“ Dựa vào tất cả những gì mình và cậu vừa nhìn thấy thì chuyện hoang đường như vậy đã thật sự xảy ra trên người của bọn mình rồi. Rõ ràng chúng ta nhận nhiệm vụ lái trực thăng cứu hộ đến hỗ trợ dập lửa ở cánh rừng phía tây nam … rồi gặp tai nạn kia mà … “
Hồ Doanh Doanh nhắm mắt im lặng không đáp lời. Trong đầu cô lần lượt hiện ra những hình ảnh, tựa như một cuốn phim được chiếu lại. Phải, cô và Sở Sở nhận mệnh lệnh của Quân Đoàn Trưởng lái trực thăng cứu hộ đến cánh rừng phía Tây Nam khu vực đóng quân hỗ trợ đồng đội dập tắt trận cháy rừng. Khi nước dự trữ trong khoang chứa sử dụng hết mà đám cháy vẫn chưa được kiểm soát cô và Sở Sở đã quyết định bay trở về căn cứ để bơm thêm nước và nạp thêm nhiên liệu. Trong lúc cô điều khiển máy bay ở độ cao dưới mức an toàn để tiết kiệm nhiên liệu chờ Sở Sở gọi về căn cứ xin chỉ thị thì bất ngờ một ngọn lửa đỏ rực từ dưới đất bùng lên nuốt trọn hai cô cùng chiếc trực thăng… Khi vừa tỉnh lại cô đã nghĩ mình và Sở Sở vẫn còn may mắn sống sót ... nhưng lại không thể ngờ là bọn cô lại rơi vào tình huống trớ trêu này…
“ … Bọn mình còn sống là tốt rồi! … Coi như không uổng phí tiền bạc, thời gian cùng công sức của mình và cậu đã bỏ ra để đem tất cả các thể loại truyện mà nghiên cứu … Bây giờ xem như không có đất dụng võ cũng không đến mức vì thay đổi môi trường cùng hoàn cảnh sống mà không thích nghi được! … Cậu và mình từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, khổ cực thiếu thốn đến mấy chúng ta còn vượt qua được … chỉ là xuyên không thôi mà … “ – mất một lúc thật lâu Lưu Sở Sở mới chép miệng khẽ khàng lên tiếng.
Hồ Doanh Doanh hít sâu một hơi mới mỉm cười nháy mắt nhìn Lưu Sở Sở lên tiếng đáp lời.
“ Uhm! … Xem như chúng ta làm lại từ đầu! … “
Bên ngoài trời vẫn mưa như rút nước, những ngọn đèn càng ngày càng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở tranh thủ chạy ra ngoài hiên hứng nước mưa rửa mặt và tay chân sạch sẽ rồi kiểm tra các vết thương trên người, sau đó lúi húi dọn dẹp một góc miếu cho sạch sẽ, xong xuôi cả hai nằm ôm nhau rồi chìm vào trong giấc ngủ mặc cho bên ngoài trời vẫn mưa rả rít.
Trời mưa cả đêm đến tảng sáng mới dứt hẳn, ấy vậy mà khi ánh nắng mặt trời xuất hiện, cảnh vật lại như được hồi sinh, báo hiệu một ngày mới đẹp trời.
Hồ Doanh Doanh dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, cô theo thói quen vươn vai lắc người cho hoàn toàn tỉnh ngủ, thuận tiện lên tiếng đánh thức con bạn nhà mình.
“ Sở Sở! … Dậy đi, trời sáng bảnh mắt rồi kia kìa! “
“ Ưm! … “
Lưu Sở Sở vừa mở mắt, chưa kịp lên tiếng thì đã bị một tiếng hét chói tai làm cho cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
“ Áaaaaa! …. Xác … Xác… Xác chết sống dậy! … “
Hồ Doanh Doanh chưa kịp nhìn rõ hình dáng của người đàn ông vừa hét lớn thì đã nhìn thấy hắn ta ba chân bốn cẳng chạy ngược ra cửa, vừa chạy vừa luôn miệng hét lớn một câu duy nhất đủ để thấy sự hoảng loạn lẫn sợ hãi.
Hồ Doanh Doanh đưa mắt nhìn Lưu Sở Sở, tình huống vừa rồi có thể khẳng định chuyện hai cô là hai tá thi hoàn hồn sẽ nhanh chóng được phát tán, tình hình càng lúc càng phức tạp rồi a.
“ Sở Sở! … Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi! ... “
Hồ Doanh Doanh nói xong lập tức đứng dậy vội vàng đi một vòng kiểm tra xem có những vật gì có thể mang theo được hay không. Lưu Sở Sở cũng không đứng yên một chỗ mà vội chạy ra cửa miếu quan sát tình hình bên ngoài.
“ ... Doanh Doanh! ... Không kịp rồi! ... Có một nhóm người đang chạy về phía chúng ta! ... Bên ngoài chỉ có một lối ra duy nhất thôi! ... “
“ ... Chúng ta phải tùy cơ ứng biến rồi! ... “ – Lưu Sở Sở nói xong liền đi trở vào trong miếu. Cả hai cô cùng ngồi ôm gối, trên khuôn mặt bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội không mang theo bất kỳ sự đe dọa nào chờ nhóm người kia tiến đến.
Đúng như những gì Sở Sở phán đoán, rất nhanh liền có một nhóm đàn ông trên tay mang theo gậy gộc xông thẳng vào trong miếu, dáng vẻ vô cùng hung tợn. Vừa xông vào miếu, khi nhìn thấy hai bóng dáng của tiểu hài tử đang ngồi co ro trong một góc miếu, một số người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ do dự, nhưng trong số đó vẫn có những gương mặt mang dáng vẻ hung thần ác sát. Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở kín đáo quét mắt quan sát tất cả những biểu hiện cùng tình huống hiện tại, cả hai vẫn giữ im lặng nhưng lúc này đã thay đổi tư thế, hai cô rụt rè trở người đứng dậy, một bàn chân khẽ lui ra sau thủ sẵn tư thế phòng thủ.
“ Chúng nó là nữ quỷ! ... Mọi người đừng bị chúng nó đánh lừa!” – một gã dáng người cao lớn, vẻ mặt hung tợn lớn tiếng nói.
Nói xong, hắn ta cùng một gã lực điền khác nhanh chân chạy lên phía trước, trên tay cầm sẵn vũ khí nhắm thẳng vào người hai cô chuẩn bị xuống tay.
“ ... Ngừng lại hết cho ta! ... “
Lời vừa dứt cũng là lúc hai lưỡi rìu sắt bén ở trên đầu hai cô ngừng lại không kịp chém xuống, cùng lúc ấy hai bàn chân nhỏ chuẩn bị sẵn tư thế để ra đòn ngáng chân hai gã đàn ông hung tợn kia cũng không một tiếng động rút về.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
109 chương
37 chương
157 chương
42 chương
13 chương