Bại hoại
Chương 183
Lại nói tới Thịnh Vận Phi, hắn dẫn người từ cửa sau mà vào.Cửa sau không lớn, vị trí cũng rất khuất nẻo, nằm trong một cái ngõ nhỏ dơ bẩn, trên mặt đất còn lồi lõm không bằng phẳng, đầy là nước thối. Hắn vừa bịt mũi vừa thầm nguyền rủa cái địa phương này. Khó lắm mới tới được cửa sau, đẩy cửa định vào thì ở cửa sau sớm đã có một người đang đứng, khiến hắn giật nảy mình, người này có thân hình trung đẳng, tướng mạo bình phàm, chính là vị bằng hữu mà hắn đã nhắc đến. Thịnh Vận Phi thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, nói: "Tiểu Tam, mày sao lại đứng đây?"
Người này tên là Tôn Minh, ở trong nhà xếp thứ ba nên người quen hắn đều gọi hắn là tiểu Tam.Tôn Minh cười ha ha, nói: "Tao sợ mày không đến, làm lỡ đại sự, hay để tao dẫn mày vào cho an tâm nhé." Cái gì gọi là bằng hữu, đây chính là cái gọi là bằng hữu! Thịnh Vận Phi trong lòng thầm khen một tiếng, vỗ vỗ cai hắn, cảm kích nói: "Mày theo tao vào thì nguy hiểm quá. Không phải là ở tầng ba sao, tao dẫn người theo là được rồi!" Tôn Minh lắc đầu, nói: "Đừng làm lỡ thời gian, theo tao đi!" Nói xong, hắn quay người bước vào trong.Thịnh Vận Phi thở dài một hơi, vội vàng đuổi theo hắn, nsoi: "Chuyện này mà thành công, mày hãy theo tao lăn lộn đi, sau này huynh đệ có cơm ăn thì mày cũng có."
Tôn Minh hờ hững cười, không trả lời. Một đám người dưới dự dẫn dắt của Côn Minh rẽ mấy vòng thì tới được cầu thang, đây là câu thang dự phòng, nhìn vào là biết không thường được sử dụng, Tôn Minh dừng lại, nói: "Chúng ta trước tiên lên tầng hai giải quyết mấy tên thủ hạ đi đã, như vậy thì khởi sự cũng tiện hơn.”
Thịnh Vận Phi cảm thấy có lý, hỏi: "Hà Thành ở tầng hai có bao nhiêu thủ hạ?" Tôn Minh đáp: "Không nhiều, chỉ có bốn năm người thôi." "Ồ!" Thịnh Vận Phi yên tâm gật đầu, nói: "Vậy tao dẫn mấy chục người đi là được rồi." Nói xong hắn chọn ra mấy thủ hạ cùng đi với mình, những người khác thì ở tại chỗ để đợi.Tôn Minh dẫn đám người Thịnh Vận Phi bước vào cầu thang tầng hai, thấy vắng tanh không có ai, Thịnh Vận Phi ngây người, nghi hoặc nhìn Tôn Minh. Tôn Minh cười nói: "Bọn chúng hiện tại ở trong phòng chơi rồi!" Nói xong, mỉm cười với Thịnh Vận Phi.Thịnh Vận Phi hiểu ý của hắn, cười hắc hắc, nói: "Vậy ta sẽ để cho bọn chúng chơi thật vui!" Nói xong, hắn cầm súng chạy vào.
Tôn Minh dùng tay chỉ vào cánh cửa đen sì ở bên trong, nói: "Bọn chúng ở trong phòng đó." "Được!"Thịnh Vận Phi lập tức xông lên đầu, hít sâu một cái rồi quay đầu lại hỏi: "Bọn chúng chỉ có bốn năm người thôi ư?" Tôn Minh nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối không sai, tao tận mắt thấy mà!"
Thịnh Vận Phi không do dự nữa, nhấc chân đá bay cửa, rồi sải bước vào trong, hét lớn: "Muốn sống thì thành thật cho tao..." Câu sau hắn không nói được tiếp, chỉ há hốc miệng, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Căn phòng rất lớn, bên trong nào phải chỉ có bốn năm người, chí ít cũng phải có bốn năm chục người, tay cầm đao cầm súng, hơn trăm con mắt tràn ngập sát khí đang chiếu lên người hắn. Chính giữa có một người đang ngồi, khoảng bốn mươi tuổi, đầu trọc lốc, có một vết sẹo kéo dài xuyên thẳng qua giữa lông mày và mắt, người này chính là Hà Thành.Thịnh Vận Phi ngớ người, một lát sau mới có phản ứng, đây là một cái bẫy. Quay sang nhìn Tôn Minh, lúc hắn ha đã bước tới cạnh Thịnh Vận Phi, giật lấy súng trong tay gã, cười lạnh nói: "Mày quen tao lâu rồi, nên biết tao không phải là một thằng tiểu nhân phản phúc vô thường , càng không thể làm ra chuyện phản bội bạn bè!"
Thịnh Vận Phi thẫn thờ nói: "Tao quả thật đã nhìn nhầm mày rồi." Hắn hiện tại vô cùng hối hận, nhưng đã chẳng ăn thua gì nữa rồi. Người mà hắn lo lắng chính là Hồng Vân, đây đã là cái bẫy, vậy thì lão đại hiện tại đang gặp nguy hiểm rồi, do mình nhìn người không chuẩn mà làm hại tới hắn. Nhưng hắn ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có. Lúc này, Tôn Minh ác độc nói: "Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng thân tại giang hồ, địch nhân chính là địch nhân!" Nói xong, từ trong tay áo rơi ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh vào tâm tạng của Thịnh Vận Phi.
Đáng tiếc cho Thịnh Vận Phi ngay cả một tiếng hét cũng không phát ra nổi, hồ đồ chết dưới tay người bạn mà mình tin tưởng nhất. Mười người mà hắn dẫn theo cũng bị người ta bao vây, mấy chục khẩu súng đang nhắm vào đầu họ, Hà Thành khóe miệng nhếch lên, nói với Tôn Minh: "Lần này mày lập công đầu, nếu kế hoạch thuận lợi, mày rất nhanh sẽ ngồi ngang hàng với tao!"
Tôn Minh vội vàng nói: "Đâu có, đây đều là nhờ anh Hà tài bồi cho em." Hà Thành ngẩng mặt lên cười, nói: "Rất tốt! Tao thích nhất người thông minh!"
Đám người Hồng Vân lên tới tầng ba mới phát hiện ra nơi này làm gì có bóng dáng của Hà Thành, hắn không phải là thằng ngốc cho nên lập tức hiểu ra, trong lòng thầm hô hỏng bét. Vội vàng hét lớn: "Đây là cái bẫy, mọi người rút mau!" Rút! Làm gì có chỗ nào mà rút, tiến vào thì dễ mà thoát ra thì khó. Dưới lầu ít nhất cũng có hơn trăm người đang xách đao xông lên, song phương đánh giáp lá cá ở ngay cầu thang, lập tức đao súng đấu nhau, triển khai ác chiến bằng hỏa lực tràn ngập máu tanh. Ánh đao màu trắng lóe lên, huyết dịch màu đỏ bắn ra. Hơn trăm người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp căn bản không có chỗ mà tránh, một đao hạ xuống, luôn có huyết quang lóe lên, kèm theo là một tiếng hét thảm. Lúc này bên nhiều người lộ ra ưu thế, một người ngã xuống đất, bên dưới lại có mấy người bổ sung vị trí của hắn. Loạn đao cùng chém, thuộc hạ mà Hồng Vân dẫn theo lập tức có mấy người toàn thân đẫm máu, bọn họ quả thực là tinh anh dưới trướng Hồng Vân, tác chiến vô cùng hung độc, tuy người trúng mấy đao, máu chảy như suối, nhưng vẫn có thể vung đao chém đối phương. Một người bụng bị người ta đâm trúng, trên người đều là lỗ máu, ruột lò cả ra ngoài, nhưng người đó vẫn dùng một tay ôm bụng, mặt không đổi sắc, vung đao chém vào cổ tên đang đối diện với mình, một đao này, khiến cho cổ tên đó bị chém đứt một nửa, hai người đồng thời ngã xuống. Song phương đều có không ít người ngã xuống, còn chưa đợi họ đứng lên, người ở phía sau lại đạp lên thân thể họ mà xông lên trước, không biết bao nhiêu người bị giẫm chết.
Nhìn máu của các huynh đệ chảy ra, có người ngã xuống đất mà thân thể vẫn co giật, Hồng Vân tim đau như bị dao cắt, những người này cùng hắn vào sinh ra tử, không biết đã đánh bao nhiêu trận, nhưng hôm nay, lại chết trong bẫy của người khác. Hắn trong lòng vô cùng bi ai và tức giận, hai mắt đỏ rực, rống lên một tiếng, rút súng bắn về phía đối phương. Súng bắn được mấy phát là hết sạch đạn, hắn ném súng đi rồi rút đao ra, điên cuồng xông lên trước. Hồng Vân không phản đơn giản, thân thủ và ngoại hình của hắn tỷ lệ thuận với nhau, một đao chém xuống, thế như ngàn cân, người bị chém không ai là không xương gẫy gân lìa, không ai có thể cùng hắn tranh phong. Thấy lão đại dũng mãnh như vậy, huynh đệ biên dưới càng điên cuồng, một bầu nhiệt huyết sôi trào tới cực điểm, không thèm tránh né đao mà đối phương chém xuống, lập tức vung tay chém vào chỗ yếu hại của đối phương. Loại đả pháp không cần mạng này khiến người ta phải tâm kinh đảm chiến, hơn trăm thủ hạ của Hà Thành, giờ chỉ còn lại không quá chục người.
Thủ hạ của Hà Thành bại lui, Hồng Vân đếm lại người, ba chục tinh anh của hắn chỉ còn lại sáu người, hơn nữa trên người còn đầy vết thương. Hắn trong lòng đau đớn, nước mắt suýt chút nữa thì ứa ra, cắn chặt răng, hét lớn: "Các huynh đệ, cùng ta giết ra nào, sau này nhất định sẽ tìm Hà Thành báo cừu!" Lời vừa dứt, dưới lầu lại có hơn trăm ngườixông lên, trong tay vung cương đao, miệng hò hét, mắt đỏ rực, ai ai cũng như lang như hổ. Hồng Vân hét lớn một tiếng: "Giết!" Hắn xông lên trước tiên, đối diện với trăm người, khí thế vẫn không hề rơi vào thế hạ phong, Cương đao vừa chém, nháy mắt hai kẻ xông lên trước tiên trước ngực bị chém trúng, máu phun lên mặt Hồng Vân. Khuôn mặt đen sì của hắn thêm những vết máu lấm chấm, trông rất dọa người.
Thủ hạ của Hà Thành có người nhận ra hắn, không biết là ai hét lên đầu tiên: "Hắn chính là Hồng Vân, lão đại nói, giết hắn sẽ được thưởng năm mươi vạn, thăng hai cấp!” Một câu này khiến những người trong lòng đã khiếp sợ lập tức lại trần đầy lực lượng, khiến người lớn gan như phát điên. Hơn trăm người hô to gọi nhỏ, nhao nhao xông tới. Hồng Vân cười lạnh một tiếng, hét lên đầy khí phách: "Không cần mạng thì cứ lên đi!" Cương đao trong tay múa như bay, chỉ một lát sau, đã có mấy chục người bị thương dưới đao của hắn.
Hồng Vân giống như chiến thần thời viễn cổ, chặn kín cả cầu thang, thủ hạ của Hà Thành tuy có trăm người, nhưng lại không thể tiến lên được một bước nào. Đánh tới sau cùng, đao của Hồng Vân đã cong veo, muốn đối đao nhưng đối phương lại không cho hắn cơ hội này. Đồng thời có năm người lao tới gần hắn, cùng vung đao chém lên người hắn. Hồng Vân hét lớn một tiếng, vừa dùng tàn đao trong tay vừa đỡ vừa tìm cơ hội, lúc này, năm người lại cùng chém ra một đao, người cách hắn gần nhất xuất đao hơi chậm, hắn nào có thể bỏ qua cơ hội này. Xuất thủ nhanh như thiểm điện, một tay nắm lấy cổ họng hắn, kéo lên che trước người, bốn thanh đao đồng thời chém lên người tên đó. Hồng Vân lập tức đoạt lấy thanh đao trong tay tên đó, cánh tay giang ra, đạo vạch một đường, trước ngực bốn người lập tức nở hoa.
Sau nửa tiếng, trong thanh gác không còn có mấy người có thể đứng vững, thủ hạ của Hà Thành lại một lấy nữa bại lui, lần này có hơn hai chục người quay về. Hồng Vân lại đếm, lần này không cần đếm, bên cạnh không còn ai cả, ba chục thủ hạ đắc lực không còn ai có thể đứng dậy. Hắn chán nản ngồi trên cầu thang, há miệng thở gấp, tay cầm đao đã tê rần, do bị thoát lực nên run rẩy không ngừng. Ngồi chưa tới một phút, thủ hạ của Hà Thành lại xông lên, lần này số người đông nghịt, không thể đếm nổi là bao nhiêu người.Hà Thành ngẩng mặt lên trời thở dài không cam lòng, mình lòng đầy đại chí, đầu óc hơn nười, hôm nay lại chết dưới quỷ kế của người ta. Mình chết cũng không sao, nhưng thế lực của Hồng môn tại Nam Kinh sẽ gặp đả kích, mình sao xứng đáng với lão gia tử, sao xứng đáng với Bắc Hồng môn đây. Hắn lại thở dài một tiếng, run rẩy đứng dậy, xé một mảnh áo, buộc đao vào tay, lẩm bẩm: "Hồng Vân xấu hổ với lão gia tử, hôm nay chiến tử, là để hồi báo ơn tri ngộ của lão gia tử."
Lú này ở dưới lầu bước lên một người, đầu không một cọng tóc, chính là Hà Thành.Ánh mắt hắn nhìn lên cầu thang, bên trên có thể nói là máu chảy thành sông, máu đang tí tách chảy xuống đất. Trên mặt đất đâu đâu cũng là những cánh tay bị đứt lìa, còn có người toàn thân đều là vết đao đang hôn mê. Vừa tới gần, múi máu tanh đã xộc vào mũi, hắn lấy một cánh tay che trước mũi, nhìn Hồng Vân, cười nói: "Hồng huynh vẫn chuẩn bị tái chiến ư?"
Hà Thành hai mắt nhìn hắn như phun ra lửa, rất muốn xông lên một đao chém chết tên trọc này. Nhưng hắn cố nhịn không vọng động, lạnh lùng nói: "Tao hỏi mày, hiện tại Thịnh Vận Phi đang ở đâu?"
Hà Thành bật cười, chỉ lên trời, không nói gì.Hà Thành hiểu ý hắn, trong lòng đau đớn, xem ra Thịnh Vận Phi đã chết rồi, hắn không phải là đã bán đứng mình. Một lát sau, hắn xốc lại tinh thần, hét lớn: "Hà Thành, kêu thủ hạ của mày lên đi, đừng có khuyên hàng tao làm gì, làm thế chỉ sỉ nhục tao thôi, nếu mày vẫn là một hán tử!"
Hà Thành thở dài, nói: "Chúng ta đấu với nhau ở Nam Kinh bao nhiêu năm rồi?" Hà Thành nói: "Bốn năm." Hà Thành nói: "Bốn năm không phải là ngắn, nhân sinh có được bao nhiêu cái bốn năm." Hồng Vân nói: "Bốn năm quả thật không ngắn." Hà Thành cười nói: "Kỳ thật tao rất bội phục con người của mày, có dũng có mưu, chỉ đáng tiếc, chúng ta không thể làm bạn bè." Hồng Vân nói: "Đạo bất động, lộ cũng bất đồng. Hôm nay tao chết cũng không trách mày, chỉ oán hận bản thân tao tham công mà thôi!"Hà Thành nói: "Tao rất kỳ quái, một người luôn cẩn thận như mày, vì sao lại..."
Hồng Vân ngẩng mặt lên cười, nói: "Tao gặp phải một người, một người có thể khiến tao nhiệt huyết sôi trào. Tao dám cược với mày, Bắc Hồng môn sau này không tới năm năm nhất định sẽ san bằng Nam Hồng môn." Trong mặt hắn mang theo vẻ mơ màng, than: "Hắn là một người có năng lực.”Tôi thật sự muốn cùng anh đánh thiên hạ, thật sự muốn có thể sát vai cùng anh mà chiến đấu.
Hà Thành biết Hồng Vân lúc này tuyệt không thể nói dối, trong lòng chấn động, hỏi: "Người đó là ai?"
Xốc lại tinh thần, Hồng Vân mặt lộ hồng quang, búng lên thân đao "keng" một tiếng, trên người tỏa ra khí thế bức người, nói: "Vì sao còn chưa phái người lên chiến với tao!"
Hà Thành bất đắc dĩ phất tay với thủ hạ, người bên dưới sớm đã không chịu nổi nữa rồi, thấy thủ thế của lão đại, nhao nhao xách đao xông lên.
Hồng Vân vốn muốn dùng kế để giết chết phân đường chủ của đối phương, sau đó thừa thế đánh đuổi Nam Hồng môn ra khỏi Nam Kinh, nhưng hắn lại bị người ta phản đòn, kế mà hắn nghĩ ra bị Hà Thành dùng lên chính người hắn. Đáng tiếc, người thông minh như Hồng Vân, cuốicùng lại gặp kết quả bị người ta dùng loạn đao chém chết.
Trận chiến "Thiên Thủy".Bắc Hồng môn tổn binh thiệt tướng, đường chủ Hồng Vân và trợ thủ đắc lực Thịnh Vận Phi cùng chết trận.Chủ sự vừa chết, lòng người rối loạn, Nam Kinh phân đường rối như tơ vò.Nam Hồng môn tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, Hồng Vân vừa chết, mấy trăm người dưới trướng công đả phân đường của Bắc Hồng môn. Bắc Hồng môn dẫu sao cũng là một bang hội có tổ chức kỷ luật nghiêm minh, bang chúng tự phát hăng hái chống đỡ, tiếc rằng đối phương nhân số quá nhiều, mà phía mình mệnh lệnh lại không thống nhất. Đánh lui toán đầu của địch, còn chưa có cơ hội nghỉ ngơi thì toán thứ hai lại đến, vừa liều mạng đánh lui toán thứ hai, thì toán thứ ba lại đến.Một toán nối tiếp một toán, liên tục không ngừng. Sau khi Bắc Hồng môn đánh lui toán thứ ba thì không còn sức để tái chiến, chỉ đành bại lui về sau, Nam Kinh phân đường đã rơi vào trong tay của Nam Hồng môn.
Cũng chính lúc này, Đông Tâm Lôi tới nơi, sau khi làm rõ tình huống của Nam Kinh, nghe tin tức phân đường khẩu thất thủ hắn cũng không có cảm giác gì, chuyện là do người làm, mất rồi cũng có thể đoạt lại được! Khi hắn nghe thấy Hồng Vân trúng kế chết trận, trong lòng chấn kinh, hắn rất quen thuộc Hồng Vân, lão già tử thường nói hắn là nhân tài dũng mưu song toàn trong bản môn, Đông Tâm Lôi và hắn quen nhau không chỉ hai ba năm, cảm thấy người này quả thực giống như lão gia tử đã nói, nhưng lần này sao lại xung động như vậy, trúng quỷ kế của người ta, hắn chết không đáng tiếc, nhưng lại khiến bên mình bị đánh bại liên tục, cả cục diện đều là bị động chịu đòn. Thủ hạ của Hồng Vân nói với Đông Tâm Lôi, Hồng ca tuy chiến tử, nhưng Nam Hồng môn cũng phải trả một cái giá lớn, tử thương hơn trăm người. Đông Tâm Lôi nghe xong thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Cho dù Nam Hồng môn chết hơn ngàn người cũng không bằng được một mình Hồng Vân!"
(Đây chính là sự trừng phạt dành cho sự xung động!)
Từ lúc này, Nam Bắc Hồng môn chi loạn chính thức bạo phát, giống như một vòng xoáy khổng lồ, cuốn cả vạn người vào trong, cũng quyết định hướng đi của hắc đạo sau này.Thịnh Vận Phi cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy đó, nhưng hắn lại không sợ hại, có chăng chỉ là đang hưởng thụ, hưởng thụ loại cảm giác của đấu chí và đấu dũng, loại cảm thụ khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương