Bại hoại
Chương 182
Tạ Văn Đông dưỡng thương một tháng ở Côn Minh, Trong một tháng này, Côn Minh vô cùng yên tĩnh.Tạ Văn Đông phải dưỡng thương, Ma Phong cũng phải dưỡng thương, Hồn tổ tổn thất không nhỏ cũng phải trốn tránh để chữa trị vết thương đau không thể chịu nổi của mình.Nơi này tạm thời bình yên, nhưng chiến loạn của Nam Bắc Hồng môn vào lúc này lại đang bạo phát ở quy mô lớn. Không nói ra được là ai khơi mào trước tiên, sự bạo phát của chiến tranh luôn rất đột ngột, tuy đây không phải là chiến tranh, nhưng trong hắc đạo, đây tuyệt đối là một cuộc phân loạn rung trời lở đất, là một cuộc quyết đấu giữa hai thế lực lớn nhất Nam Bắc.
Người trong hắc đạo vô cùng quan tâm tới cuộc phân tranh này, kết quả phân tranh có thể dẫn tới hướng đi sau này của hắc đạo. Bất kể là mặt nam thắng hay là mặt bắc thắng, bố cục hắc đạo Trung Quốc cuối cùng cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.Bọn họ coi trọng Nam Hồng môn hơn, địa bàn của Bắc Hồng môn tuy lớn hơn Nam Hồng môn, nhưng vị trí của Nam Hồng môn lại nằm ở địa phương phát đạt nhất của Trung Quốc, chiến tranh thì phải dựa vào tiền tài mà duy trì, không có tiền, cho dù địa bàn có lớn hơn nữa, người có nhiều hơn nữa, thì thắng lợi cũng không nằm ở phía ngươi.
Nam Bắc Hồng môn đều thuộc về giang hồ, kỳ thực giang hồ và hắc đạo không có sự phân biệt nào, giang hồ trọng nghĩa, hắc đạo cũng vậy, người trong hắc đạo tuy giảo trá, nhưng trong giang hồ cũng có mấy người là chân anh hùng đâu.
Tạ Văn Đông không phải là anh hùng, thậm chí mép anh hùng cũng không dính tới được, cho nên cho tới tận giờ hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, so với tuyệt đại đa số người thì tốt hơn nhiều. Tạ Văn Đông hi vọng có thể thông qua thế lực của Tam giác vàng để tìm Ma Phong, nhưng Ma Phong lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, lão Quỷ tìm hắn trong ba ngày liên tục, nhưng kết quả cũng chỉ là con số không. Điều này khiến cho lão cảm thấy mình rất mất mặt trước Tạ Văn Đông, lão thường khoe thế lực của mình tại Vân Nam rất lớn, khi cần lão thì lão lại chẳng giúp được gì, sau cùng, lão đỏ mặt nói với Tạ Văn Đông: "Xem ra Ma Phong nhất định là đã rời khỏi tỉnh Vân Nam rồi, nếu hắn còn ở đây thì cho dù là biến thành một con ong tôi cũng có thể tìm ra!"
Tìm không được Ma Phong, Tạ Văn Đông luôn coi đây là mối ẩn hoạn, không biết lúc nào sẽ bạo phát vào chỗ yếu hại nhất của mình, nhưng cũng không tiện nói gì, dẫu so thì lão Quỷ cũng đã tận lực rồi, hơn nữa còn là giúp mình nữa, hắn lắc đầu cười khổ: "Vốn tôi cho rằng tôi có thể lấy được năm trăm vạn ám hoa rồi cơ đấy." Lão Quỷ cười ha ha, nói: "Cậu mà cũng để ý đến chút tiền đó ư!"
Hắn không để ý đến chút tiền này, nhưng lại rất để ý đến Ma Phong. Lời này hắn không nói ra, đã tìm không thấy người cần tìm, ở lại Côn Minh cũng chỉ tốn thời gian, hơn nữa nghe Khương Sâm đang ở thành phố T nói rằng Nam Bắc Hồng môn đang phát sinh tranh đấu, không phải là một cuộc tranh đấu nhỏ bình thường mà là triển khai đấu súng với đại quy mô lớn trên mấy thành thị giữa hai cỗ thế lực. Chuyện này khiến Tạ Văn Đông giật nảy mình, thầm nghĩ Bắc Hồng môn hiện tại như rắn mất đầu, tình huống nhất định rất căng thẳng. Hắn đoán không sai, tình hình hiện tại của Bắc Hồng môn quả thực không khả quan lắm, bao gồm năm thành thị phân đường ở Nam Kinh đã gặp công kích, lực công kích của Nam Hồng môn mạnh đến dọa người, duy trì liên tục không ngừng, không cho đối phương có cơ hội hít thở. Bắc Hồng môn trước đó không phải là không có chuẩn bị, hơn nữa còn chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cái chết người là bọn họ quả thực đang bị đánh lui, địa bàn bên dưới lần lượt bị người ta san bằng.
Đông Tâm Lôi là đại biểu thế lực tinh anh của thế hệ trẻ tuổi trong Bắc Hồng môn, theo lý thì nên xông lên tiền tuyến. Hắn ngay đêm chạy tới Nam Kinh, nơi đó là thành thị quan trong nhất trong cuộc giao chiến giữa Nam Bắc Hồng môn, nơi này nếu thất thủ, vậy thì Nam Hồng môn có thể đánh thẳng một mạch vào phúc địa của Bắc Hồng môn. Nếu như Nam Hồng môn bị đánh bật ra khỏi Nam Kinh, thì có thể nói đó là một cơn ác mộng đối với bọn chúng. Song phương đều biết tính quan trọng của nơi đây, cho nên lần lượt phái trọng binh đến.
Phân đường chủ của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh tên là Hồng vân, hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to uy mãnh, da ngăm đen sáng bóng, bất kể là ai thấy hắn đều sẽ bị lưu lại một ấn tượng rằng tên này rất giỏi đánh nhau. Kỳ thực giỏi đánh nhau là một phương diện, lão gia tử sở dĩ giao nơi quan trọng như Nam Kinh cho hắn, là bởi vì hắn có đầu óc hơn người.
Hắn quả thật là rất thông minh. Sau khi lão gia tử bị ám sát phải vào nằm viện, hắn luôn rất quan tâm tới tình hình ở thành phố T, sau này lại nghe nói Tạ Văn Đông tiếp quản vị trí long đầu đại ca, hắn trong lòng không phục, thầm nghĩ một thằng nhóc chưa ráo máu đầu thì có thể làm được chuyện gì, quyết định của lão gia tử thật quá nóng vội. Về sau khi Tạ Văn Đông tham gia Hồng môn phong hội, Hồng vân rốt cuộc cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thiết này. Sau khi gặp mặt, trong lòng hắn không chỉ thầm trấn động, lần đầu tiên hắn thấy một đôi mắt sáng và có thần như mắt của Tạ Văn Đông, khi bị gã nhìn, ngươi giống như hoàn toàn bị nhìn thấu vậy, ánh mắt lăng lệ của gã giống như mũi đao đâm vào nơi sâu nhất trong lòng ngươi, dường như có thể lôi ra toàn bộ bí mật trong lòng người khác. Lúc đó hắn mới hiểu lão gia tử vì sao lại tin một người trẻ tuổi như thế này.về sau, biểu hiện của Tạ Văn Đông tại sòng bạc càng làm hắn kinh thán không thôi. Hắn vốn cho rằng lão gia tử đã là người ưu tú nhất trên thế giới rồi, khi một người còn trẻ tuổi mà ưu tú hơn cả lão gia tử xuất hiện thì càng khiến hắn ngây người, cũng khiến tim hắn đập mạnh hơn. Sau khi Tạ Văn Đông rời khỏi Nam Kinh, hắn sai người điều tra quá khứ của hắn, kỳ thực những tin tức nhận được cũng không phải là thập phần chính xác, có một bộ phận lớn chỉ là tin đồn, có điều Tạ Văn Đông trong vài năm ngắn ngủi có thể tạo dựng một Văn Đông hội có thể giẫm một bước là khiến cả vùng Đông Bắc phải chấn động là chuyện thực. Sau lần đó, hắn thường nói với thủ hạ: "Nếu tận tâm theo vị đại ca này, tao sau này nhất định sẽ có thành tựu cao hơn?" Chỉ là hắn đau đầu vì trong Hồng môn nhân tài lớp lớp, Tạ Văn Đông sao có thể chú ý tới mình được!
Hắn có một trợ thủ đắc lực, và cũng là bạn tốt của hắn, tên là Thịnh Vận Phi.Hồng vân có tâm sự gì cũng nói cho người này, lần này hắn cũng không ngoại lệ, đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Thịnh Vận Phi có thể nói là cái túi khôn của hắn, thường giúp hắn nghĩ chủ ý, nghe xong liền ha ha cười lớn, nói: "Cái này có gì khó đâu, chỉ cần anh Hồng lập được một đại công, tân nhiệm đại ca sẽ chú ý tới anh thôi.
Hồng Vân nghe xong trong lòng chấn động, lẩm bẩm: "Lập một đại công?" Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đại công này nên lập như thế nào?"
Thịnh Vận Phi cười nói: "Hiện tại quan hệ giữa Nam Bắc Hồng môn đang khẩn trương, khai chiến cũng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa quá khứ của tân nhiệm đại ca tôi cũng đã điều tra tỉ mỉ một lượt, bằng vào tác phong của hắn, hiện tại cách thời gian đả kích Nam Hồng môn đã không còn xa rồi. Nam Kinh có thể nói là một trạm gác mà bất kể ai có thể đả thông được nó đều có thể chiếm được một con đường vô cùng có lợi, nếu anh Hồng có thể đánh bật được thế lực của Nam Hồng môn ra khỏi Nam Kinh, anh nói xem đó có phải là một đại công hay không." Hồng vân trầm ngâm nói: "Đó đúng là một đại công, nhưng chúng ta tranh đấu gay gắt với Nam Hồng môn ở Nam Kinh không phải là một năm hai năm, song phương đều có lúc thắng lúc thua, muốn đánh bật chúng ra khỏi đây đâu phải là chuyện dễ?"
Thịnh Vận Phi cười đắc ý, nói: "Nếu như đường chủ Hà Thành đột nhiên chết đi thì có phải là dễ dàng hơn không?"
Hồng Vân ngây người, nhíu mày nói: "Hà Thành đột nhiên chết đi ư?" Lập tức hắn lại nhíu mày, hỏi: "Vận Phi, ý của mày là hắn..." Hắn dụng tay vạch qua cổ. Thịnh Vận Phi gật đầu nói: "Không sai! Ngày kia là sinh nhật của Hà Thành, hắn nhất định sẽ mở tiệc mừng. Một thủ hạ của hắn là hàng xóm trước đây của tôi, hắn và tôi có quan hệ không tồi, tôi cũng vừa biết tên tiểu tử này thì ra là thủ hạ của Hà Thành. Hắn nói ngày kia Hà Thành sẽ tổ chức tiệc rượu lớn ở khách sạn Thiên Thủy, đây tuyệt đối là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta chuẩn bị thỏa đáng, tiệc sinh nhất của Hà Thành sẽ biến thành tiệc giỗ của hắn!"
Hồng Vân mắt sáng lên, nhưng vẫn có có chút lo lắng, hỏi: "Bạn của mày có tin được không?"
Thịnh Vận Phi nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối có thể tin, tôi có thể lấy mạng của tôi ra để đảm bảo. Anh Hồng, đây là một cơ hội, lúc này không động thủ thì còn đợi đến bao giờ? Hà Thành chết, thế lực của Nam Hồng môn tại Nam Kinh nhất định sẽ rung chuyển, chúng ta thuận thế tấn công, bọn chúng chắc chắc sẽ bại, tới lúc đó thanh danh của anh trong Hồng môn nhất định sẽ vang vọng, tân nhiệm đại ca có thể không trọng dụng anh ư?"
Hồng Vân nhắm mắt trầm tư, đây không phải là chuyện đùa, bất kể là thành công hay không, nói không chừng đều sẽ châm ngòi chiến tranh. Nếu thành công, vậy thì mình chính là anh hùng trong Hồng môn, nếu thất bại thì mình sẽ thành tội nhân của Hồng môn, đây không phải là thứ hắn có thể gánh nổi. Hắn có chút do dự, khuôn mặt vốn đen sì của hắn giờ lại càng đen hơn. Thịnh Vận Phi than: "Thành đại sự luôn phải mạo hiểm. Mỗi một việc mà tân nhiệm đại ca làm trước đây đều không phải dễ dàng.Chỉ cần trong hiểm nguy giành chiến thắng, mới có thể giành được chiến thắng triệt để. Anh Hồng, chúng ta cứ làm đi! Thành công rồi, chúng ta sẽ được thăng chức rất nhanh, cho dù thất bại thì chúng ta cùng lắm là làm lại từ đầu."
Hồng Vân cắn răng, trong lòng hạ quyết định, nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa: "Bạn của mày thật sự đáng tin chứ?"
Thịnh Vận Phi gấp đến độ mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh biến thành tím, rồi không phân biệt nổi là màu gì nữa, hắn gấp giọng nói: "Em đã lấy tính mạng ra để đảm bảo anh Hồng còn không tin em ư?"
"Được!" Hồng vân vung tay lên, lòng hạ quyết tâm, nói: "Chúng ta sẽ mạo hiểm một phen!"
Rất nhiều chuyện mà Tạ Văn Đông làm có thành phần mạo hiểm bên trong, nhưng người mạo hiểm là Tạ Văn Đông, còn người khác há có thể sánh bằng hắn, bởi vì vận khí trong đây chiếm một bộ phận rất quan trọng. Hồng Bân rất thông minh, nhưng hắn thông minh không bằng Tạ Văn Đông, vận khí của hắn cũng không tồi, nhưng cũng không bằng được Tạ Văn Đông.
Hồng Vân chuẩn bị rất cẩn thận ở trong và ngoài khách sạn Thiên Thủy. Hắn trước tiên phái hai thủ hạ tin tưởng, và có thân thủ không tồi trà chộn vào trong khách sạn làm phục vụ, nếu có cơ hội thì trực tiếp ám sát Hành Thành, cho dù không có cơ hội thì cũng có thể tiếp ứng, hắn không dám phái quá nhiều người vào, bởi vì như vậy sẽ có thể khiến Hà Thành hoài nghi. Đồng thời hắn và Thịnh Vận Phi cũng chia binh làm hai đường, phân biệt ngăn chặn cửa trước và cửa sau khách sạn, đến lúc đó có thể cùng nhau giết vào. Hắn vẫn không yên tâm, lại gọi thủ hạ đắc lực ở bên ngoài an bài toán người thứ ba, nếu Hà Thành may mắn xông ra được thì lại trực tiếp thừa cơ mà làm thịt hắn. Sau đó lại an bài toán người thứ tư ở trên con đường phía trước khách sạn, vạn nhất Hà Thành vẫn chạy ra được, thì toán người này bất luận là như thế nào cũng phải giết hắn cho bằng được. Sự an bài của hắn có thể nói là rất cẩn thận, tìm không ra sơ hở, cho dù là một con ruồi cũng khó thể thể từ trong Thiên Thủy thoát ra được, càng đứng nói là một người sống.
Hành động lần này của hắn không để lộ cho bất kỳ ai, cũng không báo về thành phố T, sợ các trưởng lão nhát gan sợ phiền phức biết được sẽ cản trở, càng sợ từ thành phố T sẽ phái người đến tranh công với hắn. Hắn hi vọng sẽ có thể tạo cho Tạ Văn Đông một niềm vui bất ngờ, càng muốn biểu hiện tài hoa của mình. Hắn nghĩ rất chu đáo, vì hắn là một người thông minh mà!
Vào ngày sinh nhật, Hà Thành quả nhiên tới khách sạn Thiên Thủy, hơn mười chiếc xe xa hoa rầm rập kéo tới, Hồng Vân nấp trong bóng tối từ trước thấy rất rõ ràng, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phan, khuôn mặt đen sì đỏ rực lên, biến thành màu tím. Hắn gật đầu với Thịnh Vận Phi ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Hắn quả nhiên tới rồi, một lát nữa chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành sự."
Thịnh Vận Phi cười đắc ý, nói: "Em đã nói rồi mà, bạn em tuyệt đối đáng tin! Hắn vừa gọi điện thoại cho em, nói là Hà Thành đã bao cả tầng ba rồi."
Hồng Vận gật đầu mỉm cười, nói: "Mày bảo bạn của mày ra sớm một phút, tới lúc đó đừng ngộ thương hắn." Thịnh Vận Phi gật đầu nói: "Anh Hồng yên tâm, em đã thông tri cho hắn rồii." Trong lúc hai người nói chuyện, xe của Hà Thành đã dừng lại trước cửa khách sạn, hắn mặt đầy xuân phong bước xuống, cùng mấy chục thủ hạ tiền hô hậu ủng bước vào trong.
Hồng Vân nhìn rất rõ ràng, nói: "Thông tri cho huynh đệ bên dưới, tùy thời chuẩn bị động thủ!" Sau đó Thịnh Vận Phi không dám chậm trễ, vội vàng rút điện thoại ra truyền đi mệnh lệnh. Thời gian từ từ trôi đi, Hồng vân nắm chặt điện thoại trong tay, mặc kệ hai thủ hạ mà hắn phái đi trà trộn bên trong có cơ hội động thủ hay không, cũng mặc kệ là có thành công hắn không đều sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng nửa tiếng đã trôi qua, mà vẫn không hề có động tĩnh gì.Hồng Vân nhìn đồng hồ, trong lòng trầm xuống, hoài nghi nhìn về phía Thịnh Vận Phi. Thịnh Vận Phi trong lòng cũng lấy làm lạ, nói: "Có thể là bọn họ không có cơ hội để gọi điện thoại! Em thấy Hà Thành dẫn theo không ít thủ hạ, bên trong nhất định khắp nơi đều là người của hắn, muốn tìm cơ hội để hạ thủ chắc cũng không dễ đâu!"
"Ừ!" Hồng vân gật đầu, Thịnh Vận Phi nói không phải là không có đạo lý, hắn nhét điện thoại vào trong người, nói: "Không đợi nữa! Đêm dài lắm mộng, chúng ta giết vào đi?"
Hai người bọn hắn mỗi người dẫn theo một toán thủ hạ tinh anh, chia ra từ hai cửa trước và sau xông vào bên trong. Hồng Vân tiến vào từ cửa trước, có phục vụ thấy có nhiều người đi vào, vội vàng chạy lên hỏi: ""Tiên sinh, các vị có mấy người, đã đặt phòng chưa?" Hồng Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Chúng tao tới chúc mừng sinh nhật Hà Thành." Nói xong, mặc kệ phản ứng của phục vụ, bước nhanh vào bên trong. Phục vụ vội vàng cản đường hắn, nói: "Xin ông đưa thiếp mời ra đã."
Hồng Vân đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Không phải chuyện của mày, cút sang một bên." Rồi hắn dẫn thủ hạ chạy lên cầu thang, đi tới tầng ba.Khi bọn hắn đi rồi, khuôn mặt vốn nhu nhược của tên phụ vụ nháy mặt dã biến thành một khuôn mặt khác hắn, mắt hắn bắn ra hàn quang, cười lạnh một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương