Quỷ Hoan Quỷ Ái
Chương 1
Không ngờ một chương lại dài như vậy *khóc không ra nước mắt*
Mới thêm vài đoạn vì quá dài. Cảm phiền các bảo bối vào xem lại đi a :3 :3
Lâu lâu thay đổi khẩu vị, thật kích thích :3 :3. Mai có chương 1.2 nha. Tối hảo :*
———————————–
Vương Cửu, 19 tuổi. Nghề nghiệp, MB (trai bao). Vương Cửu mỗi ngày đều lên diễn đàn đồng tính mà đăng ký kiếm chuyện làm ăn, sau đó gặp khách hàng, đi đến khách sạn thực hiện giao dịch, nhận được thù lao, lại trở về nhà. Vương Cửu có một đôi mắt hạnh nhân linh hoạt, chính là kiểu nhu hòa bồng bềnh, lộ ra vô hạn phong tình. Da dẻ trắng mịn ấm áp giống như lụa mềm ngọc quý. Cậu luôn thích cười nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên. Sống trong cuộc sống khổ sở này, tuy rằng mọi chuyện đều in dấu tận đáy lòng, nhưng cậu cũng chỉ cất giấu nó ở trong lòng mình, không muốn phô ra tí nào cho người đời, người khác đồng tình hay xem thường, đối với cậu đều như mây khói thoảng qua, cũng chỉ nở nụ cười cho qua. Cuộc sống chính là như vậy, có lúc chỉ có thể chờ cho nó chọn lấy bạn, mà bạn cũng chỉ có thể bị động mà tiếp nhận. Giá như có người thật sự chân thành với đôi mắt hạnh nhân lấp loáng sóng nước này thì tốt bao nhiêu, đáng tiếc tất cả những người khách của cậu đều là những kẻ bị dục vọng che kín mắt, bọn họ chỉ biết rằng Vương Cửu có thể đưa họ đến ảo cảnh sâu thẳm của thiên đường, chỉ có như thế, không hơn không kém.
Bây giờ đã vào thu, không khí một mảnh xơ xác tiêu điều, cảm giác khắp nơi đều đổ nát hoang vu. Mọi vật khắp nơi đều bị ánh nắng chiều muộn bao phủ, bầu trời giống như khoang bụng của ai đó bị một con dao nhọn đâm rách một vết, máu không ngừng từ vết thương ấy trào ra ngoài, cuối cùng nhiễm đỏ toàn bộ bầu trời. Bầu trời đỏ như máu mang theo mùi máu tanh, thế mà có người vẫn bất mãn, không ngại giết lợn làm thịt dê, thu thập hết thảy máu tươi, dùng hết sức lực của mình mà đem bút lông khổng lồ không ngừng bôi lên bầu trời đỏ thẫm kia. Trời bắt đầu tối dần, huyết dịch dần dần khô cạn đọng lại, màu sắc từ từ sẫm hơn.
Địa điểm giao dịch đêm nay vô cùng hẻo lánh, hơn nữa thời gian giao dịch so với bình thường cũng rất muộn, thế nhưng Vương Cửu không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội làm ăn nào. Lúc Vương Cửu từ xe buýt bước xuống, bầu trời cũng đã tối đen. Cậu muốn dùng di động để tìm kiếm khách sạn trên con đường này, kết quả phát hiện bản thân quên sạc pin, di động hết pin liền tự động ngắt nguồn. Vương Cửu chửi bậy một câu, nhìn xung quanh hi vọng tìm được người để hỏi đường, Cậu lúc này mới phát hiện, đường phố vắng tanh không một bóng người, chờ gần nửa ngày cũng không có một chiếc xe nào đi qua. Con đường cậu đang đứng hai chiếc xe cẩu đi qua còn chật, phía bên tay phải là một con sông không rộng cũng không hẹp, dưới ánh trăng nước sông sâu thẳm không thấy đáy, không thể đoán được có hay không nguy hiểm chết người đang rình rập. Bỗng nhiên lúc này từ phía xa Vương Cửu thấy một bóng người hướng cậu chậm rãi đi đến, bóng người kia tựa hồ lơ lửng không cố định, lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm tiêu điều. Người kia càng ngày càng đến gần, đợi đến khi Vương Cửu có thể thấy rõ khuôn mặt cùng vóc dáng của người kia, tâm trạng ngay lập tức trở nên căng thẳng, da đầu tê rần hết cả, thân thể một trận run cầm cập, hắn ta là người hay là quỷ?
Người kia là một ông lão vóc người nhỏ gầy, chỉ có duy nhất một con mắt, cũng chỉ còn một bên cánh mũi, sứt môi, răng nanh lộ cả ra ngoài, tai cũng chỉ có một cái, trên mặt là một vết bớt lớn màu đỏ tím. Quỷ dị nhất chính là tướng đi khập khiễng của hắn, bàn chân phải của hắn chạm hẳn đất, nhưng bên trái chỉ là những mũi chân, chân trái cứ di chuyển dần lên phía trước, chân phải cũng không hề rời khỏi mặt đất mà đi tới. Vương Cửu nhìn đến sững sờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Ông lão mở miệng nói: “Anh, bạn, trẻ, ngươi lạc, đường ư? Đi, đâu a?” Ông lão nói chuyện đứt quãng, thanh âm khàn khàn chói tai, hoàn toàn không giống như âm sắc của một ông lão. Vương Tử lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lên tiếng: “Tôi muốn đi khách sạn XX. Cảm ơn ông nếu có thể chỉ đường cho tôi.” Ông lão lộ ra nụ cười quái dị, sau khi nói cho Vương Tử đi như thế nào, lại không ngừng lặp đi lặp lại, tự nhủ một mình: “Một đi không trở lại, một đi không trở lại.” (hình dáng thế kia mà còn dám hỏi đường, quá đỉnh rồi :’) ).
Vương Cửu lại cảm ơn ông lão, nghĩ thầm: không biết một đi không trở lại là ý gì? Lẽ nào đêm nay chính mình sẽ gặp bất trắc? Trong lòng cậu tự nhiên sinh ra cảm giác hoảng sợ. Thế nhưng ngồi trên xe buýt đã lâu như vậy, không hề dễ dàng mới đến được đây, cậu không cam lòng mà quay trở về. Vương Cửu dựa theo lời ông lão chỉ mà đi, đi một hồi, cũng đến được cái khách sạn trong con hẻm nhỏ kia. Hẻm nhỏ không có một bóng người, hàng cây hai bên lá cây một màu vàng bao phủ, từng trận gió thổi đến khiến đám lá va vào nhau kêu xào xạt, tựa như ma quỷ đang ẩn náu trong đám lá cây ấy, thấp giọng tuyên cáo Vương Cửu đang từng bước đi vào nơi địa ngục âm u sâu thẳm. Từng phiến lá cây bị gió thổi rơi xuống đất, có vài chiếc lá nhẹ nhàng đậu lên vai Vương Cửu, cậu dùng tay phủi đi đám lá, phát hiện trên một phiến lá có dính phân chim, đem quần áo cậu làm bẩn rồi. Vương Cửu bực bội chửi bậy một câu, thật xúi quẩy.
Đèn đường u ám, ánh đèn chập chờn, lúc sáng lúc tối. Vương Cửu đã đi một hồi, vẫn không nhìn thấy khách sạn. Xung quanh bóng tối bao phủ, cậu chỉ có thể dựa vào ánh trăng trên đầu, mặt trăng cũng không hề hà tiện chiếu sáng đường đi cho cậu. Vương Cửu cứ quanh quẩn một chỗ trong con hẻm nhỏ xa lạ này, lại nghĩ không biết có khủng bố ẩn náu trong bóng tối, chờ thời cơ mà ra tay không? Bỗng nhiên một chân Vương Cửu lún xuống, không biết có phải là ma quỷ kéo chân cậu không, trong lòng một trận xao động, chân đau mà té nằm trên mặt đất. Lấy lại bình tĩnh, cậu liếc nhìn dưới chân, phát hiện trên đất có một cái hố to, chân của cậu nằm hẳn trong đó, chân đau. Cậu nằm trên mặt đất, chống lấy tay nâng đỡ cơ thể, bốn phía rất mờ, tay không biết đè trúng cái gì đó dính dính mềm mềm, trong lòng cậu quay cuồng một hồi. Định thần đưa tay lên nhìn, hóa ra là phân chó, buồn nôn xông lên não. Đầu tiên là phân chim bây giờ là phân chó, đêm nay sao lại có duyên với mấy thứ buồn nôn vậy chứ.
Cuối cùng cậu cũng đến khách sạn, đó là một tòa nhà bốn tầng cũ nát đã phai màu theo năm tháng. Lúc nhìn thấy nhân viên tiếp tân kia, tim của cậu suýt chút nữa từ khoang miệng mà nhảy ra, toàn thân một trận mồ hôi lạnh, chính là hiện tại cậu nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khó tin. Nhân viên tiếp tân kia chính là, chính là ông lão cậu vừa mới hỏi đường (t/g: cậu đã xuất hiện ảo giác)! Nhưng mà ông lão lúc này lại làm như chưa từng gặp qua cậu. Vương Cửu nói tên khách hàng (t/g: nhất định là tên giả), tiến vào gian phòng. Trong nháy mắt nhìn thấy khách hàng của mình, cậu cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, tim dần dần bình ổn trở lại. Đối phương là một anh chàng đẹp trai hiếm thấy, vô cùng phong độ, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã, chỉ có điều sắc mặt của anh chàng đẹp trai này lại tái nhợt. Nhưng mà cảnh tượng bên trong gian phòng lại một nữa khiến cậu chấn kinh, trần nhà không ngừng nhỏ nước, giường đệm giống như vừa mới nhúng từ trong nước ra, cực kì lạnh lẽo ướt át. Thế nhưng sau khi bắt đầu vào việc, Vương Cửu rất là hưởng thụ, đối phương vóc người đẹp kỹ thuật lại không tệ, khiến cậu cảm thấy ngày hôm nay không phải chỉ là xúi quẩy, cậu hiện tại chính là được hưởng thụ mỹ nam hầu hạ miễn phí. Thế nhưng nhiệt độ cơ thể của anh chàng đẹp trai này có vẻ thấp hơn người thường, hơn nữa quanh thân còn có mùi nước hoa đặc biệt, hương thơm này không ngừng thôi thúc Vương Cửu chìm đắm hơn vào bên trong dục vọng, bỗng một trận choáng váng. Ấn tượng cuối cùng của cậu chính là, hạ thân đau nhói, tựa hồ ngã xuống trong vũng máu, cổ bị bóp chặt, không thở được.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
63 chương
35 chương
150 chương
131 chương
19 chương