Bại hoại
Chương 184
Đông Tâm Lôi tới có thể coi là miễn cưỡng ổn định lại được trận cước đang suy bại.Hán trọng chấn cờ trống, triển khai phản kích đối với Nam Hồng môn. Hiện tại Bắc Hồng môn tổn binh thiệt tướng, khí thế đang xuống thấp, phải đánh thắng một trận để ổn định lại lòng người, mục tiêu mà hắn chọn chính là đường khẩu của mình đã bị Nam Hồng môn chiếm lĩnh, nhưng đối phương nhân số nhiều đến kinh người, đại khái nhiều gấp ba lần bên mình. Hai bên vừa đụng nhau, Đông Tâm Lôi đã thầm lắc đầu, chỉ dựa vào một nhúm người bên minh thì e rằng khó mà đoạt lại được đường khẩu, hắn không muốn hi sinh vô ích, phất tay dẫn người rút lui.
Hà Thành lúc này cũng không thoải mái gì, nhìn bản đồ trải trên bài, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại vạch vạch bên trên tờ giấy, trong lòng tính toán làm sao có thể triệt để đánh bại thế lực của Bắc Hồng môn. Lúc này một tiểu đệ chạy tới cạnh hắn, thấp giọng nói: "Anh Hà, thi thể thu dọn xong rồi, hơn một trăm thi thể, chúng ta xử lý thế nào đây?" Hà Thành trừng mắt lườm hắn, tức giận nói: "Không phải là ngay cả mấy cái chuyện vặt vãnh này cũng hỏi tao chứ! Thiêu đi, chẳng lẽ mày định giao cho cảnh sát à?" Tên tiểu đệ thấy sắc mặt hắn bất thiện, sợ đến xun cả vòi, vội vàng gật đầu dạ một tiếng, chạy ra ngoài. Tiêu Phương ở bên cạnh thấy vậy liền cười ha ha, nói: "Hà huynh đã giết được Hồng Vân, đoạt được đường khẩu của Bắc Hồng môn, đây là một trận thắng lớn, phải cao hứng mới phải chứ?"
Tiêu Phương là một trong bát đại thiên vương của Nam Hồng môn, nổi danh về đầu óc hơn người, là trợ thủ đắc lực dưới trướng Hướng Vấn Thiên, mưu kế đánh ngược Hồng Vân lần này của Nam Hồng môn chính là do hắn nghĩ ra.
Hà Thành cười khổ một tiếng cười khổ một tiếng, Tiêu Phương không dẫu sao cũng một trong bát đại thiên vương của Nam Hồng môn, thân phận so với hắn cao hơn một bậc, hắn nào dám đắc tội, vội vàng nói: "Tiêu huynh, cái này thì có gì mà cao hứng chứ, tổng bộ cho tôi hai ngàn quân tinh nhuệ, lại còn phái anh tới giúp đỡ tôi, lệnh cho tôi trong vòng nửa tháng phải đuổi được Bắc tặc ra khỏi Nam Kinh, nhưng hiện tại Đông Tâm Lôi của Bắc tặc đã tới, người này so với Hồng Vân thì khó đối phó hơn nhiều, tôi sợ..." Câu sau hắn không dám nói tiếp. Tiêu Phương cười nói: "Đông Tâm Lôi tôi cũng đã từng nghe qua, dũng mãnh thì dũng mãnh thật, nhưng mà đầu óc thì bình thường, không khó đối phó!" Hà Thành nghe xong tinh thần rúng động, vội hỏi: "Tiêu huynh có phải là đã nghĩ ra đối sách giành chiến thắng rồi không?"
Tiêu Phương cười ha ha, nói: "Chỉ có một chữ - trá!"
Bắc Hồng môn hiện tại đã thối lui đến bắc bộ Nam Kinh, tìm một cứ điểm để bố trí lại.Đông Tâm Lôi ngồi trong phòng liên tục thở dài, Nam khấu nhân số đông đảo, không có viện binh thì muốn đoạt lại địa bàn thì khó như lên trời, mà đường khẩu ở các thành thị phụ cận cũng đều báo nguy, cũng bị Nam khấu đả kích, bọn họ không gọi mình tới chi viện đã là may lắm rồi, căn bản không phái ra được bao nhiêu người trợ giúp. Nhưng điều quân từ tổng bộ, thời gian lại là cả một vấn đề, sợ rằng viện binh chưa tới thì bên mình đã không còn chỗ đặt chân ở Nam Kinh này rồi, hơn nữa các trưởng lão cũng chưa chắc đã cho mình nhiều nhân thủ. Hắn lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ mình lâm nguy thụ mệnh, nếu không bảo vệ đượcNam Kinh, mình còn mặt mũi nào mà gặp lão gia tử, biết ăn nói với anh Đông thế nào? Lần này Đông Tâm Lôi đã thực sự cảm thấy lo lắng, trong lòng không có một chủ ý nào.Lúc này, có người gõ cửa bước vào, Đông Tâm Lôi ngước mắt nhìn, thì ra là thám tử mà mình phái đi. Thám tử mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Anh Lôi, người của Nam Hồng môn muốn rút lui khỏi đường khẩu của chúng ta."
"Cái gì?"Đông Tâm Lôi tưởng mình nghe nhầm, nhìn vào tên thám tử, hỏi: "Mày vừa nói cái gì, nhắc lại lần nữa đi." Thám tử cười nói: "Người của Nam Hồng môn đã rút ra khỏi đường khẩu của chúng ta rồi." Đông Tâm Lôi nghe xong liền hít một hơi lạnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là "đây là một cái bẫy”. Hắn lại trầm tư một hồi rồi hỏi: "Nam Hồng môn ở vùng phụ cận có mai phục không?"
Thám tử lắc đầu nói: "Không có! Tuyệt đối không có, rút lui rất lặng lẽ, người của bọn chúng đều về địa bàn của bọn chúng rồi." "Cái này..." Đông Tâm Lôi trầm ngâm, trực giác nói cho hắn biết, thiên hạ không có bữa cơm nào được ăn không, Nam khấu vất cả lắm mới đoạt lại được đường khẩu của phe mình, sao có thể dễ dàng quay về như vậy? Có nghĩ thế nào cũng thấy không thể, bọn chúng không thể có lòng tốt như vậy, đến thằng ngu cũng không thể làm ra loại chuyện này. Hắn đứng dậy nói: "Gọi mấy huynh đệ theo tao âm thầm đi điều tra một phen."
Đông Tâm Lôi dẫn một toán người đi tới đường khẩu của Bắc Hồng môn. Đây là một tòa nhà cao mười lăm tầng, Bắc Hồng môn bỏ vốn ra để xây, cho mấy chục công ti thuê làm văn phòng. Mà hiện tại sớm đã sạch trơn, cả toà nhà đều trống rỗng, im lặng đến đáng sợ.Sao lại yên tĩnh như vây?Đông Tâm Lôi nhìn xung quanh một vòng, hạ quyết tâm, nói với thủ hạ ở đằng sau: "Chúng ta vào xem thế nào?"
Mấy người bị dọa đến nỗi cả người run rẩy, có người nhỏ giọng nói: "Anh Lôi, chúng ta phải cẩn thận một chút! Nếu bên trong có mai phục thì chúng ta khó mà ra được đấy!"
Đông Tâm Lôi trợn trừng mắt, tức giận nói: "Sợ cái gì, trời sập xuống thì cũng có tao chống!" Hắn bước vào, bên trong quả thực không có ai, phụ cần ngoài trừ mấy cảnh sát mặt thường phục bám theo thì cũng không thấy ai khả nghi. Cuộc sống mái giữa Nam Bắc Hồng môn ở Nam Kinh cảnh sát không phải không biết, bọn họ đang tọa sơn quan hổ đấu, ngồi trong bóng tối xem kịch hay, chỉ cần đừng quá đáng thì bọn họ sẽ không lộ mặt, hơn nữa hai bên đều có uyên nguyên sâu xa với cảnh sát, thị cục và tỉnh thính không xuất động cảnh sát trấn áp, điểm này cũng chiếm một phương diện rất lớn. Cảnh sát và Nam Bắc Hồng môn đều có lợi ích qua lại, cũng không biết là nên giúp bên nào, cho nên bọn họ lựa chọn trơ mắt đứng nhìn, tùy cơ mà động.
Đông Tâm Lôi triệt để điều tra một vòng tòa nhà và các tòa nhà ở phụ cận, ngay cả bóng người của Nam Hồng môn cũng không thấy cái nào. Lúc này thủ hạ mà hắn dẫn theo cũng có thể hạ quả tim đang trồi lên đến tận họng trở lại ngực, nói: "Anh Lôi, xem ra Nam Hồng môn nhất định biết viện binh của chúng ta sắp tới, tự biết không địch lại nên rút lui rồi." Đông Tâm Lôi thầm nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, viện binh không phải nói tới là tới được ngay, từ tổng bộ phái ngườ tới phải qua rất nhiều thủ tục, cũng cần phải có sự đồng ý của nhiều người. Cho dù toán bộ đội đầu tiên của viện quan tới nam kinh cũng ít nhất phải mất hai ngày, Nam Hồng môn không thể không biết, thời gian hai ngày tuy không dài, nhưng đủ để làm xong những chuyện bình thường, nhưng bọn chúng vì sao lại muốn rút lui, chẳng lẽ bọn chúng thật sự sợ viện quân của phe mình ư? Đông Tâm Lôi nghĩ không thông, đứng ở ven đường nhìn tòa nhà trống rỗng, chẳng biết nên làm thế nào.
Một người ở bên cạnh hỏi: "Anh Lôi, bây giờ chúng ta có phải là nên đoạt đường khẩu trở lại không?" Đông Tâm Lôi lắc đầu, phất tay nói: "Đi, trở về rồi nói!"
Đông Tâm Lôi dẫn người trở về cứ điểm tạm thời, gọi toàn bộ những cán bộ nhỏ còn lại tới thương lượng đối sách, ý kiến của mọi người bất đồng, có người nói đây có thể là cái bẫy, có người lại nói chưa chắc đã vậy, bởi vì phụ cận quả thật không có người của Nam Hồng môn. Đông Tâm Lôi suy đi tính lại, cũng không tìm ra được chủ ý nào. Lúc này, thám tử tới báo, Nam Hồng môn phát sinh nội chiến, người do tổng bộ phái tới và thế lực địa phương bất hòa, song phương nộ kiếm bạt trương, có xu thế sắp đánh nhau, đây có thể là nguyên nhân chủ yếu khiến Nam Hồng môn rút lui.
Đông Tâm Lôi dẫn theo tàn binh bại tướng trở về đường khẩu, để tăng cường lực lượng của mình, hắn tập trung tất cả tàn binh của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh về đường khẩu, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần kiên trì thêm hai ngày, đợi được viện binh đến là đại công cáo thành. Thế như sự tình không đơn giản như vậy, hắn vừa tập trung người xong thì Nam Hồng môn giống như mãnh hổ vừa xuất núi, đột nhiên tiến đánh chớp nhoáng toàn diện, bằng vào tộc độ nhanh nhất chiếm lĩnh toàn bộ cứ điểm của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh,ngoài trừ đường khẩu. Trên cơ bản không gặp phản kháng gì, Đông Tâm Lôi đã tập trung toàn bộ nhân lực tới đường khẩu rồi mà! Lúc ban đầu, hắn còn cho rằng Nam khấu đang hư trương thanh thế, về sau, phát hiện tốc độ của chúng thực sự quá nhanh, không tới nửa ngày, phía mình ngoại trừ đường khẩu ra thì chẳng còn chỗ nào mà dung thân, lúc này hắn bất đầu trở nên khẩn trương, thế nhưng đã trễ mất rồi, người của Nam Hồng môn đã khống chế toàn bộ Nam Kinh , chỉ còn lại tòa nhà mười lăm tầng nho nho này mà thôi.
Xung quanh tòa nhà đột nhiên phồn hoa lên không ít, người đi đường rất nhiều, người tụ lại nói chuyện cũng nhiều hơn, thậm chí trước cửa còn có người bày đồ ra bán.Đông Tâm Lôi đứng trên nóc tòa nhà nhìn xuống dưới, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra mình đã bị Nam Hồng môn bao vây rồi. Hắn đoán không sai, Nam Hồng môn ít nhất cũng đã phái hơn ngàn người trong tối ngoài sáng vây kín tòa nhà đến một giọt nước cũng không lọt. Người đi đi lại lại, có tám chín phần mười là do người của bọn chúng cải trang, chỉ đợi bên trên hạ mệnh lệnh là bắt đầu xông vào trong tấn công.
Đông Tâm Lôi phái ra hơn chục người đi điều tra, nhưng mấy người này sau khi đi ra thì giống như chìm vào đáy biển, không một ai trở về.Đông Tâm Lôi lòng nóng như lửa đốt, trước tiên gọi điện thoại cho tổng bộ, kể lại tình hình một lượt, sau đó lại gửi đi ba bản fax, bên trên chỉ viết: "Gấp! Gấp! Gấp! Cực kỳ gấp4
Hắn sốt ruột, Hà Thành thì lại cười không thể ngậm miệng vào được. Tiêu Phương tuổi còn trẻ mà đã là một trong bát đại thiên vương cũng không phải nhờ may mắn, hắn quả thực có chỗ hơn người. Lúc này hắn không còn nỗi lo về sau nữa, toàn bộ Nam Kinh đều đã nằm trong sự trong khống chế của hắn, Đông Tâm Lôi đã thành con cọp trong cũi, hắn có thể thỏa sức tiến công, không cần phải đề phòng viện quân của Bắc Hồng môn tới nữa.
Đêm khuya, kèn lệnh tiến công của Nam Hồng môn rốt cục cũng vang lên. Hơn một ngàn người mang theo phiến đao xông vào trong tòa nhà. Đông Tâm Lôi cũng rất có kinh nghiệm về phương điện đánh nhau, hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng, tuy rằng không chiếm ưu thế về nhân số, nhưng lại có địa lợi. Song phương triển khai hỗn chiến trong tòa nhà, Đông Tâm Lôi tay cầm súng, tay cầm đao, giết đến cả người đều là máu, cũng không phân rõ là máu mình hay máu kẻ địch. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một loại là kẻ địch, giết! Một loại là người mình, giúp! Hắn từ tầng ba tòa nhà giết thẳng tới cửa, không ai có thể địch nổi sự dũng mãnh của hắn. Lúc này hắn thấy hậu phương của kẻ địch có một thằng đầu trọc đang khoa chân múa tay, lớn tiếng la hét. Hắn trong lòng rúng động, nghe nói đường chủ của Nam Hồng môn tại Nam Kinh là một thằng đầu trọc, xem ra thằng này hình như thân phận không thấp, tám chín phần mười chính là Hà Thành. Hắn tuy chưa từng gặp Hà Thành, nhưng cái đầu trọc thực sự rất nổi bật, muốn nhận nhầm cũng khó.Đông Tâm Lôi hận Hà Thành đến nghiến răng nghiến lợi, quỷ kế hại Hồng Vân coi như không tính, nhưng lần này lại dám tính kế hại mình.
Hắn hạ quyết tâm, thầm nghĩ: "Cho dù lần này mình không giết ra được thì cũng phải tìm cái gì đó bồi thường! Nghĩ xong hắn cắn chặt răng, không nói tiếng nào chạy tới giết Hà Thành. Thủ hạ ở trước mặt Hà Thành thấy có một người máu lao về phía mình, trong lòng sững sờ, một người hét lớn hỏi: "Ai vậy?"
"Tao là..." Đông Tâm Lôi hơi ngừng lại, đợi khi tới gần tên đó thì vung tay chém một đao, trong miệng nói: "Tao là ông nội mày!"
Tên đó không phải là không đề phòng, nhưng một đao này quá nhanh, trong không trung vạch lên một ngân tuyến mỹ lệ, tên đó không kịp phát ra tiếng nào, đầu bị gọt một nửa.Đông Tâm Lôi quát: "Hà Thành, nạp mạng đi?" Lúc này Hà Thành cũng đã thấy Đông Tâm Lôi, gan của hắn không nhỏ, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Đông Tâm Lôi, cái lá gan không nhỏ này suýt chút nữa rách toạc, chỉ thấy Đông Tâm Lôi cả người đầy là máu, tay cầm Khai Sơn đao có phần lưng là răng cưa, bên trên còn dính thịt vụn, nhìn lên trên thì thấy một khuôn mặt đã không còn nguyên sắc, bên ngoài như phết sơn đỏ dày cộc, đôi mắt sung huyết biến thành đỏ rực, chiếu ra hồng quang yêu diễm. Trong miệng chỉ có răng là vẫn còn nhìn ra nguyên sắc, trắng ởn, phóng ra hàn quan. Đông Tâm Lôi đã cao to, lại thêm cả người đẫm máu, cùng với khí thế bức người, giống như là A Tu La từ địa ngục thoát ra.Hà Thành vừa thấy hồng quan trong mắt Đông Tâm Lôi bắn về phía mình, hai chân run lập cập, may mà chưa ngã xuống đất, hắn lùi liên tục mấy bước, hét lên với thủ hạ: "Giữ hắn lạ! Mau! Giữ hắn lại!"Thủ hạ của hắn xông lên, nhưng không giữ được.Đông Tâm Lôi vẫn xông về phía trước, giơ ngang đao đỡ hai đao đang chém vào mặt mình, còn không đợi đối thủ có phản ứng, tay kia nhấc súng bắn liền hai phát. Thuật bắn súng của hắn không giống như Tạ Văn Đông. thậm chí có mười Tạ Văn Đông cũng không bằng một mình hắn. Một súng bắn ra không bao giờ cần thêm súng thứ hai, bởi vì hắn biết, người bị hắn bắn trúng tuyệt đối không có cơ hội để đứng lên nữa. Hơn trăm người ở bên cạnh Hà Thành không ngờ lại bị một mình Đông Tâm Lôi giết cho phải thối lui liên tiếp, nhao nhao né tránh phong mang của hắn.
Tuy rằng vây được Đông Tâm Lôi vào giữa, nhưng hắn tiến một bước về phía nào thì người ở phía đó lại lui một bước, hắn tiến lên trước thì đám người nhao nhao lui ra sau như thủy triều. Lúc này Đông Tâm Lôi lại tìm thằng trọc, nhưng nào còn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng thầm than một tiếng, nghĩ: Xem ra Hà Thành trốn rồi, lại giết về vậy! Hắn vung Khai Sơn đao lên bắt đầu giết trở lại, có người không tin tà ma, khăng khăng muốn thử đao pháp của Đông Tâm Lôi, hoành đao ngăn cản, nhưng chưa nhìn rõ động tác của đối phương thì đã thấy hai vai nhẹ bẫng, cánh tay của mình bỗng dưng bay ra. Người đó kêu thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau, tiếng hét của hắn giống như một thanh đao đâm vào tim mọi người, không một ai dám ngăn cản nữa, đành dùng mắt tiễn Đông Tâm Lôi quay về tòa nhà.
Bên đường có một chiếc xe đang đỗ, trong xe có một người ngồi, chính là Tiêu Phương, vừa rồi hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng cảm thán, Đông Tâm Lôi đúng là một mãnh tướng, sự dũng mãnh của hắn e rằng chẳng kém Trương Phi thời tam quốc là bao! Đang tiếc, mãnh tướng này lại là địch nhân của mình. Đang suy nghĩ thì cửa xe bật mở, người còn chưa vào thì một cái đầu bóng loáng đã hui vào. Hà Thành lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, tim đập thình thịch, nuốt nước bọt, hổn hển nói: "Người đó nhất định là Đông Tâm Lôi! Đáng sợ quá!"
Truyện khác cùng thể loại
688 chương
461 chương
431 chương
19 chương
8 chương