Bại hoại
Chương 110
“Anh không biết xấu hổ hả? Được rồi, sao anh vào được hắc bang, rồi thành lập một bang hội lớn nhất tỉnh J?”
Tạ Văn Đông thở dài, lạnh nhạt nói: “Cái này có lẽ là do số mệnh! Rất nhiều chuyện không phải do mình quyết định, cũng có một phần do hoàn cảnh thay đổi con người! Anh cũng không muốn làm một người bị vận mệnh nắm giữ, anh hy vọng có thể dùng sức của mình để thay đổi hoàn cảnh!”
Bành Linh ngu ngơ nhìn hắn, không rõ ý tứ trong lời nói, hỏi: “Anh thay đổi hoàn cảnh như thế nào?”
Tạ Văn Đông thở dài, đúng vậy! Làm một lưu manh thì thay đổi hoàn cảnh như thế nào? Lưu manh có thể thay đổi hiện trạng của trung quốc sao?! Đáp án là không thể. Tạ Văn Đông trầm lặng một hồi lâu, đọt nhiên cười nói: “Có lẽ bại hoại có thể thay đổi hoàn cảnh! Anh có thể có thể là một tên bại hoại, anh cũng muốn làm một bại hoại! Haha!”
“Hôm nay anh nói chuyện thật kỳ quái!” Bành Linh nhìn chằm chằm hắn, nói: “Bây giờ anh đang làm bại hoại sao?”
Tạ Văn Đông cười buồn bả, ánh mắt nhìn về phía chân trời, không đáp: “Sống trong xã hội càng lâu thì càng biết nó hắc ám thế nào, quan trường như chiến trường, câu tâm đấu giác, người lừa ta gạt, tham ô thành phong. Tùy tiện lấy một cán bộ ra mà hỏi, ai dám can đoan là hắn chưa nhận hối lộ bao giờ” Tạ Văn Đông lại nghĩ đến cảnh Yefugenni giết chết hạt khuê, trong mắt mang theo sự khinh bỉ, lòng tự tôn tận sâu trong tim như bị đạp nát. Lòng tự tôn này không xuất phát từ một con người, mà là của một quốc gia, một trái tim tự tôn dân tộc, là tôn nghiêm của người trung quốc. Lần đầu tiên hắn có nhận thức như vậy “Nếu như có một ngày, anh có đủ quyền lực, anh sẽ đưa những tên tham quan đó đi hành hình!”
Trong lòng Bành Linh kinh ngạc, không thể tin đây là câu nói xuất phát từ miệng của Tạ Văn Đông. Một xã hộ đen lại có thể nói ra một câu nói như vậy, nghi hỏi: “Anh... anh định tiến vào quan trường sao? Sức của một người không thể thay đổi được quốc gia đâu!”
Tạ Văn Đông lắc đầu: “Không có, anh không thích hợp làm quan! Anh là thương nhân, nhưng lại là một gian thương, bại hoại có lẽ không thể cứu được Trung Quốc, nhưng bại hoại có thể thay đổi được hoàn cảnh Trung Quốc!”
Bành Linh ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay anh khác quá, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Văn Đông nói: “Anh không biết nên nói thế nào, nhưng có lẽ đây là lời trong lòng của anh. Có lẽ từ lúc anh sinh ra đã có, người nào mà lại không hy vọng quốc gia của mình cường đại? Người nào lại nguyện ý nhìn thấy quốc gia của mình bị các nước khác khinh bỉ? Anh... cũng có thể là một người yêu nước!” Trong lòng Tạ Văn Đông chấn động, cảm thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, nắm lấy tay Bành Linh đi nhanh hơn, cười nói: “Anh đói rồi, hay là đi ăn một chút đi!”
Bành Linh đi theo phía sau Tạ Văn Đông, cảm thấy lời hắn vừa nói không gạt người, trong lòng không giấu được sự vui sướng, nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, trong lòng cảm thán mình cũng đã hiểu được ít nhiều về hắn.
Sau khi Tạ Văn Đông và Bành Linh ăn cơm xong, hai người trở về phòng của Bành Linh, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, tới mười một giờ rồi mà Tạ Văn Đông vẫn chưa có ý rời đi, Bành Linh không nhịn được hỏi: “Văn Đông, sắp đến mười hai giờ rồi, anh nhanh về nghỉ ngơi di. Không phải anh đang rất bận rộn sao”.
Tạ Văn Đông ôm lấy bả vai Bành Linh, nghiêm nghị nói: “Hôm nay anh không đi, để em ở trong một phòng lớn như vậy anh không an tâm, cho nên mới ở lại bảo vệ em!”
Bành Linh đấm nhẹ vào ngực hắn: “Em là cảnh sát, anh còn lo lắng cái gì. Anh ở lại em mới lo lắng! Mau đi đi!”
Nghe xong, Tạ Văn Đông còn cởi nút áo sơ mi ra, nhỏ nhẹ nói: “Hôm nay em phải bồi anh!” Nói xong, kéo Bành Linh về phòng ngủ, nàng dịu dàng nói: “Không muốn mà! Lỡ như ba em gọi điện đến ...” Chưa nói xong, Tạ Văn Đông đã đem những lời còn lại của nàng nuốt vào trong bụng mình, hôn lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, Bành Linh dưới sự tấn công mãnh liệt của hắn, thân thể như hóa thành một đầm thủy, giống như không còn chút sức lực, cả người tựa vào Tạ Văn Đông.
Hai người ngã xuống giường, Tạ Văn Đông đặt lên môi một nụ hôn nóng bỏng....
Ánh sáng trong phòng không còn truyền ra ngoài, Đông Tâm Lôi và Kim Nhãn vừa mới lành vết thương ngồi nhàm chán trong xe, nhìn đồng hồ một chút, Đông Tâm Lôi lại nhìn thăm dò lên cửa sổ nhà Bành Linh, đèn tắt tối thui, quay đầu lại rất kinh nghiệm nói với Kim Nhãn: “Lão Kim, tao thấy tối nay Đông ca tối nay bận rồi, không đi ra đâu!”
Kim Nhãn cười nói: “Tao đã sớm chuẩn bị, haha!” Nói xong, móc trong tay một cuốn tiểu thuyết ra, Đông Tâm Lôi kỳ quái hỏi: “Sách gì vậy?” “Haha, tiểu thuyết huyền huyễn!” “Hả? Tiểu thuyết huyền huyễn là cái gì? Tên gì?” “Tiểu thuyết huyền huyễn chính là ... quên đi, nhất thời nói mày cũng không hiểu đâu, tên là Thánh Đạo Phách Cường!” “Ồ, tên nghe cũng hay!” “Ừ, viết cũng tốt!” “Vậy cho tao mượn một chút” “Không được, tao còn chưa coi. Ai, mày dám cướp của tao hả?”
Triền miên một đêm, Tạ Văn Đông bị những tia nắng hắt vào nhà làm tỉnh dậy, nhất thời duỗi lưng, thấy bên cạnh không còn Bành Linh, đầu giường trên bàn có một cái bánh kem, một bánh mì và tờ giấy, cầm lấy nhìn xem, thì ra Bành Linh đã đi làm. Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, trời, trễ vậy sao? Có lẽ mấy ngày nay không đuọc ngủ ngon! Tạ Văn Đông trong lòng giải thích. Xử lý sạch sẽ bữa sáng của Bành Linh rồi mới mặc quần áo vội vã xuống lầu.
Sau khi lên xe, Tạ Văn Đông hỏi: “Lão Lôi, khi Tiểu Linh đi sao anh không gọi điện báo cho tôi?!”
Đông Tâm Lôi cười nói: “Là Bành Linh lại đây nói cho tôi biết anh đang ngủ, đừng làm phiền anh”.
Tạ Văn Đông nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn và Kim Nhãn, biết hai người này hiểu lầm,cũng nhắm mắt lại nói: “Về công ty xem một chút!”
Những ngày kế tiếp, tỉnh H rất bình yên, cục diện đã hình thành, Văn bang và Mãnh Hổ bang thành hai phương đối lập nhau, cả hai chỉ nhìn mặt mà chưa có ý định khai chiến, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị, tất cả đều biết rằng một trận chiến ngầm là điều không thể tránh khỏi. Tạ Văn Đông ngoài mặt vẫn làm ăn chân chính, nhưng vẫn âm thầm thao túng Văn Đông hội, đồng thời dùng hàng trắng để trao đổi vũ khí quân hỏa với hắc đái.
Đầu tháng 5 năm 1999, Cao Cường vừa xuất viện được hai ngày, các đường khẩu của Văn Đông hội bất ngờ khai chiến với Mãnh Hổ bang.
Lý Sảng mặc một bộ đồ đen, mang hai cái bao tay đen, trên lưng mang một cái túi lớn, tay cầm súng ngắn màu bạc, xung trận lao vào một hộp đêm xa hoa, phía sau là trăm người của Hổ đường, tất cả đều cầm vũ khí, tiến vào gặp người là đánh, làm cho khách sợ chạy tán loạn. Sau khi hỗn loạn, trên lầu hai chạy xuống vài người, một người dẫn đầu hỏi: “Bọn mày đang làm gì đó, có dũng khí đến đây gây chuyện à!? Biết bọn tao là ai không?” Người này rõ ràng không ngờ Văn Đông hội lại có hành động phản kích nhanh như vậy. Thật ra không chỉ có hắn, ngay cả Yefugenni và lão đại Mãnh Hổ bang cũng không ngờ.
Lý Sảng đem súng giấu về phía sau, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Tao biết! Bọn mày không phải là người của Mãnh Hổ bang chó má sao!”
Người nọ biến sắc, tức giận nói: “Thằng mập, nói chuyện chú ý một chút. Nếu biết bọn tao là người của Mãnh Hổ bang thì tốt nhất đừng chọc tao, nếu không...” Hắn chưa kịp nói hết câu, Lý Sảng lại tiến lên cắt lời hắn: “Mẹ kiếp bọn mày, tao bắn chết mẹ bọn mày hết!” Nói xong, cầm súng bắn vào đầu người kia, bởi vì khoảng cách quá gần, đầu của người kia bị bắn nổ tung ra, máu tươi văng khắp mặt Lý Sảng.
Vẫn chưa dừng lại, Lý Sảng hét lớn: “Giết cho tao!” Đồng thời nổ súng với mười mấy người trên lầu của Mãnh Hổ bang. Vì khoảng cách quá gần, cho nên căn bản là không cần nhắm, mỗi lần nổ súng là trúng người, đạn xuyên từ cơ thể người trước đến người đứng phía sau.
Những người Lý Sảng mang đến đều giấu vũ khí, thấy đường chủ động thủ, tất cả đều rút súng ra, nổ súng về phía đối phương. Trong lúc nhất thời, tiếng súng vang lên như tiếng pháo. Người cầm đầu ở đây của Mãnh Hổ bang đã bị Lý Sảng bắn chết, mất người lãnh đạo, hơn nữa cũng không chuẩn bị, trong nháy mắt những người đứng trước đã ngã xuống, phía sau, mọi người tìm chổ để núp.
Hai mắt Lý Sảng đỏ bừng, súng trong tay vang lên, bắt đầu giết hại đối phương. Sau một hồi, súng ngắn sạch đạn, ném qua một bên, rồi lôi từ trong balo ra một khẩu AK47, nả điên cuồng vào đối phương.
Một người trẻ tuổi của Mãnh Hổ bang vốn trốn phía sau đám người, nhưng vô tình ăn phải đạn lạc, trúng vào bắp đùi. Đau đến mức làm hắn kêu lên một tiếng té ngã xuống đất, hắn nhìn xung quanh, thấy đối phương không ngừng bắn phá, giống như là một kẻ đồ sát, người nhà thỉnh thoảng lại trúng đạn ngã xuống đất, mùi súng đạn và máu tươi tràn ngập hộp đêm. Đối với hắn, tinh thần bị đả kích nghiệm trọng hơn thể xác, hắn miễn cưỡng bò đến một góc bàn, móc điện thoại ra báo tin cho Yefugenni.
“Yefugenni tiên sinh, tôi đang ở hộp đêm Hồng Dương, không tốt rồi, chúng tôi bị hơn trăm người đánh lén, nhanh đưa người đến hỗ trợ!” (Tiếng Nga)
Yefugenni bên đầu dây kia của điện thoại, đang ở trong biệt thự của vùng ngoại ô, nghe xong liền kinh hãi, vốn đang nhún nhún trên người một con kỹ nữ, vừa nghe xong liền nhảy xuống đất, hét lớn: “Cái gì? Mày nói Văn Đông hội công kích chúng ta?” (Tiếng Nga) Yefugenni không tin Tạ Văn Đông lại nhanh chóng động thủ như vậy. Hắn vừa mới nuốt hơn mười bang hộ, bên trong vẫn còn chưa chỉnh đốn gì hết, tại sao lại dám ra tay tấn công mình, trừ phi là hắn điên rồi.
Người trẻ tuổi bên kia ôm đầu núp dưới bàn, bởi vì tiếng súng xung quanh lại vang lên, nên không nghe rõ Yefugenni nói cái gì, chỉ kinh hãi kêu lên: “Mau đưa người đến hỗ trợ, chúng tôi không chịu nổi nữa rồi! Nhanh đưa người đến đây!” (Tiếng Nga)
“Mẹ kiếp!” Yefugenni chửi bậy một tiếng, vội la lên: “Mày hoảng cái gì, để đám người đánh lén ấy cho tao, tao lập tức dẫn người đến!” Nói xong, nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi hét to: “Người đâu? Người đâu?”
Nghe thấy hắn hét to như thế, hai gã người Nga chạy vào, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, Yefugenni mắng: “Hai bọn mày còn đứng đây làm gì, mau thông báo cho thằng ngu tần tùng quân kia, chúng ta bị Văn Đông hội đánh lén, nhanh báo cho hắn để kêu người hỗ trợ!”
“Vâng!” Hai người kia biết đại sự xảy ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Con nhỏ trên giường có chút khó chịu, đưa tay cản hắn nói: “Này, xong việc phải đưa tiền chứ”.
Yefugeni đánh cho nàng một bạt tai: “Con đĩ, tiền con mẹ mày, lão tử hôm nay khó chịu!” Nói xong đi ra khỏi phòng.
Trong hộp đêm, chiến trận trên cơ bản đã kết thúc. Mặt đất đầy những thi thể nằm ngổn ngang, Lý Sảng nhìn xung quanh một vòng, thấy một cái bàn run run, cười cười tiến lại đạp bay cái bàn đi, để lộ ra người trẻ tuổi kia ra, trong tay còn cầm một cái điện thoại di động. Lý Sảng cười âm hiểm, dùng mũi súng AK47 chỉ vào đầu người kia, cười hỏi: “Đã thông báo xong tin tức chưa?”
Trong lòng người nọ phát lạnh, tự nhủ không xong! Lên tiếng đáp: “Anh ... anh nói cái gì... tôi không hiểu!”
“Đừng có giả điên với tao!” Lý Sảng cầm báng súng đập vào đầu đối phương, tàn nhẫn cười nói: “Bất quá kết quả như vậy cũng là điều tao mong muốn, tao thật sự là phải cảm ơn mày!”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương