Bại hoại
Chương 111
Người trẻ tuổi kia ngạc nhiên, mở to mắt ra nhìn Lý Sảng, Lý Sảng cười lạnh lùng nói: “Nếu mày không gọi điện thoại, thì lão đại chó má của mày và lão người Nga chết tiệt kia làm sao có thể dễ dàng đi ra?!” Nhìn bộ dáng há hốc mồm, Lý Sảng đắc ý cười to, đồng thời siết cò súng.
“Đoàng ...” Một tiếng súng vang lên, người trẻ tuổi mang theo nghi vấn vĩnh viễn rời trần gian đi.
Ở biệt thự gần Nhị Long sơn, nằm giữa hai ngọn núi lớn, hoàn cảnh rất u nhã. Diện tích ngôi biệt thư này không nhỏ, bốn phía đều là tường viện màu trắng rất cao, bên trong con có một ngôi nhà theo kiểu Âu Mỹ, phía trước biệt thự còn có một con đường chạy thẳng xuống chân núi.
Lúc này trong đại viên có hơn mười lăm chiếc xe hơi lớn nhỏ, Yefugenni ngồi trong một chiếc xe màu đen, ló đầu ra ngoài cửa sổ lớn tiếng gọi. Chung quanh có hơn mười người vội vàng chạy lại, trong tay mang theo vũ khí, đang định đi trợ giúp trận đánh lén bên trong nội thành.
Thấy Tần Tùng Quân không đi ra, Yefugenni khẩn trương mắng: “Tên Tần Tùng Quân đáng chết kia đang làm gì? Con mẹ nó đây là lúc nào mà còn chơi gái, một lát nữa là bị tụi Văn Đông hội đập nát hết...” Vừa mới nói xong, Tần Tùng Quân vẻ mặt đầy mất hứng từ trong tiểu lâu chạy ra, vừa chạy vừa mang nút áo sơ mi vào, bước đến trước mặt Yefugenni, nghi hỏi: “Nghe nói trong thành phố bị đánh lén? Điều này không có khá năng!”
Yefugenni tức đến đỏ mặt, mắng: “Đã biết rồi sao mày còn chậm như vậy hả, mày là heo à? Nhanh lên xe một chút, gọi điện thoại để hỏi rõ tình huống phát sinh, còn nữa, gọi người khác đến trợ giúp, mày đúng là đồ ngu!” ( Tiếng Nga)
Vừa rồi Tần Tùng Quân đang ở trong phòng mình chơi 3P với hai em xinh tươi, thì đột nhiên hai gã thủ hạ người Nga của Yefugenni xông vào không cần gõ cửa, nói với hắn là trong thành phố bị đánh lén, kêu hắn nhanh chóng tập hợp người. Tần Tùng Quân vốn khó chịu trong lòng, lúc này lại bị Yefugenni mắng một trận, trong lòng thầm hận, con mẹ mày thằng chó người Nga! Để tao xem mày kêu ngạo đến chừng nào! Trong lòng thì chửi mắng tàn nhẫn, nhưng ngoài miệng vẫn rất khách khí: “Vâng, vâng! Tôi lập tức gọi điện ngay!”
Tần Tùng Quân ngồi lên xe, móc điện thoại ra gọi cho đám đàn em trong thành phố, gọi cho năm người không ai bắt máy, cho đến người thứ sáu mới trả lời, Tần Tùng Quân hỏi: “Ở địa bàn của mày có người đánh lén không?”
Ở đầu dây bên kia, người đó ngẩn người, kỳ quái hỏi: “Ở chổ em sóng êm gió lặng, không bị đánh lén gì cả. Quân ca, làm sao vậy?”
“Không có gì! Hộp đêm Hồng Dương bị vài người đánh lén, tao gọi điện cho mấy thằng khác vài lần mà không ai bắt máy, mày đi đến mấy chổ đó xem thử coi có chuyện gì xảy ra không, đồng thời mang anh em đến Hồng Dương trợ giúp. Nhanh lên một chút, tao lập tức tới ngay!”
“Vâng!” Đầu dây bên kia đáp ứng một tiếng, rối cúp điện thoại.
Hơn mười chiếc xe hơi chạy ra cửa lớn của biệt thự, từ con đường mòn chạy ra đường lớn. Vừa mới xuống chân nói, mặt đường đã bị vài cây đại thụ ngăn cản, xe hơi không thể chạy qua. Cảm thấy xe dừng lại, Yefugenni thò đầu ra kêu lên: “Xảy ra chuyện gì, nhanh lên một chút!” (Tiếng Nga)
Phía trước chạy lại một người, gấp giọng nói: “Lão đại, đường phía trước bị mấy cây đại thủ cản trở, chúng ta không qua được!”
“Mẹ kiếp!” Tần Tùng Quân gấp giọng mắng một tiếng: “Vậy mày còn đứng đây làm gì, còn không mau mang người dọn nó đi. Con bà nó, càng sốt ruột là càng có việc, bình thường làm gì có cảy cối nào cản đường” Nói đến đây, Tần Tùng Quân lập tức cảm thấy không đúng, hoảng sợ nói: “Yefugenni tiên sinh, cây đại thụ này sớm không ngã muộn không ngã, thế mà bây giờ lại ngã, không phải là bẫy chứ?” (Tiếng Nga)
Yefugenni mở miệng mắng: “Bẫy? Bẫy gì, nếu mày sợ thì cút trở về cho tao!” ( Tiếng Nga)
“Tôi ... tôi không có ý này” Tần Tùng Quân bị Yefugenni nói làm không biết nói gì, trong lòng cả giận, tốt nhất là bẫy đi, lão tử thừa dịp hỗn loạn giết chết thằng khốn nạn này.
Có bảy tám người đi ra khỏi xe, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mang cái cây đại thụ vào ven đường. Những người này vừa dỡ cây lên, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, một chiếc xe thành một hỏa cầu, tiếp theo là khói đặc bốn phía, chiếc xe ấy cháy thành than, còn người trong xe chắc chắn đã lên tây thiên.
Khi tiếng nổ mạnh vừa dứt, hai bên rừng rậm ven đường vọt ra những người mặc đồ đen, trong tay cầm AK, xả đạn với những người đang dời cây. Đáng thương cho những người này, ngay cả một tiếng kêu cũng không có, đã ngã xuống mặt đất cùng với đại thu.
Trong phút chốc, Mãnh Hổ bang loạn thành một đoàn, tiếng quát tháo vang khắp trời.
Đám người mặc đồ đen không nhiều, chưa đến hai mươi người, nhưng độ chính xác cực chuẩn, giống ngư là Tu La từ địa ngục đi lên, lạnh lùng vô tình nổ súng bắn trên người trong xe.
Phía sau, một gã lùn cầm bazooka cười hắc hắc, vừa rồi chính hắn là người đã bắn nổ chiếc xe. Sau lưng còn có hai người, tay cầm súng lục, ba người này chính là Khương Sâm, Kim Nhãn và Mộc Tử.
Khương Sâm ném bazooka xuống đất, rồi rút một cây súng lục từ sau lưng ra, nói với hai người: “Bây giờ xem chúng ta!” Nói xong, nâng súng lên bắn chết một gã mới chạy từ trong xe ra, muốn nổ súng về phía bọn họ, Kim Nhãn và Mộc Tử cũng cười hả hả, giơ súng bắn.
Mãnh Hổ bang chiếm ưu thế về nhân số, nhưng tâm lý lại thua kém rất nhiều. Bọn họ không biết một chút gì về đám người đánh lén kia, ngay cả đối phương có bao nhiêu người cũng không biết, chỉ vừa mới bắt đầu mà bên mình đã có hơn mười người trúng đạn ngã xuống. Khí thế đã mất, người của Mãnh Hổ bang cũng không còn lòng dạ nào ham chiến, có vài người đã nổ súng vào hướng rừng cây bên cạnh.
Yefugenni gào thét, nhưng lúc nào không ai nghe hắn nói, tất cả đều chạy tứ tán, Yefugenni túm lấy cổ áo của Tần Tùng Quân,hét lớn: “Mày nhìn đi, đây là bộ hạ tinh ưng của chó má của mày đó, mày kêu chúng đứng lại cho tao!”
Tần Tùng Quân sửa lại cổ áo của mình, móc súng ra ra nói: “Mẹ kiếp, không cần ông nói nhảm! Tôi tự biết nên làm thế nào!” Vừa nói, đã nổ súng về hướng một gã đang chạy trốn vào trong rừng cây, rống to: “Mẹ kiếp chúng mày, thằng nào có dũng khí chạy trốn tao bắn bể đầu thằng đó!”
Lời này quả nhiên có tác dụng, còn khoảng hai mươi mấy người tụ tập lại xung quanh Tần Tùng Quân và Yefugenni, một trong số đó lái chiếc xe lại đây, tạo thành một nửa vòng tròn, người của Mãnh Hổ bang dùng xe hơi làm chổ chắn để phán công lại đám người đánh lén.
Người mà Khương Sâm mang đến đều là thành viên huyết sát, kỹ năng đều do đông tâm lôi dùng phương pháp sát thủ để bồi huấn ra, nếu đánh lén thì còn có thể, nhưng đối mặt giằng cơ thì không có khả năng. Hơn mười người đã bị Mãnh Hổ bang ngăn chặn, không thể không tìm chổ núp, nhất thời không làm gì được người của Mãnh Hổ bang. Hai bên người tới ta đi, đạn không ngừng qua lại, bắn loạn cả lên, làm cho thần kinh của mọi người căng đến mức cực điểm.
“Mẹ kiếp! Thời gian của chúng ta chậm trễ nhiều rồi!” Khương Sâm nhìn hai người Kim Nhãn nói: “Nếu cứ như vậy sẽ làm kế hoạch chậm trễ, Đông ca còn đang chờ!”
Kim Nhãn nghi vấn hỏi: “Ông không mang theo lưu đạn hả? Cứ cho nổ tung mấy chiếc xe hơi là được rồi!”
“Sao tôi lại quên cái thứ này hả?” Khương Sâm vỗ đầu, vội vàng lấy lựu đạn để trong cái túi sau lưng ra, cười hắc hắc, kéo chốt bảo hiểm, cười tàn nhẫn nói: “Tao xem bọn mày còn trốn ở đâu!” Nói xong, Khương Sâm thả lựu đạn lăn trên mặt đất.
Lựu đạn lăn đến bên dưới một chiếc xe hơi của Mãnh Hổ bang, qua ba giây sau, một tiếng nổ mạnh vang lên, chiếc xe giống như một quả cầu lửa bay lên khỏi mặt đất một met, thân xe nổ thành nhiều mảnh bay bốn phương tám hướng, người núp sau xe thì thảm rồi, trực tiếp bị nổ mạnh văng ra đằng sau, trên người đầy những mảnh sắt và mảnh thủy tinh cắm vào, thân xác còn trên không trung nhưng người thì đã tắt thở. Những người khác cũng bị ảnh hưởng làm cuống quít lui về phía sau, còn những người khác bị những mảnh vỡ làm cho bị thương, ngã xuống đất gào thét không thôi.
Khương Sâm thấy thế vui vẻ, thầm kêu: Cơ hội tốt! Quát to một tiếng: “Giết!”
Tiếng súng vừa mới dừng lại thì tiếp tục vang lên,so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn, ba người Khương Sâm dẫn đầu lao về hướng đám Mãnh Hổ bang, súng trong tay không một giây dừng lại. Ba người đi tới với tốc độ chậm, giống như đang bước chậm vậy, nhưng súng thì không hề chậm tí nào, ba người đều là cao thủ dùng súng, một người là xuất thân từ bộ đội trinh sát, hai người kia xuất thân là sát thủ, khả năng dùng súng cực chuẩn, mỗi viên đạn cam đoan là có thể làm cho đầu người nở hoa.
Ba người, sáu khẩu súng, đạn thì cứ nả về một hướng, nơi đó lưu lại những vết tóe lửa màu vàng.
Mãnh Hổ bang bị thủng một lổ, căn bản là không thể tránh đỡ được sự tiến công của tử thần, chỉ trong chốc lát đã có hơn mười người ngã xuống đất. Trong đó có hai gã thủ hạ người Nga của Yefugenni mang tới, bị đạn lạc ngay tim.
Dưới tình thế như vậy, Yefugenni đã sớm không còn khí phách như xưa, khom lưng mở cửa một chiếc xe, nhưng cũng không quên quay lại nói: “Các người đứng đó cho tôi, đối phương không nhiều người lắm, giết chết một người tao thưởng cho mười vạn!”(Tiếng Nga).
Tần Tùng Quân thấy hắn muốn chạy, thầm mắng một tiếng: “Yefugenni tiên sinh, ông phải đi thì tốt nhất mang tôi cùng đi, nếu không thì hai ta chẳng ai tốt đẹp gì!” (Tiếng Nga)
Yefugenni thấp giọng nguyền rủa vài câu, gật đầu nói: “Được rồi, anh lái xe, chúng ta quay về biệt thự là an toàn nhất!” Nói xong, để vị trí người lái lại cho Tần Tùng Quân. Hắn hừ một tiếng, ngồi xuống nhấn ga, xe hơi chạy ra ngoài, hướng về phía biệt thự. Những người khác thấy lão đại chạy rồi, làm gì còn tâm tư ở đây đợi chết, tất cả đều chạy về hướng rừng cây như chuột. Vẫn còn một gã người Nga hét lớn, ôm lấy chân của người bên cạnh giận dữ nói: “Lão đại kêu các người ở đây, tại sao các người lại chạy!” (Tiếng Nga)
Người nọ không nghe hiểu tiếng Nga, vội la lên: “Đám người kia đã giết lại đây, nếu mày muốn chết thì cứ đi một mình, đừng lôi kéo tao, buông tay!”
Gã người Nga tức giận, phất cho hắn một bạt tai: “Mẹ kiếp, các người là một lũ nhát gan!”
Đối phương thấy hắn không có ý buông tay, xem chừng một chút, không ai chú ý đến đây, lặng lẽ cầm súng bắn hai phát vào bụng gã người Nga, trong miệng còn mắng: “Mẹ kiếp thằng người Nga, mày muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo, mẹ kiếp! Thứ chó đẻ!”
Gã người Nga không thể tin được mình bị một con lợn Trung Quốc ám toán, mở to mắt nhìn người kia, máu trong bụng không ngừng chảy ra, nhưng vẫn không buông tay. Người kia sợ hắn không chết, để sau này lưu lại phiền toái, cho nên nổ súng vào đầu thằng kia, rồi mới vội vã chạy trốn vào rừng cây.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương