Bại hoại
Chương 109
Hôm nay Tạ Văn Đông và mọi người đến bệnh viện để thăm Cao Cường, cường tử trong thời gian gần đây hồi phục rất nhanh, làm cho Tạ Văn Đông và mọi người đều vui mừng, Tam Nhãn lại bắt đầu nói giỡn với Cao Cường: “Ê cường tử, mày có biết lúc mày bị thương Đông ca lo lắng thế nào không, lần đầu tiên tao thấy anh ấy rơi lệ đó”
Cao Cường kích động nhìn Tạ Văn Đông, trong lòng có rất nhiều lới muốn nói, nhưng lại không nói nên lời, Tạ Văn Đông là người như vậy, đối với địch nhân thì không từ thủ đoạn, âm hiểm tàn nhẫn khó lường, cho nên ai trở thành mục tiêu đối phó của hắn thì chưa bao giờ có được kết cục tốt, nhưng đồng thời hắn đối với người nhà quả thật thân như anh em, không hề có động thái nào của một lão đại, cũng không đánh mắng bất kỳ một người anh em nào. Đối với người nhà ra tay hào phóng, mà chính hắn thì cơ bản rất là ít dùng tiền. Nguyên nhân chính là vì Tạ Văn Đông như vậy, cho dù hắn tàn nhẫn hắn độc ác thế nào, thì anh em cũng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, cùng nhau chống lại thế giới. Chỉ cần một câu nói của Tạ Văn Đông, dù kêu di chết cũng sẽ cho rằng Đông ca nhất định có nguyên nhân, nên sẽ không do dự chết đi.
Tạ Văn Đông thấy hốc mắt Cao Cường có chút ướt át, bước lại cầm lấy tay hắn vỗ vỗ: “Cường tử, nhanh khỏe lại đi, tôi đang muốn cùng cậu đi đánh thiên hạ đây!” Sau đó quay sang nói với mọi người: “Chỉ cần tôi còn sống, Tạ Văn Đông tôi còn sống, thì mạng của anh em thuộc về tôi, người nào cũng không được quyền chết! Nếu tôi mang mọi người từ tỉnh J đi ra, để cho mọi người rời xa thân nhân của mình theo tôi, vậy thì tôi có trách nhiệm đưa mọi người hoàn hảo không sứt mẻ trở về! Mọi người biết không?”
Lời này làm cho trong lòng mọi người ấm áp, hai mắt đều cảm thấy ướt, cùng kêu lên: “Biết!”
Đám người Tạ Văn Đông cùng nói chuyện với Cao Cường một hồi lâu mới rời đi, sợ người của Mãnh Hổ bang nhân cơ hội trả thù, Tạ Văn Đông cố ý lưu lại bảy tám người để bảo vệ Cao Cường, đồng thời cũng tạo mối quan hệ tốt với bác sĩ trong bệnh viện, chăm sóc Cao Cường tốt một chút. Sau khi tất cả được an bài thỏa đáng, Tạ Văn Đông dẫn mọi người trở về tân thế kỷ, thương nghị chuyện đối phó với Mãnh Hổ bang.
Ngồi trong phòng họp, Tạ Văn Đông là người lên tiếng đầu tiên: “Mãnh Hổ bang đã phát triển nhiều năm, lần nay tuy nói là bị đả kích nhất định, nhưng thế lực không suy yếu bao nhiêu, mọi người có biện pháp xử lý gì không?”
Lý Sảng nói: “Thực lực của Mãnh Hổ bang rất lớn, chúng ta bây giờ cũng không nhỏ! Có nhiều bang hội gia nhập với chúng ta như vậy, hơn nữa còn có quân hỏa mua từ hắc đái, bây giờ thực lực của chúng ta còn cao hơn Mãnh Hổ bang một bậc, không cần phải sợ chúng nữa. Tôi thấy hoàn toàn có thể lấy cứng đối cứng, quyết đấu với Mãnh Hổ bang, nhất cứ tiêu diệt hết chúng!”
Tạ Văn Đông nghe xong lắc đầu nói: “Như vậy không tốt, những bang hội vừa nhập vào chỉ là tạm bợ, không thể dựa vào. Nếu mạnh mẽ hợp lại, bọn họ chưa chắc đã dùng toàn lực, chỉ dù vào chính mình, cho dù có thể hắn, cũng bị thương trầm trọng, đó là chưa kể các bang hội khác có thể quay sang cắn ngược chúng ta”
Khương Sâm gật đầu nói: “Đông ca nói đúng, những bang hội đó cũng chẳng tốt lành gì, nhìn thì thành thật nhưng trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì!”
Lý Sảng hét lên: “Chỉ bằng bọn họ? Bọn họ có thể làm được cái gì, hay là chúng ta tiêu diệt chúng ngay bây giờ!”
Tam Nhãn cả giận nói: “Mày câm mồm lại coi, nghe Đông ca nói!”
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, gật đầu cười nói: “Kỳ thật lời của tiểu Sảng cũng có thể suy nghĩ!”
“Cái gì? Không phải chứ Đông ca?” Trừ Lý Sảng ra, cơ hồ mọi người đều kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông, liều mạng vốn không phải là phong cách của Tạ Văn Đông, hơn nữa cái kế sách hạng bét này, Tạ Văn Đông không có khả năng không rõ. Trong lòng mọi người đều khó hiểu.
Lý Sảng phe phẩy đầu, hai mắt nhìn mọi người, đắc ý cười hắc hắc không ngừng, nói: “Thế nào? Bọn mày không nên xem thường tao, lúc nãy Đông ca nói chủ ý của tao không tệ. Văn Đông hội của chúng ta phải đánh một trận lớn để cho toàn bộ hắc đạo của tỉnh phải mở mắt ra nhìn, haha!”
Tam Nhãn nhìn chằm chằm Lý Sảng, dùng chân cạ xuống đất, cảm thấy chân bắt đầu ngứa, nghe thấy tiếng va chạm giữa giày và đất, trong lòng Lý Sảng run lên, mang cái ghế chạy ngược hướng đối diện Tam Nhãn ngồi xuống, Tạ Văn Đông thấy thế chỉ cười, lắc đầu nói: “Ngoài biện pháp của tiểu Sảng ra, chúng ta còn phải làm một chuyện!”
Mọi người nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Văn Đông đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ, sau đó mở ra trên bàn hội nghị, nói: “Ám tổ đang tra ra vị trí tổng bộ của Mãnh Hổ bang. Trước kia chúng ta vẫn cho rằng ở trong nội thành, kỳ thật không phải vậy. Trong nội thành chỉ là lớp ngụy trang, tổng bộ chính thức nằm ở vùng nhị long sơn cách tỉnh H không xa, trên bản đồ có đánh dấu, mọi người cùng xem!”
Mọi người cầm lấy bản đồ nhìn kỷ, quả thật trên đó có một vòng tròn màu đỏ, Tạ Văn Đông nói tiếp: “Không chỉ lão đại tần tùng quân của Mãnh Hổ bang ở tại đó, ngay cả tên người Nga Yefugenn cũng ở tại đó. Bọn họ ở trong một biệt thự cách đó không xa, thủ vệ cũng rất nghiêm. Bất quá nếu chúng ta chuẩn bị tốt, đánh lén thì có thể thành công, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải hấp dẫn sự chú ý của họ”
Trương nghiên giang hiểu được, cười nói: “Ý của Đông ca là muốn người của chúng ta khai chiến với của Mãnh Hổ bang rồi âm thầm đánh vào tổng bộ của chúng?!”
“Ừ! Nghiên giang nói không sai, chỉ cần kế hoạch này không có sai sót thì một kích là có thể tiêu diệt!” Hai mắt Tạ Văn Đông lóe lên hung quang, khóe miệng chợt cười.
Mọi người suy nghĩ một chút, đều thở dài nói: “Không sai! Đông ca, biện pháp này rất tốt, đánh lén với chúng ta rất dễ dàng, hơn nữa đối phương không phòng bị, nhất định có thể thành công! Mọi người đang nói thì điện thoại của Tạ Văn Đông vang lên, hắn phất tay với mọi người rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Điện thoại là do Bành Linh gọi điến, giọng nói có chút lạnh lùng: “Văn Đông, em hỏi anh, mấy ngày nay anh đi đâu, tại sao không đến tìm em”
Tạ Văn Đông âm thầm thở dài, mấy ngày nay bận rộn việc thâu tóm bang hội nên quả thật quên mất Bành Linh, cười làm lành nói: “Tiểu Linh, mấy ngày nay anh bận rộn chuyện công tay, mệt muốn chết được, không có thời gian gặp em, thật xin lỗi! Một lát anh dẫn em đi ăn chịu không?!”
“Anh không cần gạt em, gần đây hắc đạo tỉnh H đại loạn, đột nhiên nổi lên một Văn bang, không có liên quan đến anh sao?” Văn bang chính là Văn Đông hội trong khoảng thời gian này đổi tên.
Trong lòng Tạ Văn Đông run lên, chẳng lẽ Bành Linh phát hiện ra cái gì sao? Trong lòng khẩn trương như ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Sao có thể chứ! Bây giờ anh không còn liên hệ với hắc bang, hiển nhiên cũng đã rời khỏi hắc đạo. Hắc đạo có phát sinh chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh. Tiểu Linh, tin tưởng anh được không?”
Trong lòng Bành Linh thả lỏng, nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ: “Sao anh có thể kêu em yên tâm được chứ? Hắc đạo là gì em hiểu rõ mà, anh có thể rời khỏi nhanh vậy sao? Hơn nữa đại đầu mục của Văn bang là Trương Chi Đông, cũng chính là đại tướng nổi danh thủ hạ của anh, Tam Nhãn, anh dám nói hắn bây giờ không quan hệ với anh sao?”
“Lúc anh rời khỏi hắc đạo thì bang hội đã tan rã rồi, những người đó làm gì anh cũng không liên quan mà. Tiểu Linh, nếu em yêu anh thì nên tin tưởng anh! Nếu như cứ hoài nghi anh hoài thì anh sẽ rất buồn đó!”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Bành Linh cũng thật sự hy vọng Văn bang mới nổi này có quan hệ với Tạ Văn Đông, nhưng có nhiều mối quan hệ, trong lòng không tự giác nghĩ đến hắn, thở dài, nói: “Được rồi! Hy vọng không phải! Em thích anh, nhưng nếu anh vẫn còn liên quan đến hắc đạo thì em buộc phải bắt anh!”
Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Hai mắt Tạ Văn Đông lạnh xuống, trong lòng yên lặng. Chuyện xung đột trực tiếp với Bành Linh là sớm muộn, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt, hắn đang chờ, chờ một cơ hội! Cơ hội để báo thù!
“Tiểu Linh, khoan nói đã, anh đang họp, buổi tối anh sẽ đến gặp em! Hy vọng em có thể tin tưởng anh!”
“…” Bành Linh yên lặng không nói, thật ra thì đến bây giờ nàng vẫn chưa biết Tạ Văn Đông là dạng người gì, hắn, giống như sương mù, sờ không tới, bắt không được. Chỉ khi ở cùng hắn một chổ, Bành Linh mới có thể cảm thấy hắn chân thật. Rời hắn đi, Tạ Văn Đông giống như sẽ tùy thời biến mất. Bành lình có cảm giác không an toàn, cảm thấy trong lòng hắn còn cất giấu rất nhiều bí mật, nàng cũng không biết đó là gì, cũng không thể nhìn thấu được tâm linh của Tạ Văn Đông. Người yêu là dạng người thế nào??? Bành Linh thường xuyên tự hỏi mình câu đó.
Tạ Văn Đông trở lại phòng hội nghị, thấy tất cả mọi người đang kỳ quái nhìn mình, nên cười nói: “Không có gì, banh lình gọi điện thoại tới, hoài nghi tôi có quan hệ với Văn bang”
Khương Sâm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Tam Nhãn, đối phương làm sao không rõ ý của hắn, cau mày nói: “Đông ca, tôi cảm thấy anh không nên quá gần với Bành Linh. Nàng ta là một cảnh sát có nguyên tác, chúng ta là lại xã hội đen hai tay đầy máu tanh. Miễn cưỡng cùng một chổ sẽ không có hạnh phúc. Đông ca, anh là một người thông minh, sao có thể không rõ đạo lý này chứ? Tôi thấy anh sớm chia tay với Bành Linh là tốt nhất”
Vẻ tươi cười của Tạ Văn Đông biết mất, thay vào đó là mi mắt hẹp xuống, đối phương lập tức cảm nhận được hàn khí lạnh lùng, thầm nghĩ Đông ca tức giận, vội vàng gục đầu xuống, không dám nhìn mặt Tạ Văn Đông. Hắn ngồi xuống, lãnh đạm nói: “Chuyện riêng của tôi, tôi tự hiểu rõ, mọi người đừng quá bận tâm. Về phần Bành Linh, nàng ta sẽ không ảnh hưởng đến tôi, điểm này, mọi người cứ yên tâm!”
Nghe Tạ Văn Đông nói xong, Tam Nhãn và Khương Sâm nhìn nhau, lắc đầu không nói nữa, thấy bầu không khí yên lặng quá mức, Tạ Văn Đông vỗ tay nói: “Được rồi, chúng ta thảo luận về kế hoạch đối phó Mãnh Hổ bang đi!”
“Đánh lén cũng được, nhưng có một chuyện quan trọng là phải để cho tôi đi đánh đầu, như vậy thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn một chút” Lý Sảng lớn giọng đề nghị.
Xế chiều, Tạ Văn Đông đến cảnh cục đón Bành Linh, hai người không ngồi xe, mà đi bộ tại ngã tư đường, đông tâm lôi chậm rãi lái xe bám theo.
Bành Linh vừa đi vừa nói: “Văn Đông, trong lòng anh có phải có rất nhiều bí mật chưa nói cho em biết đúng không? Em luôn cảm thấy anh giấu em rất nhiều thứ!”
Tạ Văn Đông lắc đầu cười nói: “Sao có thể? Với em anh không cần ẩn dấu bí mật gì.
Bành Linh thầm than một tiếng, biết hắn sẽ không nói thật, trong lòng chua xót, nhưng lại không muốn làm khó dễ, vì thế tùy ý nói: “Vậy anh kể cho em nghe về thời thơ ấu của anh đi!”
Tạ Văn Đông gục đầu xuống, nhớ lại những chuyện hồi còn bé, trên mặt mỉm cười, cảm khái nói: “Khi còn bé anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn, là cục cưng của mọi người. Ở nhà thì nghe cha mẹ nói, trong trường thì nghe thầy cô, haha, thành tích học tập của anh luôn đứng đầu. Khi đó thật sự rất hạnh phúc, không có áp lực, không phải lo về cuộc sống nhiều!”
Bành Linh trước giờ không nghe Tạ Văn Đông nhắc đến chuyện xưa, nhưng việc học của hắn thì biết rõ, cười nói: “Thành tích của anh tốt lắm sao?”
Tạ Văn Đông cười nói: “Đó là đương nhiên! Bởi vì anh quá thông minh, cho dù không đọc sách cũng có thể đi thi đại học như thường, anh nhớ em cũng biết mà!”
Bành Linh bĩu môi, bất mãn nói: “Đúng vậy! Có vài người rất lợi hại, không đi họ cũng có thể thi đậu, đi học sư phạm, ra đời ủng hộ cho việc giáo dục! Thật ra là không học được gì từ chính mình!”
Tạ Văn Đông vốn định giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên bỏ qua, nếu không Bành Linh lại hỏi tới hỏi tới thì phiền phức, cười nói: “Đúng vậy, anh là người không biết gì cũng giỏi! Ha ha!”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương