Attack on tutien

Chương 13 : (¯`v´¯) Luận về thiên đạo

Với tầm nhìn chiến lược xa xôi của mình, tú biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hắn phát ngôn một cách ngông cuồng như vậy. tu tiên giả chính là lấy thiên đạo làm gốc. hắn nói thiên đạo sai có khác nào vả vào mặt toàn bộ tu tiên giới. và với một đám tu tiên giả luôn xem phàm nhân như cỏ rác thì cái vả này nhất định không nhịn được. nàng tu tiên giả có tên kiều nhi kia lập tức phản pháo: “hay cho một tên phàm nhân lấy mắt chó nhìn đời. trong cõi tu tiên giới này, thực lực là công cụ, nỗ lực mới là cốt lõi để vươn lên. trong số mười hai thiên tôn thì có hai vị xuất thân là phàm nhân đấy. ngươi mở to mắt ra mà trông!” Lần này lão tiên nhân lục cảnh kia không lên tiếng can ngăn môn đệ của mình nữa. hẳn lão cũng muốn ai đó dạy dỗ cho tên tự xưng là vương ở trước mặt mình một chút. tú chẳng hề nao núng, chỉ mỉm cười hỏi lại: “vậy sau khi trở thành thiên tôn, hai người đó có còn nhớ về cội nguồn phàm nhân của mình không? nếu chỉ cần một trong hai vị đó đứng ra, chẳng phải phàm nhân tại tu tiên giới cũng có thể sống an nhiên rồi sao? ta không hiểu rõ thế giới của các vị, lý tưởng của ta là vì đồng bào của ta, không phải vì bản thân.” “ngươi…” kiều nhi đã đuối lý. Tú được đà liền mạnh mẽ công kích: “cho nên đừng lấy ví dụ một cách ngu xuẩn như vậy. hai vị thiên tôn đó không phải người phàm, họ là tu tiên giả!” “cái gì?” kiều nhi trợn mắt nhưng không biết phản pháo làm sao nữa. Lão tiên nhân lục cảnh lúc này mới lên tiếng: “kiều nhi, lui xuống.” Cô nàng ngoan ngoãn lùi lại phía sau cùng đám tùy tùng, vẻ mặt vẫn còn ấm ức. rồi lão quay sang nói với tú: “lão phu cũng chỉ là một cái lục cảnh tu tiên giả nhỏ nhoi giữa tu tiên giới, không dám mạnh miệng phán xét. nhưng mỗi một đại cảnh giới muốn đột phá qua bình cảnh đều phải trải qua thành công thiên đạo thử thách dưới dạng lôi điện, nên thiên kiếp cũng được gọi là lôi kiếp. cảnh giới càng cao, thử thách càng khắc nghiệt, thậm chí dẫn tới tử vong. có kẻ thất bại mà sống sót cũng không được xem là may mắn vì kinh mạch vỡ nát, tu vi hoàn toàn bị phế bỏ, vĩnh viễn chỉ còn là một phàm nhân nhỏ nhoi. cho nên, thiên đạo vốn dĩ rất công bằng với kẻ có nỗ lực và dám dấn thân. lạc việt vương nói xem có phải không?” Lần này đám tuỳ tùng đắc ý vì cho rằng tú đã đuối lý thực sự. chẳng ngờ, tú chẳng bận tâm mặt mũi vào lúc này, hắn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lẩm bẩm: “lại là thiên đạo à? các vị đã bay được đủ cao để thấy lôi kiếp phát sinh từ đâu chưa? hay chính thiên đạo ngăn cản các vị bay cao hơn?” “ý lạc việt vương là sao?” lão tiên nhân ngạc nhiên hỏi lại “trời cao thuộc về thiên đạo, chỉ có kẻ tu tới cảnh giới thiên tôn mới được phép bay tới đó. chưa đạt thành tựu thiên tôn, dù là tử cảnh tu tiên giả cũng chỉ chạm tới đệ cửu tầng thiên môn mà thôi.” Thiên môn là một khái niệm ám chỉ những bước vươn lên trời cao của tu tiên giả. tính từ mặt đất trở lên được chia ra mười tám tầng mây. mỗi một tầng mây đều có cấm chế ngăn chặn kẻ xâm nhập, cũng chính là ngăn chặn kẻ nào muốn bay khỏi thế giới này. mỗi tầng cách đều nhau tám nghìn dặm. hai tầng đầu tiên không giới hạn phàm nhân hay tu tiên giả. từ tầng thứ ba, cấm chế bắt đầu hình thành lôi bạo chủ động tấn công bất cứ kẻ nào. mấy đạo sấm sét này cũng đồng dạng với lôi kiếp. tu tiên giả bạch cảnh thì có thể thoải mái bay tới tầng thiên môn thứ ba. càng lên cao, lôi bạo càng kinh khủng. tu tiên giả đột phá tử cảnh cũng vừa vặn bay lượn tự do ở tầng thứ chín. chỉ có thiên tôn mới có thể vươn lên cao hơn mà thôi. Những thông tin cần thiết này được hệ thống cung cấp rất đúng lúc nên tú không bỏ lỡ câu chuyện. hắn tự tin nói với lão tiên nhân lục cảnh: “thiên đạo vốn dĩ chỉ là sự hợp lý hóa cho những quan điểm chắp vá để lý giải cho quy luật vận hành thế giới này. theo những gì vãn bối được biết, cội nguồn của linh khí nằm ở lõi của tinh cầu này, cớ sao thiên đạo lại ngăn cản tu tiên giả bay lên cao thay vì tiến sâu vào trong lòng đất? vậy thì vãn bối có một giả thiết, thiên đạo thực chất không muốn tu tiên giả thoát ly được khỏi tinh cầu này vì mục đích nào đó. có gì đó ở trên kia mà thiên đạo không muốn có người khám phá ra chăng? có thể đó chính là nơi ở của thế lực được gọi là thiên đạo chẳng hạn?” Đúng lúc này, trên trời bỗng lòe ánh chớp lửa rực sáng, kéo theo sau đó là một tiếng sét kinh thiên động địa. đám tùy tùng tu tiên giả kinh hãi run rẩy, còn lão tiên nhân lục cảnh nhìn tú không chớp mắt. đây là dấu hiệu cảnh báo của thiên đạo chăng? hắn đã vô tình nhắc tới bí mật động trời của thiên đạo? nhưng sao thiên đạo lại không giáng thẳng thiên kiếp vào hắn mà chỉ cảnh báo? điều này khiến cho lão không sao nghĩ thông được, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, rốt cục kẻ phàm nhân này là ai? sau cùng, lão cũng chỉ đành nhượng bộ nhẹ giọng nói: “lạc việt vương quả nhiên có suy nghĩ hơn người. lão phu không muốn bàn thêm chuyện này nữa. cảm tạ lạc việt vương đã tiếp đón lão phu. đúng giờ ngọ ngày mai, lão phu sẽ dâng đủ lễ vật mà lạc việt vương cần tới đây, mong lạc việt vương đáp ứng giúp thiên ý môn dựng truyền tống trận.” Tú đứng dậy kính cẩn tiễn khách. trong khi ánh mắt của đám môn đệ lão tiên nhân đã trở nên kỳ quái nhìn hắn. chắc hẳn chúng thắc mắc tú đã làm gì mà sư phụ của mình lại trở nên nhượng bộ hắn được. Đàm phán xong xuôi, đám tú cũng không nán lại làm gì, niệm (biến về) luôn. gangplank liền lên tiếng hỏi tú ngay khi trở lại bệ đá cổ: “các ngươi vừa nói chuyện gì vậy? chẳng hiểu. lại một đám cuồng tín như illaoi à?” Đáp lại, tú chỉ mỉm cười nói: “tôi đang cần thêm lực lượng, có nên triệu hồi luôn bà chị đô vật đó không nhỉ?” Gangplank cười sảng nói: “ngươi không thấy cơ bắp của nàng ấy quyến rũ sao? mà ngươi còn rượu rum ở đó không?” Tú chẳng eo hẹp gì mà tiếc gã một bình rượu, vào (cửa hàng) đổi điểm chiến tích lấy cho gã uống. gã vớ lấy tu ừng ực không khách khí. tú thả mình xuống ghế sofa, xoa mặt vài cái. minh nguyệt nhẹ nhàng tới kế bên, bưng cho hắn một khay cùng với ly cafe nóng. hắn đón lấy ly cafe rồi mỉm cười cảm ơn cô. có chút cafe nhấp môi, đầu óc hắn cũng thư thái hơn. đúng lúc này thì từ phía vai trái của hắn tràn tới một cảm giác nằng nặng mà êm ái lạ. hắn cảm thấy ngay mái tóc của minh nguyệt đang cọ lên cằm của mình. cô đang tựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt cảm thụ. tú nhất thời hơi bối rối, liền hỏi: “cô ổn đấy chứ?” “em ổn, nhưng em muốn được ở bên anh như thế này.” Trước sự ôn nhu dịu dàng nữ tính như vậy, có gã đàn ông nào lại không động lòng? chỉ là tú vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nam nữ. mang theo tư duy của người hiện đại, hắn vẫn phải hoàn thành đại nghiệp trước rồi mới tính tới chuyện đó. không phải hắn kén chọn, từ đầu tới giờ, minh nguyệt luôn là người phụ nữ hoàn hảo không khiến hắn phật ý điểm nào. chỉ là sự hoàn hảo đó vô tình gây áp lực khiến hắn phải phấn đấu cật lực. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, trong đầu lại hồi tưởng về cuộc trò chuyện cùng cô ban nãy. hắn có chút hối hận vì không để ý tâm trạng của cô, cho rằng cô chỉ là một sản phẩm máy móc nhân tạo. hắn phải làm rõ ràng suy nghĩ của mình thôi, nếu không giữa hắn và cô sẽ luôn có một bức tường vô hình. hắn nói: “nguyệt này, tôi vốn không thích mối quan hệ mập mờ. giữa chúng ta vẫn cần phải nói rõ ràng cảm xúc của nhau với đối phương thì đỡ khó xử hơn. cảm xúc của cô dành cho tôi là thật hay chỉ là sự mô phỏng của hệ thống?” Minh nguyệt rời khỏi bờ vai của tú, đôi mắt đeo một nỗi buồn xa xăm, rồi khẽ nói: “bản chất của em là một dạng thực thể do thần trí tuệ tạo ra. vận mệnh của em là do ngài định đoạt. ngay cả cảm xúc của em lúc này dành cho anh cũng sẽ do ngài ấy quyết định.” “vậy có cách nào để cô thuộc về tôi chứ? tôi có cơ hội gặp thần trí tuệ không?” “có một cách mà em biết…” minh nguyệt buồn bã nói, có vẻ gì đó tuyệt vọng. “cách gì?” tú tò mò vô cùng. “anh phải trở thành một thiên tôn mới có thể tiếp cận một cơ hội diện kiến ngài.” Tú hít sâu một hơi, mắt mở to, đầu óc như có một cơn cuồng phong tràn qua quét tan mây mù, giải phóng cho ánh dương chiếu rọi khai sáng. hắn đã hiểu ra mối bận tâm của minh nguyệt. hắn trước giờ một mực chỉ muốn là một phàm nhân, chưa hề có ý định trở thành tu tiên giả. vì hắn tuân thủ nguyên tắc kiểm soát một bầy tu tiên giả trong tay và cất quân chinh phạt, thế là đủ. chuyện tu tiên đối với hắn hoàn toàn không có động lực, mà nếu làm việc một cách miễn cưỡng, không những không có kết quả tốt mà còn dẫn đến nhiều hậu quả khôn lường. thế nên hắn mới không làm. Nhưng giờ tình hình đã thay đổi rồi, vì minh nguyệt, hắn đã có động cơ thực sự để trở thành một tu tiên giả. có động cơ và có mục đích rõ ràng, hắn cần diện kiến thần trí tuệ, vậy nên hắn phải trở thành một thiên tôn. đồng thời, chỉ có thiên tôn mới có thể phi thăng ra khỏi tầng thứ chín của thiên môn để khám phá bí mật về thiên đạo. khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười cùng ánh mắt đầy toan tính, hắn nói một cách dứt khoát: “cũng đến lúc quân vua phải di chuyển thôi nhỉ?” Ta ở huyền vũ trên lưng xây gia viên, mạt thế, xây dựng thành trì trên lưng huyền vũ, tiến hóa thế giới thụ tịnh hóa thương thiên, tiến hóa hành quân kiến càn quét bát hoang