Attack on tutien

Chương 14 : (¯`v´¯) Giặc lại tới

Trong lúc đôi tình nhân còn đang tâm sự, gangplank leo xuống vách núi triệu tập đám đàn em trong làng. ngựa nào chẳng quen đường cũ, gã đang là tướng cướp khét tiếng, dĩ nhiên không thể để danh tiếng chết chìm được. gã phải đi cướp phá, gây dựng tiếng tăm trong vùng cùng với một hạm đội hùng hậu. biển cả với gã như người vợ dữ dằn vậy, xa thì nhung nhớ, mà gần thì trao nhau yêu thương bằng vật lý cơ học. tú cũng không quản gangplank vì đã thỏa thuận với gã từ trước rồi. giữa hắn và gã vai vế ngang bằng, hắn có việc của hắn thì gã cũng cần giải quyết việc riêng. Hắn muốn mở rộng thế lực thì phải để cho các chư hầu của mình tự do mở rộng thế lực, khi cần sẽ triệu tập, như vậy sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. đám gangplank ngồi quây lại một chỗ nhóm lửa làm bữa trưa, dự định ăn xong sẽ lên đường ngay. trở lại bệ đá cổ, tú cũng đang tự bày biện bếp núc để nấu ăn, minh nguyệt phụ giúp hắn, hai người sinh hoạt rất vui vẻ, cũng vô thức coi nhau như vợ chồng thực sự. Từ phía sau, jhin đánh hơi thấy mùi đồ ăn ngon, lân la lại gần ăn chực. biết vậy, tú liền giáo huấn cho gã một bài: “chỉ có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn, thì ăn đầu rùa, ăn đất nhá!” Rồi lôi cổ gã vào phụ bếp. tên này lại chẳng có biểu hiện lười biếng nào, trái lại còn bày ra ánh mắt khinh thường: “coi ngươi làm chẳng có tính nghệ thuật nào hết, chẳng thà để ta làm hết đi!” Và gã làm thật. tên sát nhân tâm thần này không chỉ giỏi cầm súng, mà còn giỏi cầm dao. tay gã thái đồ ăn đều như máy khâu, đảo thức ăn điêu luyện như diễn xiếc, chỉ tiếc không có đủ nguyên liệu và gia vị cao cấp cho gã thể hiện. một bàn tiệc thịnh soạn nhanh chóng được bày ra trước bệ đá cổ, cả hình hài, màu sắc lẫn mùi vị đều không có điểm đáng chê nào. đứng một bên, jhin phủi tay nhìn tú bằng nửa con mắt. tú chẳng nề hà, có thủ hạ tháo vát trong tay chẳng phải tiện hơn sao? hắn tiến lại bàn ăn thì bị jhin ngăn lại nói: “chỉ có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì…” “ăn nhiều vào, ăn hết!” Tú vừa nói vừa lăn xả vào đánh chén mà jhin không cách nào ngăn lại được. gã rơi vào trạng thái hoảng loạn vì tự dưng tác phẩm nghệ thuật mình dày công bày ra đang bị xới tung và nuốt chửng bởi cái dạ dày không đáy kia. minh nguyệt đứng một bên bật cười rồi lại gần an ủi, mời jhin ngồi xuống cùng dùng bữa. chí ít, gã cảm thấy ấm lòng khi tú vừa ăn say mê vừa không ngớt lời khen đồ ăn ngon. Jhin như thường lệ, vẫn không tháo bỏ mặt nạ trước mặt người khác. gã vẫn ăn uống bình thường, chỉ là đồ ăn được đưa xuyên qua mặt nạ vào miệng gã tạo nên cảm giác kỳ cục. ba người vừa ăn vừa trò chuyện đủ điều. jhin thì ba hoa về quãng thời gian phạm tội của mình tại runeterra. gã có một niềm say mê bất tận về một cái chết đẹp đẽ dành cho nạn nhân của mình. tú không cảm thấy hứng thú lắm nhưng vẫn không thấy phản cảm, vì gã chỉ là sản phẩm tưởng tượng. nếu gã mà là một tên tội phạm có thật ngoài đời, tú đã không vời tới rồi. Chưa kịp xuôi bụng, cả ba đã nghe tiếng pháo nã liên hồi như trống trận, lại thêm tiếng người huyên náo hơn bình thường. tú lập tức mở (bản đồ) kiểm tra, phát hiện thấy có một đội quân đang rầm rập tiến tới vị trí ngôi làng. quy mô đội quân khá lớn, ước tính chừng một nghìn người, dàn trận có tổ chức. trước mắt chưa biết thực lực của chúng ra sao nhưng tú sẽ không để ngôi làng thất thủ. May sao gangplank và đồng bọn vẫn còn trong làng, chưa đi. gã đã dội ngay một đợt (mưa đại bác "r") vào giữa đội hình quân địch, chính là những hồi pháo nổ ban nãy. tạm thời chúng phải chấn chỉnh lại đội hình và buộc phải tiến quân thận trọng hơn khi đã thương vong gần năm chục tên. tú chạy tới mỏm đá ở đầu làng để tiện quan sát. phía dưới, gangplank lớn giọng chỉ đạo và rất được dân làng tuân thủ: “đám tụi bay leo lên trên kia, chia đều người sang hai bên vách đá, thu gom đồ đạc, gạch đá gì cũng được, đứng trên đấy tương vỡ đầu chúng nó. nhanh cái chân lên, thề chết bảo vệ gái làng!” “thề chết bảo vệ gái làng!” đám đàn ông trai tráng đồng thanh hưởng ứng, làm nên bầu không khí máu lửa. Gangplank đã chủ động chặn cửa vào duy nhất của làng, đám đồng bọn thì đứng sau yểm trợ cho gã. gã đuổi hết dân làng lên vách núi, lấy thế núi cao mà đánh giặc. thực tế gangplank chưa bao giờ ngán ngẩm một đám lính quèn cả. trước mắt gã là một kho ngân xà đang chờ được chui vào túi gã. nụ cười hiểm độc hiện ra cùng đôi mắt tham lam như cá mập ngửi thấy máu. đứng từ trên cao, tú quan sát hết lượt đám lính đang chậm chạp tiến tới, thi thoảng có vài ba tên cưỡi ngựa chạy xung quanh thám thính. hắn yêu cầu dân làng ẩn nấp trên vách núi, tránh để lọt tầm mắt đám do thám kia. “gangplank! bọn lính này không đáng ngại đâu, ông cứ cho nổ một lượt đẹp mắt cho tôi!” Gangplank hiểu ý, gật đầu cười khà khà nói: “có lệnh của đức vua, tụi bay đứng đó mở to mắt nhìn cho kỹ, tao chỉ làm một lần thôi đấy!” Đám đàn em nghe đại ca ra uy thì rất hiếu kỳ. chúng vừa chứng kiến một chiêu (mưa đại bác "r") đã rất phấn khởi vì chọn đúng chủ rồi. phía ngoài kia, đám do thám nhìn ngó nghiêng một hồi chỉ thấy có gangplank đang đứng nghênh ngang giữa khe núi, liền quay về báo cáo tình hình. tên cầm đầu đám lính có vẻ rất giảo hoạt, cho rằng có bẫy nên cử đi một đội hai chục binh lính cảm tử xông lên trước. Tú quan sát qua (bản đồ) đã nắm được tình hình, cũng phát hiện ra tên chỉ huy cưỡi ngựa, mặc giáp sắt, cầm thanh đại đao, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. tuổi tác tên này cũng chỉ ngoài hai mươi là cùng, được chỉ huy một nghìn người cũng xem như là thực lực cầm quân khá. có điều, xui cho hắn chọn sai đối thủ. ngôi làng nhỏ bé ít dân này không ngờ lại có một lão tướng kỳ cựu và một đấng quân vương cơ trí. Hắn đích thân dẫn đầu đội cảm tử tiến đến trước khe núi nhìn quanh quẩn một lượt, chỉ nhìn thấy bóng dáng một nam một nữ đang đứng trên vách đá, do không trông thấy dân làng đang cúi thấp người ẩn nấp phía sau. quan sát trên (bản đồ), tú buông ra một câu vô thưởng vô phạt: “trông cũng sáng sủa đẹp trai vậy mà lại đi làm quân trộm cướp à? một làng nhỏ ít dân mà cũng phải dẫn tới một nghìn binh lính gươm giáo chỉnh tề thế, bọn mày bị điên à? tên gì đấy? triệu mân? tên qué gì nghe tàu thế? thôi tao gọi mày là tèo cho gần gũi vậy.” Triệu mân kia hoàn toàn không nghe thấy tú độc thoại trên vách đá, tay cầm đại đao giương lên chỉ thẳng nói lớn: “người trên kia nghe cho rõ! ta là chiến tướng triệu mân, phụng mệnh tông chủ triệu gia đi thu nạp tráng đinh, mỹ nữ về trâu thành. các ngươi thuận ta thì sống, chống ta thì chết.” Nghe tiếng nói oang oang như sấm rền, đám dân làng tỏ ra sợ sệt, thủ thỉ: “chết rồi sao triệu gia lại biết chúng ta ở đây chứ?” “đúng là chạy trời không khỏi nắng mà?” “làm sao bây giờ? triệu gia không phải là người chúng ta đắc tội được đâu.” … Tú nghe qua cũng hiểu tình hình. hắn đưa ra phán đoán khá nhanh. khả năng cao là những tên cướp phá làng hôm trước còn sống sót bỏ chạy đã đi bẻn mép xàm tấu gì đó với người của triệu gia nên thế lực này mới cử người tới đây thăm dò. trước mắt, tên triệu mân này chỉ là một phàm nhân, may mắn sinh ra mang họ triệu nên mới được thể hống hách chứ tài cán còn quá non trong mắt tú. tình tiết này khá quen thuộc trong mấy bộ tiên hắn đọc qua trên mạng. Tạm thời hắn không có thông tin gì về thế lực triệu gia của trâu thành nọ, liền hỏi trưởng làng tiền nhiệm: “triệu gia đó mạnh yếu ra sao?” “bẩm lạc việt vương, triệu gia là một tông môn có tiếng ở vùng này, là một trong tứ đại gia tộc của trâu thành. tông chủ triệu gia là một tu tiên giả hoàng cảnh đỉnh phong, dưới trướng có bốn vị trưởng lão đều là bậc lục cảnh.” “kèo này hơi khoai nhỉ?” tú so cằm suy nghĩ rồi sực nhớ ra “ê khoan hình như lão già mới dẫn cháu chắt tới mỏ sắt của mình cũng mang họ triệu…” Hắn liền nhìn sang minh nguyệt có ý dò hỏi. cô chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận suy đoán của hắn đã đúng. hắn cũng gật đầu mỉm cười tinh quái, đoạn quay sang lớn giọng đáp trả tên hống hách triệu mân kia: “này tèo! chú bảo cho mà biết, bố láo bố lếu là chú đấm cho không trượt phát nào nghe chưa? ngửa mặt lên trời nhổ nước bọt tự hối lỗi đi! cả nhà mày chú chỉ nể mỗi lão già triệu cấm thôi đấy! tí tuổi đầu đã học đòi làm dân chơi hệ chiến à?” Giọng của tú tuy lớn nhưng chưa đủ khỏe để cho triệu mân nghe rõ ràng chữ nghĩa, nhưng đi cùng chức năng phiên dịch của hệ thống, minh nguyệt cũng tinh tế chỉnh luôn âm lượng, nên tiếng nói của tú vang vọng tới toàn quân địch lẫn dân ta. khí chất vương giả nhờ thế mà được tôn lên một bậc. Dưới kia, bị hạ nhục, triệu mân tức tối, lập tức chộp lấy cờ hiệu của quân lính, vung tay ném thẳng về phía tú. cây cờ có mũi lao trên đỉnh, dưới sức mạnh vũ dũng của triệu mân liền phóng vút như tên bắn, cắm phập vào vách đá ngay dưới vị trí đứng của tú. một màn ra uy này triệt để lấy lại mặt mũi cho triệu mân, toàn quân triệu gia hô vang rầm trời. tú không bị một màn này dọa cho sợ, chỉ biết lắc đầu mỉm cười thương hại nói: “à rồi, có mũi không thích, thích dùng máy thở cơ!” Triệu mân dẫn đầu toán quân cảm tử, thúc ngựa tiến lên, quân lính rầm tập tiến bước theo sau, quyết tâm chiếm lấy ngôi làng và bắt tên láo xược trên kia xuống để trị tội. Ta ở huyền vũ trên lưng xây gia viên, mạt thế, xây dựng thành trì trên lưng huyền vũ, tiến hóa thế giới thụ tịnh hóa thương thiên, tiến hóa hành quân kiến càn quét bát hoang