Edit: Nhã Vy “Tôi làm gì sai sao?” Thập Tam thấy cô như đang suy nghĩ gì đó, có chút bất an. “Không có, chỉ là cảm thấy anh rất thông minh.” Thanh Vi tiếp tục ăn cơm, cười che dấu suy nghĩ đột nhiên toát ra của mình: Thập Tam ưu tú như thế, sẽ rất nhanh có thể khác với người khác. Hắn lại có những ưu thế người hiện đại không có, ví dụ như võ công, ví dụ như kiên nghị, ví dụ như… Hắn tựa như viên Minh Châu long đong, bảo kiếm vùi trong hộp, một khi gặp cơ duyên thích hợp, sớm muộn cũng sẽ sáng lên, khi đó, là lúc hắn rời đi, cô rốt cuộc sẽ không thể lưu hắn lại nữa. Vì sao, nghĩ như thế, cô lại có chút khó chịu? Đây không phải như cô vốn mong sao? Như thế rất tốt. Như thế, vì sao lại khó chịu? Tối hôm đó, Thanh Vi tắm rửa qua chuẩn bị đi ngủ, có người dồn dập gõ cửa. Thập Tam mở cửa xem xét, là hàng xóm dưới lầu, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ống quần ăn lên, giống như đang đi đánh cá, nhìn thấy Thập Tam liền nói: “Nhanh đóng miệng cống, đường ống sưởi ấm nhà anh phát nổ!” Nói xong lạch bạch nhảy cách bước xuống lầu. Thanh Vi sững lại, lại nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện ngoài hành lang nước đã chảy ào ào, đầu nguồn chính là chỗ đường sưởi ấm nhà cô. Mỗi van hệ thống, Thanh Vi đều tranh thủ thời gian đi đóng. Thế nhưng nước vẫn chảy rất mạnh, cô ngăn không được, tay Thanh Vi bị bỏng, đỏ bừng. Thập Tam tranh thủ thời gian lên thay cho cô, hỏi: “Dời cái van này qua sao?” “Đúng, dùng sức!” Thập Tam gật đầu, chỉ nghe răng rắc một tiếng, van bị vặn ra luôn. !!Thập Tam giống như đứa trẻ mới lớn phạm phải tội, cầm van không biết làm sao. Thanh Vi nhìn thân van hi sinh lừng lẫy, đầu cũng rơi đầy vạch đen. Cô quên mất, sức của Thập Tam rất lớn, bảo hắn dùng sức, kết quả… Nhưng vấn đề hỏng bét lại càng xuất hiện, bởi vì mất van, hơi ấm trong đường ống như nước ấm tuần hoàn mà tràn ra, nước chảy róc rách qua hành lang giống như con sông nhỏ. Thanh Vi quay người chạy về phòng, cầm chiếc khăn dày, muốn ngăn chặn nhưng lại thất bại. Thập Tam lấy cái chày cán bột, thử chặn lại, lại thất bại. Thủy áp cực lớn, những thứ này đều chắn không nổi. Nước chảy ra quá nhiều, tạo thành thác nước nhỏ, tràn xuống trước cửa nhà từng nhà, có mấy người nhảy ra, sau đó dính nước tung tóe, lại nhảy trở về đầu hàng. Ông chú dưới lầu hổn hển chạy lên, nhìn thấy Thanh Vi cùng Thập Tam đang loạn cả lên tìm đồ chắn đường ống, lập tức nói, “Nhanh đi tìm vật chắn, trước tiên đóng van tổng toàn bộ đã!” Một câu như đánh thức người trong mộng, Thanh Vi chạy về gọi điện thoại, sau đó chạy đến chỗ thợ sửa chữa, quản lý van đóng. Thế nhưng mà nước trong đường ống lưu lại vẫn còn nhiều, thủy áp trong thời gian ngắn cũng không giảm, thợ sửa chữa cũng không có cách nào lắp lại van. Cứ chảy như thế gần 1 giờ đồng hồ, toàn bộ tầng bảy lênh láng nước, cuối cùng nước chảy ra từ cửa lớn, chảy thành một bãi nước trong sân, khi đó thủy áp mới nhỏ hơn. Sau khi thợ sửa van thay đường ống, toàn bộ van mới mở lại, hệ thống sưởi ấm rốt cục cũng hoạt động lại, nhưng lại biến thành Thủy Liêm động mất rồi. Đáng ăn mừng chính là, chỗ tu sửa lần này không có hầm ngầm, nếu không nước chảy xuống hết sẽ hỏng hết đồ ăn. Thanh Vi cùng Thập Tam đối mặt với phàn nàn của mấy hộ gia đình, đành phải giải thích, lại nhận quét dọn hành lang. Đảo qua hai lần, lại đảo lại hai lần, nước tràn ra quá nhiều, còn có thuốc chống ẩm được nhập vào, dính đen sì vào gạch, không dễ gì mà quét dọn. Những chuyện này vẫn còn đơn giản, cứ quét từng tầng như thế, không biết được bao nhiêu thùng nước, giặt giẻ lau nhà bao nhiều lần, đến mức khiến cho Thanh Vi mỏi eo đứng thẳng không nổi nữa. Thập Tam kiên quyết yêu cầu cô về nghỉ ngời, Thanh Vi lại sốt ruột, làm sao ngồi yên được? Huống chi cô cũng không thể để Thập Tam một mình làm nhiều như thế, đơn giản là chỉ cần kiên trì đến cùng. Cũng may có Thập Tam, hắn sức lớn, hành động nhanh, quét một lần như ba lần của cô, rốt cục làm ba cái đã xong, bằng không thì Thanh Vi mệt đến sáng cũng làm không xong. Hai người sau khi trở về, Thanh Vi ngồi phịch xuống ghế salon. Thập Tam vội vàng rót nước cho cô uống, lại bê tới chậu nước ấm, để cô rửa chân, ống chân hai người đều cuốn cao lên, toàn bộ bắp chân đều ướt đẫm. Thanh Vi thật sự không muốn cử động nữa, ngay cả tay cũng chẳng muốn giơ, còn sức đâu mà rửa chân. Cô khoát tay, trực tiếp ngã vào ghế Salon. Thập Tam thấy cô mệt mỏi, đôi mày thanh tú nhăn lại, nhìn chân trần của cô, liền tự mình rửa chân cho cô. “Thập Tam, anh làm gì thế?” “Rửa chân cho cô.” “Không, không cần.” Thanh Vi lắp bắp nói. “Xin cho phép.” Thập Tam lẳng lặng nhìn cô, mắt như hồ sâu, trong vắt, trong suốt như không thấy đáy ngọn nguồn. “Tôi không có thói quen.” Ai mà có thói quen này được chứ? Cũng không phải là không còn chút sức nào, bị Thập Tam tuấn mỹ cầm lấy chân như vậy, vừa lau vừa rửa, cô không nội thương mới lạ. “Tôi, tôi chỉ là muốn…” Giọng nói Thập Tam trầm xuống, đầu cũng cúi thấp: “Nếu cô không muốn… Tôi cũng biết chính mình không xứng…” Nói xong liền buông tay ra.