Kế hoạch nuôi dưỡng kuran kaname
Chương 1
“Annie đâu rồi..? Ông trời của tôi đâu rồi??” – Người phụ nữ vận vest đen xinh đẹp mọi ngày nay lại đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch chạy khắp hành lang công ty, nếu không phải mọi người xung quanh quá quen với cảnh này thì chắc chắn một điều rằng người phụ nữ này sẽ bị đá vào nhà thương điên.
“Quản lí Lâm à… hôm nay Annie không có tới công ty a… cô chạy lòng vòng cũng chẳng tìm được cô ấy đâu..” – Một người qua đường giáp than thở.
Quản lí Lâm giật mình, vội chỉnh sửa lại trang phục cùng mái tóc vàng của mình lại rồi ngạo mạn bước đi trước sự khinh bỉ của người qua đường giáp vừa rồi.
“Người phương Tây như cô ta đúng là chẳng có chút kỷ luật nào cả…! Thật tội nghiệp cho quản lí Lâm cùng với mấy anh chàng bị cô ta quyến rũ! – Người qua đường ất ghen tị nghiến răng nói.
“Cô ta bất quá thì trắng hơn bình thường một chút, môi đỏ hơn người khác một chút, cao hơn bình thường một chút, ngực to hơn bình thường một chút, tóc mượt hơn bình thường một chút,…” - Người qua đường bính luyên thuyên n lần từ ‘một chút’ cùng người qua đường ất.
Quản lí Lâm đột nhiên dừng lại rồi trợn trừng mắt với hai cô nhân viên làm hai nhân viên tám chuyện im bặt.
****
Cùng lúc đó...
Dưới tàng cây hoa tử đằng tím có một cô gái vận một bộ tsukesage* xinh đẹp có mái tóc đỏ rực, đôi mắt cũng đỏ như máu đang cầm trên tay một dĩa thịt heo nướng ăn ngon lành…
*Tsukesage: Loại áo này thường được mặc trong các buổi tiệc tùng trà đạo, cắm hoa và đám cưới của bạn bè. Thường có hoa văn chạy dọc theo thân và lưng áo, đắp ở đỉnh vai, họa tiết trên áo sáng và nổi rất rõ.
“Lần sau mình sẽ không bao giờ đi dự tiệc trà ở đây nữa, đúng là điên thật, tiệc trà phong cách Nhật Bản tại Trung Quốc... nhưng mà, thịt heo nướng đúng là ngon nhất…” Cô gái vận tsukesage bất chấp người đi đường đang nhìn mình, rất tự nhiên lấy tay bóc thịt heo cho hết vào miệng.
“Nè, cô ta có thật là con gái không vậy… hơn nữa còn vận trang phục Nhật Bản đi lòng vòng khu phố của Trung Quốc?” – Cô gái qua đường giáp nhếch môi thập phần khinh bỉ. Thậm chí có thể thấy khoé miệng cô ta khẽ giựt giựt.
“Nhìn tướng mạo cô ta chắc là người phương Tây… đúng là chẳng có chút quy củ nào, kì lạ từ đầu tới chân, tóc thì đỏ rực như mông khỉ (Tuyết: ta không ngờ cũng có người đem tóc đi so với mông khỉ… >.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
45 chương
183 chương
92 chương
69 chương
67 chương
42 chương
42 chương