Gia Ninh Trưởng Công Chúa
Chương 1 : ⊕ Chương 1
Editor: Amber
“Công chúa, ngài thật sự quyết định như thế sao? Tướng quân chưa về, hay là ngài đợi tướng quân về rồi lại thương lượng lại, có lẽ còn có biện pháp, chưa hẳn phải đi tới bước này.”
Một nha hoàn mặc váy áo màu xanh nhạt đang lo lắng mà nhìn nữ tử đang ngồi trước gương đồng vấn tóc. Trong lòng nàng ta lo lắng lúc tướng quân về, biết công chúa làm thế này thì sẽ hiểu lầm mất.
Ánh mắt nàng ta tha thiết nhìn Gia Ninh công chúa Triệu Nhạc Quân, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập sự mong đợi, hy vọng chủ tử của mình có thể thu hồi quyết định.
Triệu Nhạc Quân bị nàng ta nhìn một cách tha thiết thì vẫn ung dung cài cây trâm có viên trân châu to bằng ngón cái lên búi tóc, sau đó mới nghiêng đầu nhìn nha hoàn Ngân Cẩm của mình, vô tình mà đánh nát hy vọng của nàng ta.
“Ta đã xin ý chỉ, quân vô hí ngôn, giờ đây ai về thì cũng thế thôi.”
“Công chúa……” Ngân Cẩm bĩu môi hô lên.
Hiện giờ công chúa không phải không thể tách khỏi tướng quân nhưng vẫn có những kẻ ngày ngày ở bên gối xúi giục đế vương, ngoài ra còn có đám đại thần như hổ rình mồi mơ ước binh quyền của Cơ gia. Thái Tử ở trong cung và công chúa đều bị vây quanh bởi đám sói đói, nếu giờ tách khỏi tướng quân thì không phải đám người kia sẽ càng không kiêng nể gì sao?!
Trong lòng Triệu Nhạc Quân biết rõ nha hoàn của mình lo lắng cái gì, nhưng lúc này nếu không làm thế thì cả nàng và Sở Dịch đều sẽ bị sự nghi kỵ của đế vương đẩy vào thế bị động.
Hơn nữa Sở lão phu nhân cả ngày làm ầm ĩ về chuyện nạp thiếp cho con trai cũng giúp nàng lấy cớ để khiến phụ hoàng không thể nghi ngờ nàng.
Nhìn mặt mày thanh tú của nữ tử trong gương, nàng hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo mặt nha hoàn của mình nói: “Đi thôi, mẹ chồng ta còn đang chờ ta đến để mắng vốn kia kìa.”
Nói đến lão phu nhân của tướng quân phủ thì Ngân Cẩm lại nhịn không được tức đến trợn mắt: “Nếu lúc trước không có công chúa thì còn lâu Sở gia mới được như bây giờ, cũng đừng hòng có chuyện phong tướng, còn ngồi đó mà uy với chả phong! Bà ta đã không biết ơn lại còn ngày ngày đem chuyện không sinh được con ra mà bức bách ngài. Ngài và tướng quân thành hôn hai năm, ở chung thì ít, xa cách thì nhiều, không có con cũng bình thường chứ sao?!”
Nếu không phải tại cái lão chủ chứa kia thì công chúa làm gì nghĩ đến chuyện hòa ly chứ!
Triệu Nhạc Quân chỉ nghe chứ không thừa nhận cũng không phủ nhận, để mặc nàng kia oán hận đi theo phía sau.
Lúc này ở trong viện của Sở lão phu nhân, lão bà đang cầm tay một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dùng giọng căm hận mà mắng: “Nàng ta ỷ vào mình là hoàng trưởng nữ mà không có chút kính trọng bậc bề trên gì, cũng không thèm coi mẹ chồng như ta ra gì, còn dám thu thập hòm xiểng muốn đem chuyện bỏ nhà đi tới để uy hiếp ta chắc? Ta đã báo cho biểu ca ngươi về chuyện nàng ta ức hiếp ngươi, hắn sẽ tự khắc bênh vực ngươi. Mặc kệ lần này nàng ta có đồng ý hay không thì chúng ta chắc chắn sẽ để ngươi gả vào phủ! Chẳng lẽ huyết mạch của Sở gia lại bị hủy trên người một con gà mái không biết đẻ trứng chắc?!”
Sở gia vốn xuất thân từ nông dân, Sở lão phu nhân là một phụ nhân tầm mắt thiển cận, không hề có kiến thức. Sau này bởi vì loạn thế, chiến tranh kéo đến tận quê nhà bức cho Sở Dịch phải cầm đao thương lên bảo vệ gia đình. Hắn không có biện pháp gia nhập quân chính quy nên suýt thì đã vào rừng làm cướp.
Chính vào lúc ấy thì hắn gặp Triệu Nhạc Quân.
Mà Sở lão phu nhân nhờ con trai có địa vị cao mà được chuyển tới phủ tướng quân ở Lạc Thành phồn hoa sống, mấy năm nay cũng có giao lưu với đám quan phu nhân đầy tri thư đạt lễ nhưng lúc nói chuyện vẫn không tránh khỏi có chút thô bỉ.
Thiếu nữ nghe bà ta mắng lời này thì trong đôi mắt ngân ngấn nước lóe lên một tia chán ghét, có điều nàng ta vẫn nức nở ra vẻ đáng thương nói: “Là cháu gây thêm phiền toái cho ngài, hay cứ để cháu về nhà thôi, đừng để ảnh hưởng tới tình cảm của ngài và công chúa. Như vậy thì tội của cháu không thể tha thứ được!”
“Nói cái gì chứ! Nương ngươi không còn nữa, ngươi muốn về đâu?! Hôm nay ta cũng không tin ta không thể làm chủ, nếu nàng dám cự tuyệt thì chính là phạm vào ghen tị, nếu có bẩm lên thánh thượng thì Sở gia cũng có lý. Nếu hôm nay nàng dám bỏ nhà đi thì cho dù có là công chúa thì Sở gia chúng ta cũng có thể hưu nàng!”
Sở lão phu nhân nghe nói con dâu bắt đầu thu thập hành lý từ ngày hôm qua, đem mọi thứ đều gói ghém thì cảm thấy nàng ta đang lấy chuyện sẽ rời phủ ra để uy hiếp mình.
Bà ta tức đến độ phun nước miếng, vỗ cái bàn gỗ lê ở bên cạnh mà chửi bậy. Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nha hoàn thông báo trưởng công chúa đến khiến bà ta sợ tới mức giật mình run run nhìn ra ngoài. Lúc này bà ta mới nhìn thấy người đang bị mình mắng là Triệu Nhạc Quân đã đi vào sân, không biết có nghe thấy những lời bà ta vừa lớn tiếng nói không.
Thiếu nữ kia cũng co rúm lại, bày ra một bộ hoảng sợ, vội túm lấy cánh tay lão phu nhân: “Cô mẫu, trưởng công chúa có nghe thấy không? Đều do Liên Nương không tốt, để Liên Nương nhận lỗi với trưởng công chúa!”
Bộ dáng sợ hãi của Liên Nương khiến Sở lão phu nhân xấu hổ buồn bực, giống như nỗi sợ hãi đối với Triệu Nhạc Quân trong lòng bà ta cũng bị lộ ra ngoài vậy.
Lúc này bà ta ưỡn ngực, cố lấy khí thế nói: “Sao ngươi phải nhận lỗi, nàng ta có ở đây thì ta cũng sẽ nói những lời đó thôi!”
Liên Nương ngẩng đầu nhìn bà ta với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến bà ta hưởng thụ vô cùng, lại đem bộ ngực ưỡn càng cao hơn.
Triệu Nhạc Quân quả thực đều đã nghe thấy hết những gì nên hay không nên nghe. Lúc bước vào phòng, khuôn mặt tú lệ của nàng vẫn đạm mạc như nước, ngoài ra còn có sự xa cách và uy nghi khiến người ta không dám đến gần.
Vừa rồi Sở lão phu nhân còn thấy mình thật khí phách nhưng hiện giờ khí thế đó trong nháy mắt đã bị đè xuống. Rõ ràng bà ta mặc trên người toàn là lụa là gấm vóc, đeo đều là vàng bạc châu báu, ung dung hoa lệ nhưng lại bị cô con dâu chỉ búi tóc đơn giản, mặc một bộ váy áo màu nguyệt bạch này lấn át.
Sở lão phu nhân xấu hổ khiến gương mặt nóng lên, nhưng bà ta biết mình không thể thua, nếu hôm nay không bức Triệu Nhạc Quân nhượng bộ thì về sau bà ta còn địa vị nào trong cái nhà này nữa!
Vì thế bà ta hừ lạnh với Triệu Nhạc Quân: “Trưởng công chúa đại giá quang lâm là đã tính toán xong việc nghênh đón Liên Nương vào phủ rồi hả?! Nếu ngươi muốn lấy việc rời khỏi phủ mà uy hiếp ta thì ta cũng chẳng sợ đâu.”
Triệu Nhạc Quân nghe thấy thế thì quét mắt về phía Liên Nương lúc này còn đang rớt nước mắt, mà nàng kia giống như vô cùng sợ hãi, vội trốn đến sau lưng Sở lão phu nhân.
Điều này khiến Sở lão phu nhân lại tức giận, lá gan cũng to hơn, bà ta đứng lên che chở cháu gái, trừng mắt dựng mày nói: “Ngươi gả vào Sở gia đã hai năm, lại không sinh đẻ! Ta nạp thiếp cho con trai mình chính là việc thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi vẫn ghen tị thì ta có phải liều mạng già cũng muốn bẩm báo lên thánh thượng để bệ hạ làm chủ cho con ta hưu một kẻ hay ghen ghét như ngươi!”
Triệu Nhạc Quân nhíu mày nghe bà ta thao thao bất tuyệt, sau đó lùi một bước, tránh nước miếng của bà ta văng ra làm bẩn quần áo của mình.
Một bước lùi lại này khiến Sở lão phu nhân có ảo giác mình áp đảo được con dâu, cũng càng tin rằng nàng ta thu thập hành lý là để uy hiếp mình vì thế bà ta tiếp tục hung hăng nói: “Hôm nay cho dù ngài không muốn thì ta cũng phải làm chủ để nghênh đón Liên Nương gả vào phủ! Nếu ngài bất mãn thì xin mời tự rời đi!”
Giống như nắm được điểm yếu của Triệu Nhạc Quân, biết nàng sẽ không dám thực sự rời khỏi phủ nên bà ta nói rất hùng hồn. Tuy trong lòng Sở lão phu nhân hiểu rõ con trai mình có được ngày hôm nay nhiều ít cũng nhờ có cô con dâu thân phận cao quý này, con trai bà ta cũng đã cảnh cáo bà ta không được nháo với nàng, phải nhường nhịn nhưng hiện giờ con trai bà ta quyền cao chức trọng, đứa con dâu này dù có cao quý thì cũng phải dựa vào nam nhân. Triệu Nhạc Quân là nữ nhân, sao có thể thật sự bỏ đứa con trai có tiền đồ của mình chứ!
Sở lão phu nhân càng lúc càng thấy tự tin, oán hận luôn bị đè nén cũng dâng lên khiến bà ta thật sự muốn tự mình làm chủ.
Sau khi lùi một bước, Triệu Nhạc Quân vẫn trầm mặc, dưới sự cưỡng bách của Sở lão phu nhân, nàng rốt cuộc cũng gật đầu: “Nếu lão phu nhân đã quyết vậy có thể lấy danh nghĩa của ta nạp Liên Nương làm thiếp của Sở Dịch.”
Vốn còn tưởng sẽ phải khẩu chiến một phen nữa, kết quả Triệu Nhạc Quân lại lập tức đồng ý khiến Sở lão phu nhân ngây người đứng đó, đến Liên Nương cũng nghĩ là mình nghe nhầm.
Nàng ta không thường xuyên tiếp xúc với trưởng công chúa nhưng cũng biết tính tình nàng bá đạo, thứ của nàng thì cho dù chỉ là một mảnh vải dệt cũng không cho người khác chạm vào, huống chi là trượng phu của mình.
Nhưng hôm nay nàng kia lại dễ dàng mà đồng ý vì thế Liên Nương kinh ngạc vô cùng, sau đó lai cảm thấy vô cùng vui mừng, lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Nhạc Quân nói: “Tạ ơn phu nhân!”
Mặc kệ là như thế nào thì cứ gả vào phủ rồi lại nói. Trưởng công chúa cho dù thân phận tôn quý nhưng bị trượng phu ghét bỏ, thì cũng chỉ có cách nhường đường, đem vị trí chính thất cho nàng ta!
“Không, ngươi phải gọi ta là trưởng công chúa.” Triệu Nhạc Quân nhìn kẻ đang quỳ trước mặt mình, cất giọng nhàn nhạt mà nhắc nhở.
Trong lòng Liên Nương hiện lên cảm giác kỳ quái, nhưng chỉ cho rằng nàng kia đang khó chịu trong lòng nên mới muốn sửa lại xưng hô.
Ngân Cẩm nhìn một màn này, tức giận đến mức muốn tiến lên tát cho Liên Nương kia hai cái.
Sở lão phu nhân lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Nhạc Quân vẫn đạm nhiên đứng ở nơi đó thì khẳng định trong lòng nàng đang tức muốn chết nhưng lại không dám chống lại bà ta, vì bảo toàn thanh danh mà đành chịu khuất nhục.
Hiển nhiên chuyện thu thập hành lý rời khỏi phủ gì đó là để uy hiếp bà ta!
Lúc này trong lòng Sở lão phu nhân thống khoái không biết bao nhiêu mà tả!
Triệu Nhạc Quân thu hết thần sắc của hai người kia vào trong mắt, nói: “Chúc mừng ngươi, công văn để ngươi vào phủ làm thiếp ta đã chuẩn bị luôn rồi.”
Nàng chậm rãi lấy trong tay áo ra một tờ giấy mỏng, sau đó khom lưng đặt trên bàn.
—— đến công văn cũng đã chuẩn bị rồi!
Liên Nương kích động duỗi tay ra lấy, nhìn thấy bên trên giấy có ghi rõ tên tuổi quê quán của mình, lại viết rõ trưởng công chúa đã đồng ý, quan phủ cũng đã đóng dấu. Có cái này thì cho Triệu Nhạc Quân có muốn đổi ý cũng không thể vô cớ đuổi nàng ta ra khỏi cửa nữa!
Liên Nương vừa khóc vừa cười, Sở lão phu nhân cũng chen tới nhìn, nhưng vì không biết chữ nên chẳng hiểu gì hết. Có điều chỉ cần Triệu Nhạc Quân chịu nhường, lại sợ bà ta là được!
Cả người Sở lão phu nhân vô cùng thoải mái, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên.
Lúc này, Triệu Nhạc Quân lại đem một tờ giấy khác trong tay đặt lên bàn: “Đây là thư hòa li, thánh thượng đã tự mình đóng dấu, ta cũng đã ký tên, từ hôm nay trở đi, ta không còn là con dâu Sở gia nữa.”
Nói xong đáy mắt nàng nổi lên ý cười nhàn nhạt, nhìn về phía Liên Nương vẫn đang cao hứng.
Liên Nương còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nhìn chằm chằm thư hòa li kia có chút mờ mịt.
Sở lão phu nhân lại bị dọa sợ, lúc này run rẩy mở miệng: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Triệu Nhạc Quân mỉm cười nói: “Vốn ta muốn viết hưu thư, nhưng nể mặt Sở Dịch mấy năm nay vì nước cống hiến nên ta cũng muốn cho hắn chút thể diện. Vì thế đây là thư hòa li, Sở lão phu nhân chuyển cho hắn là xong.”
“Không, không phải! Ngươi đã đồng ý cho Liên Nương vào phủ thì còn giận dỗi hòa li cái gì?!” Sở lão phu nhân lắp bắp nói.
Lúc trước bà ta nói muốn đuổi con dâu đi chẳng qua là để uy hiếp thôi, nhưng một khi chuyện này thành sự thật thì ý nghĩa cũng không giống nhau nữa rồi!
Hơn nữa bà ta không nghĩ tới Triệu Nhạc Quân thật sự tự mình đi xin ý chỉ. Cho dù ngu ngốc thì bà ta cũng biết đây rốt cuộc vẫn là hoàng nữ. Bà ta vừa mới nói phải nạp thiếp cho con trai, chân sau Triệu Nhạc Quân đã xin chỉ để hòa li, không biết trước mặt thánh thượng nàng ta còn nói cái gì!
Lời cảnh cáo của con trai trước khi rời đi lại vang lên, khiến bà ta đổ mồ hôi lạnh.
Triệu Nhạc Quân lười không thèm trả lời bà ta, lúc này nàng nhìn về phía Liên Nương đã có chút hiểu ra nói: “Chúc mừng ngươi ‘cầu người được người’, về sau ngươi chính là thiếp của Sở Dịch.”
Lúc nàng làm công văn đã lấy danh nghĩa trưởng công chúa chứ không phải Sở phu nhân. Dù Sở Dịch có cầm binh quyền trong tay thì cũng sẽ không dám coi rẻ hoàng quyền, coi rẻ hoàng nữ mà đem thiếp nâng lên vị trí chính thất.
Cho nên, đời này Liên Nương chỉ có thể vĩnh viễn làm một thiếp thất.
Liên Nương vừa rồi còn ôm công văn cười, hiện giờ phát hiện ra tờ công văn kia chỉ là một hồi trào phúng đối với những si tâm vọng tưởng của mình thì hai tay run lên, không chịu nổi đả kích mà ngất đi.
Nha hoàn trong phòng hô lên, Triệu Nhạc Quân cười cười nhìn Sở phu nhân lúc này cũng muốn ngất thì vội xoay người ra lệnh: “Dọn hết đồ đạc và của hồi môn về phủ trưởng công chúa.”
“Quay lại…… Quay lại, ngươi mau quay lại.” Sở lão phu nhân nhũn chân dựa lên người nha hoàn, mở miệng muốn ngăn nàng lại.
Nàng ta làm sao có thể đi, sao lại đi thật thế này!
Bà ta phải giải thích với con trai, với đế vương thế nào đây? Đế vương có thể vì tức giận mà thu lại quyền hành của con trai bà ta hay không?
Vừa rồi Sở lão phu nhân cao hứng bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bấy nhiêu, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Nhạc Quân không hề lưu luyến rời đi.
Đêm đó, sau khi Triệu Nhạc Quân dọn hết đồ đi, một thân ảnh phi ngựa tiến vào từ cửa nam của thành, không hề ngừng nghỉ mà chạy thẳng tới trước cánh cửa lớn có treo đèn lồng đỏ ghi một chữ Sở. Người kia xuống ngựa sau đó đập cửa.
Người gác cổng của Sở gia nhìn thấy chủ nhân đã rời nhà ba tháng nay đột nhiên trở về thì vừa mừng vừa sợ: “Lang quân, ngài đã trở lại!”
Sở Dịch mặc áp choàng lạnh màu đen, khuôn mặt cương nghị ẩn sau mũ áo choàng, ẩn hiện trong bóng tối.
“Đừng lớn tiếng ồn ào.” Hắn đem roi ngựa ném cho tên gác cổng kia sau đó bước nhanh về phía viện của mình và Triệu Nhạc Quân.
Người gác cổng thấy phương hướng hắn đang đi đến thì lời đã đến cổ cũng đành nuốt xuống. Tốt nhất là không nên tìm xúi quẩy, đây là việc của chủ nhân.
Sở Dịch sinh ra đã có vóc dáng cao lớn, chân dài, sức lớn vì thế rất nhanh hắn đã trở lại viện của mình. Nhìn thấy bốn phía đen như mực, hắn có chút sửng sốt.
Sao đến cả đèn ở cửa đều không thắp thế này? Cũng không có người canh gác.
Hắn đi đến gõ cửa thì người ra mở cửa là vú già của Sở gia. Bà ta nhìn thấy cả người hắn mang theo gió lạnh trở về thì kinh ngạc gọi lang quân.
Sở Dịch nói: “Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức công chúa.” Con cọp mẹ kia xấu nết ngủ, nếu bị đánh thức thì sẽ lạnh mặt, hắn bị vài lần rồi.
Vú già vội che miệng, nhưng rất nhanh lại nghĩ ra cái gì đó, vì thế bà ta vội buông tay lớn tiếng nói với Sở Dịch: “Lang quân, trưởng công chúa đã hòa li với ngài rồi, hôm nay nàng đã dọn ra ngoài.”
Sở Dịch lập tức dừng bước, trong mắt có mờ mịt, nhưng sau đó cảm xúc mãnh liệt tràn qua: “Ngươi nói lại một lần nữa với lão tử xem nào?”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
101 chương
67 chương
240 chương
43 chương
110 chương