Trọng sinh xuyên thời không
Chương 1 : Hồng nhan bạc mệnh.
Chương 1: Hồng nhan bạc mệnh.
Thiên hạ đồn rằng, Lăng phủ có một mỹ nhân tuyệt thế, đó là con gái độc nhất của Lăng Phùng, Lăng Y Điểm.
Lăng Y Điểm có một nét đẹp tựa như làn gió, không thể nắm bắt , luôn tạo cho con người ta một cảm giác bất cứ lúc nào sẽ tan biến không một chút dấu vết.
Tuy nhan sắc của Lăng Y Điểm được mọi người truyền miệng với nhau, nhưng không mấy ai có thể nhìn thấy tận mắt, nhièu nhất chỉ là bóng lưng của nàng bên của sổ, nhưng theo những lời nói của các kẻ hầu trong phủ thì nét đẹp của nàng còn hơn nhiều lần lời đồn.
Đôi mắt nàng nép sâu đôi hàng mi dài rậm, đôi môi mộng có phần nhợt nhạt, nhưng điều đó càng không giảm đi vẻ đẹp của nàng mà còn làm nàng trở nên nhẹ nhàng tinh khiết hơn. Nỗi bật nhất vẫn là làn da, không ai có thể phủ nhận được làn da tựa như tuyết ấy, nàng trông không giống như nữ nhân bình thường, mà nàng giống như một tiên nữ, tiên nữ đẹp nhất trong tất cả các tiên nữ trên trời, đó là tất cả mà những kẻ hầu kể lại với mọi người mà không khỏi suýt xoa, khiến cho sự tò mò của người dân ngày một càng nhiều về Lăng Y Điểm.
Nhưng mọi người đâu biết rằng “hồng nhan bạc mệnh” nàng thân sinh vốn ốm đau nhiều bệnh, sống đến bây giờ nàng vẫn chưa từng rời khỏi Lăng gia nữa bước. Những thứ con người ta dễ dàng có được đều không biết trân trọng và cầu mong một thứ khác thâm sâu hơn. Nhưng người có được thứ thâm sâu đó lại chỉ mong mình có thể được một lần được trải nghiệm một thứ đơn giản. Cũng giống như Lăng Y Điểm, nàng có được sắc đẹp này, thứ mà cọi cô gái đều mong muốn, nhưng nàng nguyện đánh đổi tất cả để lấy được sự tự do. Còn những cô gái có được sự tự do, sức khoẻ, lại có thể đành lòng vứt đi chỉ mong muốn có được sắc đẹp như nàng. Nàng không tham lam, chỉ muốn mình được sinh ra thân thể khoẻ mạnh, nhan sắc tầm thường một chút, mỗi thứ chỉ cần một chút nàng cũng mãn nguyện.
Lăng Y Điểm không biết yêu là gì, nhưng nàng nghĩ nó có lẻ rất hạnh phúc, rất đẹp, có thể khiến con người ta ngẫn ngơ cả ngày, nàng biết được vì từng thấy tiểu hầu nữ thân cận cùng một nam nhân nào đó thường lén lút gửi thư, nàng thật sự không hiểu, tâị sao chỉ cần đọc vài dòng chữ đó, hầu nữ đó hai má lại ửng hông nỡ nụ cười tủm tỉm, phải chăng “yêu” cũng rất buồn cười. Nếu có cơ hội nàng cũng muốn được như vậy. Nhưng Lăng Phùng thì vẫn thường hay từ chối sính lễ từ những nam nhân gạ hỏi nàng, Lăng Y Điểm không hiểu, cũng không xen vào, vì nàng biết phụ thân vì tốt cho nàng.
Lăng Phùng vốn rất muốn gã Lăng Y Điểm cho một vị phu quân yêu thương nàng, nhưng tất cả các công tử đến đây đều không vừa tiêu chuẩn của ông, người con gái độc nhất này, ông muốn dành tất cả tốt đẹp nhất cho nàng, nàng ốm yếu không làm được gì, càng không thể chịu uất ức, nên Lăng Phùng quyết định sẽ chưa vội việc cưới hỏi chờ thời cơ.
Tin tốt đồn xa, cuối cùng thì trong một chuyến du hành, một vị hoàng tử nỗi tiếng hoang dâm trong thời đại đó đã đích thân đến tận Lăng phủ ý muốn xem mắt Lăng Y Điểm. Thật sự, Lăng Y Điểm đã lọt vào mắt xanh của vị hoàng tử, và đó cũng là điều mà cả Lăng phủ không ai muốn.
Cuối cùng thì không thể chịu được sự đe doạ sẽ thiêu chết cả Lăng phủ nếu như không cho Lăng Y Điểm tiến cung, nên Lăng Phùng đành uất hận trao đứa con gái ngàn vàng không mua được này cho vị Hoàng tử đó, Lăng Y Điểm không biết điều đó, nàng hận cha nàng, hận đến độ chỉ muốn rời khỏi Lăng Phủ, muốn từ cả ông. Ông đã giam cả cuộc đời của nàng ở trong Lăng phủ lạnh lẽo này chừng ấy năm, bây giờ ông còn để một vị Hoàng tử xấu xa đó đưa nàng đi vào cung, nàng đâu phải không biết rằng bước vào hoàng cung rồi muốn đi ra ngoài còn khó hơn cả việc nàng trốn khỏi Lăng phủ này gấp nhiều lần, hơn nữa hoàng cung đâu phải là nơi một nữ nhi yếu đuối như nàng có thể sinh tồn, đưa nàng vào đó, thay gì ban cho nàng một con đường chết, có lẻ nó rsẽ khiến nàng thoải mái hơn.
Đêm đó, Lăng Y Điểm đã lén vào phòng dược cấm của Lăng phủ, nơi mà nàng từ bé đến chưa hề đặt chân đến nửa bước.
***
“Ta không muốn đi!” Lăng Y Điểm chống cự yếu ớt khi những tên lính của triều đình dùng sức đưa cô lên kiệu hoa. Đó là lần đầu tiên nàng cự tuyệt một vấn đề gì đó, vì từ bé lăng Y Điểm rất ngoan, rất phụ thuộc, cuộc sống đều do phụ thân sắp đặt, nhưng lần này nàng lại chống cự kịch liệt, nàng đâu phải không biết tên hoàng tử đó là người như thế nào, thứ nàng muốn là một nam nhân yêu nàng thật lòng thật dạ chứ không phải dùng vũ lực quyền thế đễ cướp nàng đi.
Những tên lính đó đã rất nhẹ nhàng đối với Lăng Y Điểm, nhưng thấy nàng đã có ý cự tuyệt liền dùng sức bế nàng đưa vào kiệu hoa. Nàng vẫn biết cho dù nàng có chống cự cỡ nào thì vẫn không thể thoát khỏi, chỉ có nước chết đi thì nàng mới không phải tiến cung làm thiếp của người đó.
Nàng biết đã đến lúc phải từ giã cõi đời này, nàng không qyến luyến bất cứ thứ gì nữa, ngoại trừ phụ thân. Lăng Y Điểm kiềm tiếng nấc lại đễ không gây chú ý đến binh lí rồi một hơi nuốt cạn lọ độc dượt mà nàng đã lén chuẩn bị từ trước nếu như bị ép đến đường cùng.
Chất độc đi đến thực quản thì nóng rát cực độ, nàng bắt đầu thấy choáng và ngất lịm đi. Là ngất, nhưng đó chỉ là biểu hiện của cơ thể bên ngoài, còn tiềm thức của nàng vẫn phải chịu đau đớn do độc dượt tàn phá khắp ruột gan. Cuộc sống này nàng đã không còn lưu luyến thứ gì nữa, phải nói rằng, nàng còn gì để mà hoài niệm chứ, chỉ tiếc là dung nhan này thật xinh đẹp, nhưng nó lại vô nghĩa, nói đúng hơn sự tồn tại của nàng trên cõi đời này không hề có mục đích, người không có mục đích thì không nen tồn tại.
Quá ngắn ngủi cho một đoá hồng tuyệt đẹp…
Trước khi nuốt lọ thuốc nàng đã có một ước nguyện, có lẻ kiếp này ông trời không muốn nàng tồn tại nên đã dồn ép nàng đến như vậy, nếu, chỉ nếu thôi, nàng được sống lại, nhưng không phải ở nơi này, nàng rất muốn được một lần trải qua tuổi xuân đã bỏ lỡ của mình, nhưng trên đời này làm gì có trọng sinh cơ chứ.
***
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
107 chương
10 chương
85 chương
933 chương
243 chương
131 chương
83 chương