Tiểu huynh đệ bị cầm, Thập Tam giật mình một cái, nhất thời cứng người, sau đó lỗ tai đỏ lên như sắp chảy máu. Anh bị bao phủ trong khát vọng và nhục nhã chưa từng có, cảm giác như vậy khiến anh sợ hãi, xuất phát từ bản năng muốn xin cô buông tay ra, nhưng lại nói không ra lời, miễn cưỡng phát ra đều là tiếng rên rỉ nức nở. Sóng nước mang theo cánh hoa dập dờn, tay Thanh Vi hoạt động dưới nước mơ hồ có thể thấy, tiểu Thập Tam bị động chạm, tẩy trừ. Anh gắt gao nắm tay, sợ không khống chế được bản thân, giọng nói có chút ám ách kêu:“Thanh Vi.” Lại không biết nên xin thế nào - đây là đêm tân hôn, cô muốn làm cái gì là quyền lợi của cô. Thanh Vi đẩy áo khoác của tiểu Thập Tam ra, tẩy sạch nó, thì phát hiện tiểu bảo bối giữa bụi cỏ rất tinh thần đứng thẳng lên, choai choai nấm đầu hơi hơi động đậy. Thanh Vi buông tiểu nấm ra, hôn hôn đôi má bạo hồng của Thập Tam, nói: “Người mang thai không thể ngâm nước lâu, anh lên đi.” Thập Tam nhìn cô thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, thoải mái mặc áo khoác tắm vào, cắn răng một cái cũng đứng dậy từ bồn tắm lớn, động tác nhanh chóng khoác khăn tắm. Thanh Vi khôi phục bình thường, giống như chưa làm hành vi lưu manh vừa rồi, sấy tóc cho Thập Tam. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt, động tác tràn ngập ôn nhu khiến Thập Tam trầm tĩnh lại. Thập Tam nhìn hai người trong gương, mặt mày Thanh Vi mang cười, ôn nhu nhìn mình, cũng lộ ra tươi cười. Giường rất lớn rất mềm, hai người ngủ đều dư dả. Thanh Vi ngã trên drap giường trắng tuyết, động đậy người:“A, không nghĩ tới kết hôn mệt như vậy. Cuối cùng cũng có thể lười biếng mà ngủ rồi.” Thập Tam thấy thì cười cười, nằm một bên. Nhưng một lát sau, Thanh Vi cũng sắp ngủ. Cô mệt mỏi vô cùng, không nói về việc bôn ba cả ngày, chỉ mang giày cao gót nguyên ngày cũng đủ đòi mạng cô rồi. Thập Tam lại không ngủ được, anh luôn luôn chờ. Chờ đến chờ đi, Thanh Vi không cũng có động tĩnh gì. Không nhịn được nhìn xem, thế nhưng cô sắp ngủ? Cái này làm Thập Tam buồn bực : Dựa theo phong tục quê hương, đêm động phòng hoa chúc nếu thê chủ không đụng vào phu thị, tức là gián tiếp nói rằng cực kỳ chán ghét, cũng là với vũ nhục phu thị, sau này nam nhân sẽ không ngẩng đầu được. Quan trọng nhất là, đây cũng là điểm không rõ thật lớn: Nam nhân không có nữ tự, sẽ không sinh dục. Đương nhiên Thanh Vi sẽ không chán ghét anh, nhưng vì sao không đụng vào anh chứ ? Rõ ràng vừa rồi còn hưng trí bừng bừng muốn tắm uyên ương...... Là cô quá mệt mỏi rồi? Nhưng...... Tuy anh đã có đứa nhỏ, cũng muốn có bắt đầu may mắn. Thập Tam đang suy nghĩ, di động Thanh Vi vang lên, cô sờ tay qua đón nghe. Là giọng nói vô cùng vui vẻ của Tiểu Vị, báo cáo Lưu Húc Dương không đợi được người, ảm đạm mất quay về, cuối cùng còn nói rất chuyên nghiệp:“Cái này triệt để yên tâm, tôi đâu có quấy rầy hai người động phòng ?” Thanh Vi nghe xong, cúp di động ngủ tiếp. Trước khi ngủ còn sờ sờ, tay tự động đến trước ngực Thập Tam. Thập Tam mắt phượng mở to, hiểu rõ: Ngực anh bị tập kích, người kia còn chưa có tự giác mà đặt trên tiểu quả, vô sỉ ngủ. Anh bất đắc dĩ tới gần chút nữa: “Thanh Vi ?” Thanh Vi động động ngón tay muốn trả lời, nhưng giọng nói cũng không ra khỏi cuống họng. Thập Tam thả nhẹ hô hấp, chậm rãi tới gần cô, ánh mắt nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm mỗ nữ vô lương. Thanh Vi rất buồn ngủ, nhưng tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp, khiến cô không thể yên tâm ngủ. Mắt buồn ngủ mông lung mở ra, lập tức chống lại một đôi mắt phượng tròn sáng gần trong gang tấc. Thanh Vi bị dọa nhảy dựng, buồn ngủ bay mất một nửa. “A Ngự, anh không phiền sao? Sao lại không ngủ?” Kỳ thực lời ngầm của cô là, cứ nhìn chằm chằm em mãi, không mỏi mắt sao. ...... Thập Tam không nói, ánh mắt không đúng? Ừ, hình như rất ủy khuất ? Thanh Vi lại tỉnh một phần tư, theo bản năng sờ sờ mặt: “Cuối cùng là sao vậy?” Môi Thập Tam giật giật, vẫn không nói. Thanh Vi buồn bực, vừa rồi còn tốt mà. Quả nhiên dựng phu cảm xúc thay đổi nhanh a ? Ánh mắt Thanh Vi nhìn chung quanh, phát hiện Thập Tam còn quấn khăn tắm ! Chẳng lẽ là vừa rồi đùa anh quá trớn, tức giận rồi? “A Ngự anh không phải vì tắm rửa mà tức giận chứ?” Thanh Vi cười khanh khách :“Ai bảo xúc cảm của anh thật tốt quá. Sau này chúng ta tắm nhiều lần sẽ quen.” Cuối cùng Thập Tam cũng nói chuyện, giọng nói rầu rĩ :“Em không cần anh.” “Ách?” Thanh Vi ngây người, cô có nghe lầm không ? Thập Tam oán giận cô không cần anh? Nói đúng là, anh không phải tức giận tắm uyên ương, mà là tức giận cô không động phòng? ooxx cái gì, khi nào thì Thập Tam thoáng như vậy ? “Em không cần anh.” Thập Tam lại lặp lại một lần, xoay đầu đi. Thanh Vi hỗn độn : Trì ra hôm nay mọi người đều vặn vẹo. Mình thì hóa lưu manh, Thập Tam hóa kiêu ngạo. Không trách được có người nói, đời sống hôn nhân sẽ làm quan hệ giữa hai người biến chất, quả nhiên có đạo lý. Xem bọn họ, mới ngày đầu tiên, thuộc tính đã biến hóa! “Anh, anh muốn?” Ánh mắt Thanh Vi sáng ngời nhìn Thập Tam, tỉnh toàn bộ. ...... Thập Tam không để ý tới. “Đúng rồi, vừa nãy anh cũng hưng phấn.” Thanh Vi hiểu. “!” Thập Tam trừng mắt, ánh mắt càng u oán. “Em nhớ tới anh mang thai, không dám cái kia, cái kia kịch liệt vận động, sợ bị thương đứa nhỏ.” Thanh Vi cũng nhận ra mình nói chuyện không xuôi tai, nhanh chóng giải thích. “Chỉ có phu thị bị chán ghét, thê chủ mới không cần hắn trong đêm tân hôn, với sinh dục nữ tự cũng không may mắn.” Thập Tam hiểu rồi, không phải Thanh Vi cố ý vắng vẻ anh, cũng kiên nhẫn giải thích cho cô. “Là như vậy sao, nói đúng là chúng ta phải...... Hắc hắc hắc, nhẹ chút.” Thanh Vi bắt đầu dập dờn. Trời biết vì cục cưng và hôn lễ, cô đã nửa tháng không chạm qua Thập Tam, nữ nhân muốn ăn thịt nhịn hết nổi. Cô xoay người một cái, búng khăn tắm của Thập Tam, thân thể hoàn mỹ lập tức xuất hiện trước mắt. Làn da bóng loáng và đường cong khỏe mạnh, còn có tiểu Thập Tam đáng yêu, bởi vì vừa tắm rửa, mất đi phấn nộn, chỉ lộ một cái đầu nấm. Thanh Vi không dám áp lên Thập Tam, cúi người ngậm nấm đầu trong miệng. Thập Tam mạnh mẽ động thân, cơ hồ kinh hoảng nhảy lên: “Vi Vi, đừng......” Một tay Thanh Vi giữ chặt tay anh, hàm hồ nói:“Đừng lộn xộn, em cũng không thuần thục, cắn phải thì phiền toái.” Thập Tam quả thực không dám động đậy, thực ra anh đã toàn thân căng thẳng, chẳng những khẩn trương mà còn hưng phấn, theo kỹ thuật trúc trắc của Thanh Vi mà bắt đầu phát run, thậm chí đổ mồ hôi. Mùi của tiểu Thập Tam tuyệt không khó ngửi, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vừa tắm xong. Nó không giống với chủ nhân, không thẹn thùng chút nào, rất hưởng thụ miệng lưỡi yêu thương, lập tức nổi lên, khiến Thanh Vi phải cố hết sức khi nuốt nhả. Nó đã triệt để không giống vừa rồi, đáng yêu như vậy, trở nên cực đại thô dài, hùng dũng oai vệ tìm kiếm khắp nơi. Thanh Vi buông tha tiểu Thập Tam, ý xấu chọc chọc hai khỏa tinh hoàn phồng to, ngậm trong miệng hút. Thập Tam luôn ẩn nhẫn, vừa bị hút như vậy rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu rên rỉ. Giọng nói này là cổ vũ lớn nhất, Thanh Vi ngẩng đầu nhìn Thập Tam, khóe mắt anh mang theo ánh nước, đôi môi nở nang hơi mở ra, hay cánh tay bởi vì dùng sức nắm drap giường nổi gân xanh, tư thế nửa ngồi hiển hộ cơ bụng rắn chắc. Rất mê người, Thanh Vi càng dập dờn, hôn lên. Thập Tam vong tình đáp lại cô, hai tay sờ soạng trên thân hình trơn bóng. Mỗi một đường cong tốt đẹp, một lần nữa trêu chọc thế lửa trong phòng tắm vừa rồi cháy lên. Trong mắt Thập Tam hiện lên một tia vội vàng, anh tham lam hướng bụi cỏ suối hoa mê người, nơi đó đã ướt át thơm tho. Tiểu Thập Tam đứng thẳng lâu ngày, rốt cục đạt được chấp thuận, vào nhà của nó, lập tức tinh thần có gấp trăm lần. Không biết do thân thể mang thai đặc biệt mẫn cảm, hay là không khí hôm nay hết sức mị hoặc, Thập Tam dần dần chìm vào bể tình, hoàn toàn đã không có ngượng ngùng trong phòng tắm. Anh ôm chặt Thanh Vi vào trong ngực, lần lượt hôn cô, từ phía trước mượt mà đến hương thơm sau lưng. Bởi vì cố kỵ bánh bao nhỏ, tần suất ra vào không nhanh, nhưng độ mạnh yếu lại lớn hơn, lần lượt thẳng chỗ sâu nhất trong thân thể Thanh Vi. Thanh Vi mặc anh rong ruổi, cũng phóng túng bản thân đắm chìm trong hoan ái, dùng sức ôm, gắt gao dây dưa, cực kỳ thỏa mãn. Loại thỏa mãn này không chỉ đến từ thân thể, còn từ tâm linh. Đó là một loại hạnh phúc không gì so sánh nổi. Giống như mỗi một lần đều là một lời thề, mỗi một lần đều là một lần giao phó, mỗi một lần đều là một lần dung hợp. Vui thích khó quên như thế, đây là đêm tân hôn bọn họ sắp sửa ghi khắc cả đời. Khi kết thúc, hai người chân chính mỏi mệt đến cực điểm, lại thỏa mãn đến cực điểm. Thập Tam còn luyến tiếc buông tay Thanh Vi, không quan hệ tình dục, chỉ tham luyến độ ấm thân thể kia. Thanh Vi cũng dựa vào Thập Tam đầu, cảm thụ anh và mình đan vào nhau, tiếp xúc rất nhỏ này khiến cô càng an tâm. Bọn họ rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, giống như trong mộng cũng mang theo nụ cười.