Tiết Đoan Ngọ tới, Thanh Vi và Thập Tam trở lại nhà cha mẹ. Thập Tam biết hôm nay sẽ ngả bài, trong lòng rất khẩn trương, còn trầm mặc hơn trước. Ba Yến mẹ Yến thấy con mình về rất vui vẻ, nấu đồ ăn ngon, đương nhiên không thể thiếu một đống bánh ú. Thập Tam nhìn thấy những thứ này, càng cảm thấy có lỗi với hai người, áp lực tâm lý lớn hơn nữa. Ánh mắt ngầm cổ vũ của Thanh Vi tiếp sức cho anh, cũng cổ vũ bản thân. Bữa cơm đoàn viên trôi qua trong tiếng nói cười rộn ràng. Hai người lớn của Yến gia biết Thập Tam tìm được công việc thích hợp rồi, tiền lương còn không thấp, đương nhiên cũng vui vẻ cho anh. Bọn họ ở cùng một chỗ có cảm tình, vốn đã thích Thập Tam, ba Yến ba hưng trí lên, xuất rượu ra ồn ào mọi người đều phải uống hai chén. Đến tối, mẹ Yến cười tủm tỉm bưng nước trái cây ra, khi nói cới Thanh Vi cô một người bạn con tốt thế nào, Thanh Vi đánh gãy câu chuyện, nghiêm túc nói:“Mẹ đừng bận tâm, con có bạn trai, hôm nay muốn nói cho hai người biết.” Mẹ Yến ban đầu không phản ứng lại, còn nói:“Con cứ kéo dài mãi...... Gì ? COn có bạn trai rồi? Là ai?” Ba Yến cũng ngồi thẳng, vảnh tai chờ Thanh Vi trả lời. Thanh Vi cười nhàn nhạt nói: “Ba, mẹ, con nói ra hai người có khả năng sẽ giật mình, nhưng chúng con quả thật là nghiêm túc nghĩ qua, không phải nhất thời xúc động.” “Ai? Con nói mau !” Mẹ Yến cảm thấy không ổn, nhìn thẳng Thanh Vi, sắc mặt trịnh trọng lên. “Con và A Ngự, dự tính năm nay kết hôn.” Thanh Vi lại quăng ra quả bom. Một mảnh trầm mặc, sau đó là mẹ Yến cất giọng cao quãng tám :“Các con ? Hai người các con ?” Mẹ Yến đứng lên, dọa ba Yến nhanh chóng đỡ lấy bạn già, bà lớn tiếng hỏi: “Khi nào thì các con bắt đầu?” “Mẹ đừng vội, nghe con nói đã......” Thanh Vi tới gần mẹ, muốn trấn an bà. “Con còn muốn nói cái gì? Lúc trước ba tin tưởng con, nhưng bây giờ thì sao ?” Ba Yến đột nhiên nói: “Không cần nói nữa, ba không muốn nghe.” Ba Yến tính tình tốt gặp phải chuyện lớn cũng là cực kì kiên quyết, Thanh Vi thấy ông có thái độ kiên định, tám phần là phản đối, nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn :“Ba, ba hãy nghe con giải thích hai câu. Ba Yến không muốn nghe, mẹ Yến lại liên tục nêu câu hỏi, Thanh Vi một bên muốn ổn định mẹ một bên muốn ngăn chặn ba ba, Thập Tam bị hai người chất vấn thì áy náy tự trách, cố gắng cầu xin, trong nhà bắt đầu nháo ầm ầm. Thanh Vi cố gắng giải thích. Cô không nghĩ tới cha mẹ phản ứng kịch liệt như thế. Vốn định chậm rãi nói, kết quả không nghĩ tới căn bản không cơ hội, chỉ có thể đứt quãng khuyên bảo. Trải qua một trận dây dưa, cuối cùng mọi người cũng ngồi xuống. Đáng tiếc mẹ cảm xúc không tốt, ba thì mặt âm trầm. Thanh Vi còn đang nói, nói về suy xét nghiêm túc của cô, nói về trụ cột cuộc sống của hai người, nói về dự định sau này. Nhưng mẹ thỉnh thoảng đánh gãy, bà không thể chấp nhận Thập Tam đột nhiên từ “Con” Biến thành “Con rể”. Ba ba thái dương nổi gân xanh, muốn phủi tay rời đi. Thanh Vi dùng ánh mắt bảo Thập Tam ngăn ba lại, sao Thập Tam có thể nói động ông, mắt thấy không ngăn được, Thập Tam vừa sốt ruột, lập tức quỳ xuống, kéo ống quần ba Yến. Cùng nhau sống chung một thời gian dài, hai người đã thấy Thập Tam và thanh niên hiện đại không quá giống nhau, tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng rất hiếu thuận, rất tôn kính người già, nhưng tư thế như vậy lại chưa thấy qua bao giờ. Một người đàn ông cao lớn xốc vác, quỳ một gối xuống khẩn cầu ba Yến, không thao thao bất tuyệt biện giải, lại thật thà nói: “Bác đừng đi, đều là con sai, bác tức giận thì đánh con là được.” Thanh Vi hút không khí: sao Thập Tam có thể nói câu này chứ? Cũng may tuy ba Yến đen mặt, nhưng lại bất động, không biết là bị kéo lại hay là giật mình. Mẹ Yến cũng ngừng chất vấn, muốn xem Thập Tam nói cái gì. “Con biết con rất là không xứng với Thanh Vi, hôm nay ở ngài trước mặt nói những lời này, cũng là không phải đúng. Bác và gái thu nhận con, chăm sóc con, con lại làm ra chuyện như vậy......” Anh nói xong giọng nói dần dần trầm xuống. Ba Yến hừ một tiếng: “Anh cũng biết sao.” (đang giận nên đổi xưng hô – bác ý giận lẫy mà) “Con sai rồi, xin chịu phạt của bác, nhưng Thanh Vi thích con, con không thể cự tuyệt, chỉ cần một ngày cô ấy không ghét bỏ con, con sẽ cùng cô ấy.” “Gì? Vi Vi muốn anh, cho nên anh bồi nó? Anh, ý của anh là Vi Vi coi trọng anh trước, nên anh mới miễn cưỡng đồng ý ?” Mẹ Yến nghe xong lời nói của anh, kỳ quái lại tức giận. “Không, không phải.” Thập Tam sốt ruột : “Thanh Vi coi trọng con là phúc của con. Lúc trước con tự biết mình kém cỏi không dám đòi hỏi quá đáng. Nhưng sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, làm cho cô ấy có cuộc sống vui vẻ.” “Nói đều là vô nghĩa, anh dùng cái gì bảo đảm sinh hoạt của hai người? Hai bàn tay trắng, cho con tôi vui vẻ thế nào ?” Mặt âm trầm ba Yến. Thanh Vi nói: “Ba ba, bây giờ thu nhập của A Ngự không ít, chúng con thu vào cũng thuộc hàng trung lưu. Chúng con có phòng ở, chậm rãi sẽ có tiền, không kém hơn người khác.” “Con là nha đầu ngốc ! Đạo lý không phải nói như vậy. Con lớn hơn cậu ta 6 tuổi, tuổi này thích hợp sao ? Nữ nhân mau già, khi con hơn 40 tuổi thân thể và dung mạo đều giảm xuống, cậu ta lại trong thời kì rực rỡ nhất, đến lúc đó đừng nói cảm tình của hai người thế nào, dù nhìn từ bên ngoài cũng không xứng.” Mẹ Yến khó thở. “Chỉ có Thanh Vi không chê con, con tuyệt sẽ không có tâm tư không nên có, làm chuyện thật có lỗi với cô ấy. Nếu con làm chuyện bại hoại đạo đức kia nhất định bị trời phạt.” Thập Tam thấy mẹ Yến hoài nghi trung trinh của anh, lập tức thề. ...... Ba Yến mẹ Yến có chút vô lực, bọn họ và Thập Tam rõ ràng nói cùng một vấn đề, sao không tìm ra điểm giống nhau ? Thanh Vi cũng biết, cô nghe thấy Thập Tam nghiêm túc vội vàng cam đoan, không tiếc quỳ xuống với cha mẹ xin được giải thích, không thể không cảm động, mở miệng nói: “Mẹ, A Ngự và những nam nhân lỗ mãng khác nhau......” Cô còn chưa nói cong, mẹ Yến đã đánh gãy :“ Khác nhau thế nào ? Bây giờ thì khác, sau này thì sao ?” Bà còn muốn nói, lại đột nhiên dừng. Bởi vì Thanh Vi che miệng, không thể ngăn chặn nôn khan vài tiếng. Thanh Vi chỉ cảm thấy bụng một trận khó chịu, vừa rồi chịu đựng, bây giờ cũng không chịu được, nôn khan ra. Mấy ngày nay ăn cơm ít uống đồ lạnh nhiều, làm tổn thương hệ tiêu hóa, vừa rồi lại bị cồn kích thích, cuối cùng cũng phát tác. Cô cố gắng bình thản hô hấp, uống một ngụm nước ấm cuối cùng thoát khỏi cảm giác buồn nôn, nhìn thấy cha mẹ trợn mắt há hốc mồm liền thật có lỗi cười cười, mẹ Yến mở to hai mắt, lo lắng hỏi:“Vi Vi, không phải con đã cùng A Ngự ở chung với nhau chứ?” Thấy bộ dáng khó hiểu của cô, lại cường điệu hỏi:“Chính là ở cùng một gian phòng?” Thanh Vi hiểu một chút ý tứ của mẹ, mặt đỏ lên, nhưng không phủ nhận, cô vốn đã cùng Thập Tam có da thịt chi thân. Mẹ Yến thấy bộ dáng của cô chỉ thì đã biết chân tướng. Vừa rồi nhìn thấy con gái nôn khan, đột nhiên toát ra một suy nghĩ, sợ cô tuổi trẻ không biết bảo hộ mình, tham thực trái cấm. Bây giờ lại là thật. Yến ba ba cũng hô hấp ồ ồ, ông là cha, không tốt nói con gái không biết kiểm điểm, nhưng là tức vù vù. Yến mẹ hô to một tiếng: “Thanh Vi !” Dọa Thanh Vi tay đang cầm cốc nước run lên, thiếu chút làm rơi ly trà. Cô mờ mịt không biết vì sao mẹ giận tím mặt, không khí vốn có chút giảm bớt cũng chợt khẩn trương lên. Chuyện sau đó có thể tưởng tượng được, một lần nữa biến thành hỗn loạn. Mẹ Yến khóc, vì con gái “chưa kết hôn đã mang thai”. Thanh Vi mạc danh kỳ diệu bị mắng thối đầu, quả thực ba Yến muốn động thủ, lại sợ làm bị thương thân thể của cô. Một mặt Thập Tam che chở Thanh Vi, một mặt không ngừng yêu cầu đánh chửi đều nhắm vào anh, dẫn tới mẹ Yến nhớ tới đầu sỏ khiến con gái mang thai, ba Yến thực sự đánh anh mấy quyền, kết quả tay của mình rất đau, vì thế càng rối loạn...... Thanh Vi dần dần hiểu được sự phẫn nộ của hai người, nhưng cô không phủ nhận, thực ra là cố ý nói chân tướng sự việc, nhưng nghe qua càng giống lý do không đáng tin. Thập Tam không biết vì sao thái độ của họ đột nhiên chuyển biến, nhưng rất phối hợp thừa nhận đều là anh sai. Cuối cùng giữa một đoàn hỗn loạn , mẹ Yến khóc thuyết phục ba Yến nhượng bộ, đồng ý hôn sẽ hai người. Bọn họ là người lạc hậu, cho dù không tình nguyện, cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Vi đi lưu sản, làm hỏng thân thể cũng hỏng thanh danh. Sau khi hai người đồng ý, lập tức đuổi Thanh Vi và Thập Tam ra ngoài. Tác phong của bọn họ hỏng rồi, tuy rằng đồng ý hôn sự cũng tạm thời không muốn gặp đến hai người “Vô liêm sỉ” này. Sauk hi Thanh Vi rời khỏi, Thập Tam luôn luôn kéo tay cô. Thanh Vi không nghĩ tới hôn sự lại được cho phép, vốn nghĩ rằng còn phỉa trường kỳ kháng chiến. Tuy bây giờ cha mẹ còn rất tức giận, nhưng là chỉ cần bọn họ sống tốt, thời gian chứng minh hết thảy, sau này tất nhiên sẽ tha thứ cho họ. Nghĩ vậy, Thanh Vi vẫn rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến nước mắt của mẹ và vẻ giận dữ của ba vừa rồi, Thanh Vi cũng áy náy đầy cõi lòng, lúc này tay của Thập Tam cho cô dũng khí và an ủi vô hạn. Bàn tay kiên định kia, cùng với ánh mắt quan tâm ôn nhu của anh, khiến Thanh Vi có ý nghĩ dù sao cũng đáng giá. “A Ngự, cha mẹ cho rằng em đã mang thai, nên mới đồng ý.” “A? Anh nghĩ bởi vì chúng ta, chúng ta cùng phòng, cho nên mới qua cửa.” “Việc này, em không có nói rõ ra. Tuy như vậy thực xin lỗi họ, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Làm lòng của cha mẹ tổn thương, chúng ta thực xin lỗi họ.” “Anh biết, sau này anh sẽ thật hiếu thuận với cha mẹ.” Thanh Vi gật đầu, không tiếng động nắm chặt tay Thập Tam. Thập Tam ôm cô vào lòng, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động: Thanh Vi vì anh làm cha mẹ đau lòng, thà rằng bị hiểu lầm cũng muốn được cho phép hôn sự - cô hy sinh quá nhiều. Anh có tài đức gì mà có được nữ nhân như vậy, đời này, anh phải chăm sóc cô thật tốt. Bất kể thế nào, anh sẽ không buông tay.