Lúc Lâm Tử Hi ra hiệu cho Giang Hoa, Giang Hoa đang đờ ra nhìn sàn nhà, đầu óc trống rỗng. Chàng thiếu niên theo bản năng đi ra khỏi hàng ngũ như lời của cô ấy, ngay khi bước ra liền phát hiện… hình như anh đã bị gài bẫy. Giang Hoa trừng mắt với Lâm Tử Hi: “???” Lâm Tử Hi không nói gì, chỉ dùng miệng nói một câu: “Nhìn phía sau”. “!” Mạnh Hân đứng thẳng tắp trước mặt anh, ánh nắng chiều bị những chiếc lá ngô đồng chia thành từng mảnh, tạo thành những vụn ảnh nhỏ trên mặt họ. Vết mực cong cong trên mặt cô đã được rửa sạch, ở dưới bóng tối cũng không nhìn ra vẻ ửng đỏ khác thường. Giang Hoa quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Tử Hi, vẻ mặt của cô ấy là loại “Cậu xem, tớ đối với cậu rất tốt nha”, anh nhất thời chẳng thể nói điều gì. Trạm trưởng sợ anh không nghe rõ luật chơi, thân thiện dùng thêm một phút đồng hồ để giải thích thêm lần nữa. Sau khi nghe xong, Giang Hoa thở sâu, nhỏ giọng hỏi: “Học tỷ Tả, người thua trò này sẽ bị vẽ lên mặt sao?” Trạm trưởng gật đầu khẳng định. Giang Hoa như đang suy nghĩ gì đó, đáp lại: “Em, em đã biết”. … Nói thẳng thắn thì Mạnh Hân nghĩ trò chơi này thực sự có chút ngớ ngẩn, không biết là ai đã phát minh ra. Nhưng nếu như đối tượng là cậu ấy, trái lại cảm thấy có chút vui vẻ không giải thích được. “Cải trắng”. “Cà chua”. “Rau chân vịt”. “Cà tím”. … … Sau một trận oanh tạc tên các loại rau quả, những món rau quả bình thường hay ăn đều đã được Mạnh Hân nói qua một lần, suy nghĩ một hồi liền đáp: “Niễng”. (Một loại cỏ, giống như lau, hạt của nó là một loại lương thực từ thời cổ đại). Cô vừa đang nghĩ đến tên loại quả tiếp theo, vừa ngửa đầu nhìn chằm chằm Giang Hoa, thấy anh nói cái gì đó. “… Cà tím!” Đội của Mạnh Hân liền bật người đánh trống reo hò: “Này, cà tím đã nói rồi!” “Thắng! Thắng! Thắng!” “Tôi thấy cậu bình thường cũng không hay ăn rau dưa”. Trạm trưởng - học trưởng Tả nhìn đồng hồ, cười gượng, nói: “Sẽ bỏ qua lần này, cho cậu thêm một cơ hội, sẽ trừng phạt nếu còn vi phạm”. Giang Hoa nhỏ giọng nói: “Vâng, súp lơ”. Hai người bọn họ bắt đầu trì hoãn thời gian, Mạnh Hân nghĩ đến một loại rau quả, không thèm nghĩ nữa, liền trực tiếp thốt ra: “Khổ qua”. Giang Hoa nheo nheo mắt, giống như đang suy tư. Sau một hồi ủ rũ, anh chậm rãi nói hai từ, giọng rất nhẹ: “Cà tím”. “…” “…” Lần này coi như trạm trưởng học tỷ Tả có ý định kéo dài thời gian cũng không có biện pháp nữa rồi. Cô ấy quan sát đồng phục màu tím của S Đại một chút, nín cười nói: “… Cái kia, cậu cũng có thể đổi tên rồi, trong lòng cậu đều là cà tím mà”. Sau khi đội trưởng vẽ một con rùa đen trên mặt anh ấy, liền để cho người khác ra khỏi hàng ngũ. Giang Hoa nhíu mày, trở lại bên trong đội ngũ, nói với Lâm Tử Hi: “Tớ thấy đội trưởng tóc tím kia hình như không thích tớ”. Lâm Tử Hi đang uống nước phải lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt đội trưởng nam phía đối diện hơi đen, cả người mặc đồng phục màu tím, nhịn không được phun một ngụm nước ra mặt đất: “Hoa Hoa, cậu vừa mới ám chỉ gì thế?” “Không có. Tớ chỉ…” Giang Hoa sờ soạng con rùa đen trên gò má mình, không nói thêm gì nữa. Cảm giác bị vẽ lên mặt có chút kỳ quái, không thể nói là ngứa, nhưng vì muốn sạch sẽ nên anh vẫn rất không thích. Trọng điểm là sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc mới được rửa mặt. Trong nháy mắt Lâm Tử Hi đã hiểu được điều gì đó, kêu “a” một tiếng thật dài, khẽ nâng khóe môi: “Làm không tệ, nhưng đáng tiếc hành động quá vụng về, da mặt không dày bằng bà cô tớ”. “…” Sau khi kết thúc trận đấu với đội bên Lâm Tử Hi, ngay sau đó là một loạt hoạt động vận động liên hoàn, Mạnh Hân không để việc này trong lòng, một lòng chạy theo người dẫn đầu. Kết thúc hoạt động buổi chiều, mọi người được tắm rửa vệ sinh mười lăm phút trước khi cùng ăn tối, Mạnh Hân nhìn thấy cậu ấy bên cạnh bồn rửa tay trước nhà vệ sinh công cộng. Giang Hoa quay mặt vào gương, đang dùng sức xoa xoa mặt bằng nước xà phòng, nỗ lực làm trôi những nét vẽ trên mặt. “Chào”. Giang Hoa cũng ngẩng đầu: “Chào”. Mạnh Hân nghĩ, nếu gặp phải, vậy thì chờ cậu ấy một chút đi. Nhưng cô ngồi nghỉ bên cạnh bồn rửa tay một lâu lâu, các bạn nữ xếp hàng dài trước nhà vệ sinh cũng đã lần lượt giải tán, tốp năm tốp ba kéo nhau đi ăn. Cậu ấy còn đang rửa. Loại hoạt động chính là muốn trêu chọc người khác, không ít các sinh viên bị “trừng phạt” vẽ lên mặt đi tới đi lui, lúc đi qua WC còn tò mò đánh giá nhìn Giang Hoa rửa mặt. Nếu Mạnh Hân không phải bị dị ứng, thì cô cũng sẽ là một thành viên trong hội lười rửa mặt. Mạnh Hân tiến đến bên cạnh anh, có thiện ý nhắc nhở một câu: “Hoa Hoa, nếu không đi thì không kịp ăn cơm đâu”. “A?” Giang Hoa nghiêng đầu qua chỗ khác, có chút hốt hoảng nói, “Cậu, cậu không cần chờ tớ đâu”. “Nếu bây giờ tớ cứ vậy mà rời khỏi, hình như rất vô tình nha”. Mạnh Hân ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hoang mang hỏi thăm, “Cậu không thích bị vẽ lên mặt sao? Nhưng lúc chơi trò chơi ấy, cậu…” Nhìn thế nào cũng giống một kẻ ngốc, liên tục lặp lại 2 lần từ “Cà tím”. “…” Giang Hoa không nói gì. Mạnh Hân đang muốn nói thêm gì nữa, anh đã bước hai chân đến gần cô, nhìn cô từ trên cao xuống. Sau ba bốn canh giờ chạy ngược chạy xuôi, mọi người đều đầm đìa mồ hôi, nhưng cô lại ngửi thấy một mùi hương dễ chịu tinh khiết trên người cậu. “Sao vậy?” Giang Hoa vẫn duy trì sự trầm mặc, chìa tay ra phủi sạch lá cây rơi trên vai Mạnh Hân, khẽ rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên gò má cô. Màu mắt đen mực của anh giống như đem người khác hút vào, rõ ràng là trong suốt sáng sủa, lại mơ hồ có loại ma lực rung động lòng người. “…” Lần này đến lượt Mạnh Hân có chút chân tay luống cuống. Nói cách khác, chiếc lá này rốt cục ở đâu ra? Nó cứ dính như vậy trên người cô, vừa mới rơi xuống đã bị tóc cô chặn lại. “Mặt cậu xem ra rất ổn”, Giang Hoa nhẹ giọng nói, “Buổi trưa thực sự rất đỏ”. “… Cảm ơn”. Anh đặt phiến lá thả lại vào tay cô, có chút muốn nói lại thôi: “Tiểu Mạnh, cậu…” Giọng Giang Hoa mềm mại mà có từ tính, giống như tiếng đàn violon cổ kính trầm ấm dễ nghe, tim của cô hình như đã lỡ mất một nhịp. “Ừ?” Ánh mắt anh liếc về những chiếc lá nâu kia: “Có phải cậu đã đắc tội tên họ Từ?” Mạnh Hân nhìn sang theo bản năng, thình lình phát hiện trên búi tóc của cô có người viết số “87” , chính là nét chữ của Từ Sóc Hào. “…” Cô thở sâu, bóp nát chiếc lá rồi ném xuống đất, dứt khoát đập tay xuống bồn rửa mặt, cười nói: “Đi ăn thôi!” Anh nhạy bén phát hiện, hiện tại Mạnh Hân hình như có chút… nóng nảy? Không hiểu được vì sao.