Anh so độ đáng yêu với em
Chương 18
Lúc Giang Hoa đến nhà hàng, mọi người đã bắt đầu ăn.
Mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp không khí, các bạn trong phòng ăn cũng không tuân thủ nguyên tắc ăn không nói chuyện, cả nhà hàng đều hò hét ầm ỉ.
Từng nhóm nhỏ ngồi xung quanh bàn tròn, thấy anh khoan thai tới trễ, họ lịch sự nói tiếng xin chào, sau đó tiếp tục việc ăn của mình.
Giang Hoa đang muốn ngồi xuống, nhưng anh lại thấy một bao khoai tây chiên đặt trên ghế, bao bì màu lam nhạt mê người, nhìn rất đáng yêu.
… Là vị chanh.
Anh cầm bao khoai tây chiên kia lên, vẻ mặt hoang mang: “Đây là?”
“Là học tỷ đưa cho cậu”. Lâm Tử Hi cũng không ngẩng đầu lên, cắn một cái đùi gà, nói úp úp mở mở: “Được rồi, chị ấy kêu cậu vào Wechat, hai người các cậu… là quan hệ gì?”
Giang Hoa không cần suy nghĩ chút nào đã biết đó là ai, nói dứt khoát: “Trước đây học cùng trường, không có quan hệ gì”.
Anh mở Wechat, màn hình nhảy ra yêu cầu kết bạn của Nhan Linh An, không ngạc nhiên chút nào.
Lúc trước anh đã đem cô ấy ra khỏi danh sách đen, nhưng vẫn không muốn thêm bạn bè lại, vì vậy tin nhắn cô ấy gửi nửa tiếng trước không hề bị chặn.
“Chị xin lỗi cậu”.
“Chị… Quên đi, từ từ cậu sẽ hiểu thôi”.
? ? ?
Tuy rằng Nhan Linh An cũng là một trong các học tỷ trong hoạt động buổi chiều, nhưng anh nhớ rõ mình không hề có tương tác gì với cô ấy.
Giang Hoa yên lặng bấm chấp nhận, mở Wechat của Nhan Linh An ra xem, nhìn thấy tin cập nhật gần nhất là một album ảnh, có hơn mười tấm hình vừa đăng lên cách đây không lâu.
… Trong đó có khoảng ba bốn tấm hình có anh, nho nhỏ, ở sát góc hình, chỉ lộ mỗi một cái đầu.
Mắt Giang Hoa sắc bén, chọn ra vài tấm hình có mặt anh.
Giang Hoa vội vàng mở cửa sổ tin nhắn với mẹ Giang, mẹ Giang đã nhắn cho anh hơn mười tin nhắn, cộng thêm hai cuộc gọi nhỡ.
Nội dung chủ yếu là kho đề thi chuyển trường của T Đại, còn có “Con đang ở đâu?”, “Sao không nghe điện thoại?”, “Ba mẹ cho con ăn mặc đến trường cũng không phải để con lãng phí”.
Đầu có chút đau nhức.
Giang Hoa bực bội nhắn tin nhắn trả lời, mím môi, đối mặt với một bàn đầy thức ăn lại đột nhiên không muốn ăn, gắp qua loa hai miếng lại đờ ra tại chỗ.
Tay anh siết chặt bao khoai tây chiên, lực tay rất lớn, hình như muốn bóp nát cả vỏ bọc ra.
“Sao vậy?” Lâm Tử Hi nhìn cái túi khoai tây bị nghiền nát kia, nhỏ giọng nói, “Hương vị này… hoàn toàn là một lời khó nói hết, tớ chịu không nổi mùi khoai tây cậu yêu thích này, lần sau nói học tỷ kia tặng vị gà nướng nha”.
“…”
Khi cô quay lại, Giang Hoa im lặng bỏ gói khoai tây chiên vào trong ba lô.
Qua một lúc sau, anh lại mở Wechat lên, mở liên hệ của Nhan Linh An ra, do dự một hồi, rất nhanh nhập vào vài chữ: “Thầy giáo lớp bổ túc của chị còn thiếu trợ giảng không? Giúp em nói một chút”.
Nhan Linh An: “? ? ?”
Nhan Linh An: “Thế nào? Nhà cậu phá sản sao, tại sao lại đột nhiên muốn làm bán thời gian?”
Giang Hoa: “Không có gì”.
Giang Hoa: “Làm phiền chị”.
…
Sau bữa cơm chiều, là một loạt hoạt động biểu diễn ngoài trời.
Các bạn tân sinh viên không làm gì, cả đám người chỉ ngồi chờ thành hàng, phụ trách việc thưởng thức và vỗ tay ủng hộ.
Sắc trời đã tối, địa điểm biểu diễn ngoài trời được trang trí bằng đèn huỳnh quang, nhiều ánh sáng chiếu lên sân khấu, rực rỡ sáng chói như ban ngày.
Mạnh Hân với các bạn nữ trong đội mới gặp đã quen, đang trò chuyện rất vui vẻ.
Cô gái tên là Thư Ninh, là đội trưởng đội bóng chuyền nữ kia, cùng tốt nghiệp trung học với Từ Sóc Hào, có mái tóc ngắn và tính cách thẳng thắn rất dễ chơi cùng.
Nhưng giữa hai người lại có thêm một cái đuôi nhỏ.
“Tiểu Mạnh, đừng giận nha, tớ chỉ là đùa giỡn chút thôi…”
Sau khi Mạnh Hân không chút biểu cảm quay trở lại bàn cơm, Từ Sóc Hào vẫn duy trì bộ dạng này, hình như rất sợ cô sẽ tuyệt giao với anh ta.
Mạnh Hân và Thư Ninh ghé tai thì thầm với nhau, không nhanh không chậm đáp: “Tớ cân nhắc lại một chút”.
Thực sự, cô không giận chút nào, chỉ là với việc anh ta tuy đã lớn nhưng vẫn làm trò hề của học sinh tiểu học liền cảm thấy có chút không nói nên lời thôi.
“Tiểu Mạnh, nếu không ngày mai tớ mời cậu uống nước chanh nha…”
“Được”, Mạnh Hân ngay lập tức tươi cười, quay đầu lại, “Một lời đã định, ta muốn uống nước chanh Mỹ Lệ cảm ơn”.
“…”
“Nhìn cậu xem, ha ha ha ha ha”. Thư Ninh cũng nở nụ cười không phúc hậu, ngoắc ngoắc ngón tay trêu chọc anh ta, “Lão Từ, tớ cũng muốn nước chanh”.
“Không có cửa đâu”. Từ Sóc Hào lạnh mặt nói, “Thư Ninh, cậu phải nghĩ lát nữa nói chuyện ma quỷ gì đi”.
Thư Ninh khẽ hừ một tiếng: “Yên tâm, nhất định đặc sắc hơn chuyện của cậu”.
Mạnh Hân hỏi: “Chuyện ma quỷ gì?”
“Chuyện dạy học ban đêm đó”. Từ Sóc Hào nhún nhún vai, ném ra hai câu để giải thích, “Vốn trường chúng mình đã có truyền thống, học trưởng sẽ giả thần giả quỷ dọa người, nhưng mấy năm trước xảy ra chuyện kia, truyền thống đó liền thay đổi”.
Mạnh Hân cũng nhớ lại mấy năm trước có bạn học tham gia hoạt động này bị trúng tà, những hiện tượng siêu nhiên này thà tin là có còn hơn là không.
Mạnh Hân suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Lát nữa các cậu đợi cuộc thi kể chuyện ma quỷ, đều sẽ kể chuyện mình từng trải sao?”
Hai người nhìn nhau một cái, cười khanh khách lên, nhìn ánh mắt của cô ấy giống như đang nói “Cậu đang giả ngu à”.
Mạnh Hân: “…”
Sau khi kết thúc tiết mục biểu diễn, lúc diễn viên cúi đầu chào cảm ơn, ánh đèn huỳnh quang phút chốc tối xuống, bốn phía khôi phục thành một màu đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Sau thời gian quần chúng la hò ầm ĩ ngắn ngủi, ý thức được hoạt động giáo dục ban đầu sắp bắt đầu, tất cả đều tự mình yên tĩnh lại, rất nhanh cũng chỉ còn lại là âm thanh huyên áo thưa thớt.
Hai mắt Mạnh Hân vẫn chưa quen với bóng tối, im lặng siết chặt quần áo của mình.
“Gió xoáy tím” đang tìm cách thắp nến, nhưng mỗi tổ cũng đáng thương chỉ có mỗi một cây nến, miễn cưỡng chỉ thấy rõ mặt của nhau. Một trận gió to thổi qua, bóng ánh nến phóng đại đung đưa trên tấm màn, tạo ra bầu không khí biến hóa kỳ lạ.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, trên sân khấu xuất hiện hai người mang mặt nạ ma quỷ, một nam một nữ, chủ yếu do Học tỷ Tả chủ trì, nam sinh còn lại là một người hỗ trợ.
Học tỷ tả ho nhẹ hai tiếng, hăng hái phấn khích nói: “Được rồi, hoạt động giáo dục ban đêm của chúng ta chính thức bắt đầu”.
“Lát nữa các bạn có thể giơ tay, rồi đem chuyện mà bản thân đã trải qua kể cho mọi người nghe, ai được ủng hộ nhiều nhất sẽ giành lấy phần thưởng nha!”
Có lẽ vì cách một lớp mặt nạ, âm thanh của microphone có chút kỳ lạ, giống như hơi bị méo mó, cũng bởi vì khoảng cách với sân khấu hơi xa, bất kể là giọng nam hay giọng nữ đều nghe không rõ lắm.
Cô cũng cảm thấy giọng MC chủ trì - học tỷ Tả hơi phấn chấn và mạnh mẽ sẽ không phù hợp với tính chất của hoạt động này.
Nhưng hoạt động này hình như vốn đã không đi theo con đường bình thường.
Bắt đầu thật sự có người kể chuyện ma quỷ bản thân từng trải qua, càng về sau càng được thêu dệt thêm…
“Bạn gái tớ kể rằng cô ấy và bạn học đến KTV ở Tây khu hát, chọn một phòng bao mười ghế lô, mới hát hơn một nửa thì có một người phục vụ bỗng nhiên xuất hiện hỏi họ: có phải họ bấm chuông gọi phục vụ không? Bạn gái tớ vô thức trả lời không có, sau đó…”
“Tớ biết, tớ biết! Sau đó bạn gái cậu phát hiện người phục vụ kia không phải là mở cửa đi vào, là từ WC trong phòng bao đi ra, đúng không? Cái này tớ đã xem trên Weibo rồi”.
“Điều đáng sợ nhất trong chuyện này là, tớ với cậu học cùng trường bảy năm rồi, cậu rõ ràng là độc thân từ trong trứng mà”.
“…”
Nói tóm lại, căn bản không có người chăm chú nghe kể chuyện, hơn phân nửa là bắt đầu lên Weibo tìm chuyện kể.
Có người bạn bị người khác nhổ nước bọt, lôi kéo xuống đài, Thư Ninh xông tới, nhận micro bắt đầu kể: “Tớ có một chuyện kinh dị, bảo đảm các cậu chưa từng nghe qua!”
“Còn nhớ mấy tháng trước chúng ta đang ôn thi không? Tớ ở lại thư viện ôn bài, khi đó đã khuya lắm rồi, phòng tự học có mấy con mèo nhỏ”.
“Có một học tỷ tới, cô ấy không có chân, cả người bay trên không trung, vẻ mặt dữ tợn, nhưng tớ không để ý tới cô ấy, tiếp tục làm bài thi”.
“Cô ấy chậm rãi bay tới bên cạnh tớ, nói một câu với tớ “Học muội không sợ chị sao, chị không có chân”… Các cậu biết tớ trả lời cô ấy thế nào không?”
“Cái gì vậy???”
Thư Ninh đứng thẳng người, mỉm cười và nói: “M* kiếp, chị không có chân, bà đây cũng không có ngực, ai sợ ai nào?”
“…”
“…”
“… 66666”.
Thư Ninh vốn chính là người không quan tâm nhiều đến hình tượng, vẫy vẫy tóc, giữa không gian hoàn toàn yên tĩnh liền cười vang lên, nghênh ngang đi xuống đài, ung dung vứt một ánh mắt khiêu khích đầy dao găm cho Từ Sóc Hào.
“Cậu đây là tự bôi xấu mình, không thể trêu vào, không thể trêu vào”. Từ Sóc Hào khẽ liếm khóe môi, “Lần này tớ thua, cậu cũng muốn uống nước chanh sao?”
Thư Ninh nhướng mày: “Tùy cậu”.
Nhưng mà, hoạt động kể chuyện sau màn trình diễn của Thư Ninh có chút tẻ ngắt.
Mọi người tạm thời nghĩ ra một câu chuyện ma quỷ xưa, đơn giản rất ăn ý không ai giơ tay.
“Nếu như không ai chủ động tham gia, học tỷ sẽ chỉ định người bắt đầu kể chuyện…”
Mắt thấy vẫn không có người giơ tay, học tỷ và bạn nam MC chủ trì kia không thể làm gì khác hơn là đi xuống dưới “chọn người”.
Bởi vì Thư Ninh đã để lại ấn tượng sâu sắc, nam MC kia rất tự nhiên đến gần bọn họ, dựa vào ánh sáng yếu ớt của cây nến, muốn nhìn rõ mặt từng người, cũng không có ý định rời đi.
Ánh mắt của đối phương dừng lại trên gương mặt Mạnh Hân một hồi lâu, cho đến lúc cô nhìn lại anh ta bằng ánh mắt cực kỳ khó chịu thì người kia mới lên tiếng nói: “Chọn cậu nha, cậu có muốn lên sân khấu không?”
“… Không”.
Nói thẳng thắn thì, đến trước khi người kia mở miệng, Mạnh Hân đối với những hoạt động này cũng thấy chơi được thì chơi, như lúc “Gió xoáy tím” tìm không được người cũng chọn cô, cô cũng không để bụng mà chấp nhận.
Người nam nhân kia vốn là MC hỗ trợ trên khán đài, giọng nói cũng khó nhận ra, vì vậy, đến hiện tại Mạnh Hân mới hậu tri hậu giác phát hiện được đến tột cùng, anh ta là ai.
Mmp.
Là Trần Dụ Sâm.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
64 chương
59 chương
186 chương
18 chương