Editor: Dâu Tây ____________ Nóng. Thật sự quá nóng. Lâm Ỷ và nửa già lớp vừa chạy hết bốn vòng sân tập. Cô thở dồn dập, đùi nặng như chì, bước chậm lại để hồi sức sau khi vận động mạnh. Mắt kính dày cộp bị hơi nóng tỏa ra từ mặt phủ kín như sương mù, gió hè thổi đến oi bức, khó chịu, đã vậy bây giờ mặt trời còn đang chiếu từ trên cao xuống. Cô híp mắt lại, tháo kính ra, dùng vạt áo lau chùi cẩn thận rồi mới đeo lên. Chạy xong 2000m, tiếp đó là khoảng thời gian hoạt động tự do, các bạn kéo cô tìm chỗ ngồi chơi điện thoại. “Các cậu chơi trước đi, lát mình chơi sau.” Lâm Ỷ lau mồ hôi trên mặt, mệt không cười nổi. Cô đi dạo một vòng quanh sân tập, lúc này các cơ quan trong cơ thể mới dần trở về trạng thái bình thường, hô hấp ổn định, có điều lại vô cùng khát nước. Mặc dù rất khát nhưng cô lười không muốn chạy tới căn-tin chút nào. Chỗ cô đứng và căn-tin nằm ở hai hướng ngược nhau, đã vậy còn vừa chạy mệt nên cô không muốn đi xa. Cô quan sát bốn phía thì thấy lớp A11 hình như cũng đang học thể dục. Một nhóm học sinh nam đứng chen chúc dưới tán cây xanh đỏ xum xuê, trong đó có vài người tỏ ra khá lo lắng. Giáo viên thể dục đứng cạnh vội vàng dẫn họ đi vào sân tập. Lâm Ỷ đoán họ chuẩn bị kiểm tra thể chất, cô thong thả bước về phía đó, tới khi đến nơi họ đều đang ở trên đường chạy. Trên mặt đất có mấy bình nước nằm ngổn ngang, cô chần chờ vài giây, quyết định cầm một chai lên, vặn nắp và uống ừng ực như trâu. Bình nước gần như mới tinh thoáng cái chỉ còn lại 1/4. Lâm Ỷ vẫn còn lương tâm nên đã dừng lại đúng lúc, ngoan ngoãn đặt nước về chỗ cũ, nhìn nhóm người đang chạy trên sân rồi mới rời đi. Cô quay lại chỗ các bạn, thấy họ đang hào hứng bàn luận gì đó thay vì nghịch điện thoại. Lâm Ỷ tò mò hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?” “Thầy giáo vừa thông báo tháng sau tổ chức đại hội thể thao, lại được nghỉ rồi!” Kim Lộ Lộ vui vẻ trả lời. Không phải lên lớp vào ngày hội thể thao, trong mắt mọi người, nó không khác gì ngày nghỉ bình thường. Không có học sinh nào không thích những thứ liên quan đến ngày nghỉ, khóe miệng Lâm Ỷ cũng cong lên, nhanh chóng nô đùa cùng đám bạn. Mãi đến lúc tan học, Lâm Ỷ mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. [Cậu được lắm, chỉ để lại cho tôi đúng một hớp.] Lâm Ỷ chột dạ trả lời [Haha] Tin tức về đại hội thể thao lan ra khắp trường, ngoại trừ khối 12, không khí học tập ở các khối dưới đều biến mất, tất cả đều mong chờ, bàn luận suốt đường về nhà. Tiếng nói to, rõ ràng, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Kim Lộ Lộ vừa đi vừa nói: “Hôm đấy bọn mình tới xem chạy 5000m đi.” “Ơ, có gì vui à?” Kim Lộ Lộ bất lực toàn tập, “Cậu không nghe thấy mọi người xì xào năm ngoái có rất nhiều bạn đẹp trai tham gia chạy 5000m à?” Hằng năm, chạy 5000m là phần thi tưởng như vắng vẻ nhưng lại sôi động nhất, chạy cự li dài thể hiện sức mạnh và ý chí của thí sinh. Bình thường gần như không có ai chủ động đăng kí, mãi đến phút chót, mấy bạn nam khỏe mạnh trong lớp mới đồng ý tham gia. Như một điều hiển nhiên, nam sinh cao ráo luôn được quan tâm, săn đón, cũng vì lẽ đó nên có rất nhiều người đến xem. “Ai đẹp trai?” Lâm Ỷ cố gắng nhớ lại, đầu tiên là hai bạn người hùng cao lớn trong lớp, sau đó mới nhớ ra Chu Việt cũng tham gia và về nhất. Cô đột nhiên hiểu ra: “Ý cậu là Chu Việt?” Kim Lộ Lộ vui vẻ ra mặt: “Đúng vậy, trong suốt quá trình, cậu ấy đẹp trai và giỏi hơn nhiều so với hai bạn lớp mình.” Năm ngoái hai bạn lớp cô muốn dùng chiến thuật đánh gọng kìm để bào mòn thể lực của người đứng đầu – Chu Việt. Lúc đầu chiến thuật này cũng có tác dụng, nhưng nửa đoạn sau, vì quá mệt nên họ bị tụt lại, thậm chí còn không chạy nổi, cố gắng mãi mới có thể hoàn thành phần thi. Nghĩ đến đây, Lâm Ỷ buộc phải gật đầu, tạm thời không tìm được lí do phản bác. **** Kim Lộ Lộ huyên thuyên mãi, hai người mải nói chuyện không để ý tới thời gian. Lâm Ỷ về nhà muộn hơi mọi ngày một lúc, mẹ Lâm nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng vào bếp hâm nóng lại thức ăn. Cô vào phòng, ném túi lên giường, quen tay cởi đồ lót ra. Sau khi cởi xong, Lâm Ỷ cảm thấy như được sống lại lần nữa, không khác gì chuối tiêu lột vỏ, cuối cùng cũng được thoải mái. “Bé con, sao nay về muộn thế?” Mẹ Lâm hâm nóng thức ăn, tranh thủ hỏi. “Con đi chơi với Lộ Lộ ạ.” “Thay quần áo rồi gọi Chu Việt ra ăn cơm đi.” “Dạ vâng.” Lâm Ỷ rửa tay, gõ cửa phòng Chu Việt nhưng không thấy cậu trả lời. Cô tưởng Chu Việt đang ngủ nên đã ấn tay cầm, đẩy cửa bước vào, không ngờ lại thấy cậu đang ngồi trên bàn nói chuyện điện thoại, cửa sổ mở toang, gió thổi làm tóc bay tứ tung. “Tôi thật sự không muốn tham gia.” “Năm ngoái cũng là tôi.” “Cậu không chạy, tất nhiên không mệt.” Lâm Ỷ chỉ về phía phòng bếp, dùng khẩu hình miệng bảo Chu Việt: “Ăn cơm”. Thấy vậy, Chu Việt nghiêng đầu ra hiệu cho cô đi trước. Lâm Ỷ giơ ngón tay cái “OK”, tiện tay đóng cửa lại, tránh để mẹ ngửi thấy mùi thuốc lá bên trong. Một lúc sau, Chu Việt đi ra, rửa tay rồi ngồi gắp rau cạnh Lâm Ỷ, hai người bướng bỉnh dùng đũa đánh nhau. “Thôi nào hai đứa, nhiều món như vậy mà không ăn, cứ phải tranh nhau làm gì?” Mẹ Lâm không hề ngạc nhiên, vui vẻ nhắc nhở. Lâm Ỷ bị Chu Việt đá vào bắp chân. Chu Việt lườm nguýt, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay cậu muốn tôi chết khát à?” Lớp 11A11 là lớp chọn,  phải phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất và năng khiếu nghệ thuật. Vậy nên giáo viên thể dục đã nghiêm khắc sắp xếp các đợt kiểm tra chạy hàng tuần, hầu hết các học sinh nam đều có thói quen mang nước theo người. Hôm nay chạy xong, Chu Việt phát hiện nước trong bình sắp cạn, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được ai là thủ phạm? Lâm Ỷ ngượng ngùng giải thích: “Thầy giáo bắt chạy 2000m, tôi khát quá nên mới nghĩ ra hạ sách này, với cả tôi đã để lại cho cậu hai hớp còn gì.” Chu Việt cười lạnh, đạp tiếp vào bắp chân Lâm Ỷ. “Chỉ bắt nạt Chu Việt là giỏi.” Mẹ Lâm nghe hết toàn bộ câu chuyện, cũng đá Lâm Ỷ một cái. Thấy cô tỏ ra uất ức, bà nói: “Mà này, tháng sau mẹ phải đi công tác vài ngày, hai đứa muốn ăn gì để mẹ mua sẵn cất trong tủ lạnh.” Lâm Ỷ thốt lên một tiếng, hỏi: “Ba con đâu?” “Ba con hả, chắc nửa năm sau cũng chưa về được, tháng sau hai đứa chỉ có thể dựa vào nhau tự sinh tự diệt mà thôi.” Lâm Ỷ thở dài, ngoan ngoãn ăn tiếp. **** Sau bữa ăn, Lâm Ỷ và Chu Việt cùng làm bài tập, cô chủ động nhắc đến chuyện đại hội thể thao. “Cậu không tham gia chạy 5000m à?” Cô nhớ tới cuộc gọi của Chu Việt. Gần đây Chu Việt thường xuyên nghe thấy mấy từ này, cậu bực bội nhíu mày, “Tại sao đến cả cậu cũng nhắc tới nó?” Lâm Ỷ cười: “Bởi vì mọi người nói cậu chạy 5000m rất đẹp trai.” Chu Việt lớn lên cùng Lâm Ỷ, cô đã quá quen với gương mặt của cậu, không thể phân biệt được cậu có đẹp trai hay không? Hồi bé Chu Việt hay khóc nhè, Lâm Ỷ cảm thấy vô cùng phiền phức. Lên cấp 2, vóc dáng Chu Việt không quá cao lớn, không hiểu tại sao bây giờ lại nổi tiếng như vậy. Sau khi vào cấp 3, hai người không học cùng lớp nên cô cũng không để ý đến tình hình của cậu. Nếu không vô tình nhìn thấy mấy bạn nữ chặn Chu Việt ở trường, chắc chắn Lâm Ỷ đầu gỗ không bao giờ biết được cậu nổi tiếng như thế nào. Chu Việt hỏi Lâm Ỷ: “Ý cậu là không chạy sẽ không đẹp trai?” “Dĩ nhiên không phải.” Lâm Ỷ cắn bút, cực lực phủ nhận. Chạy tốt không có nghĩa là không mệt, bản chất Chu Việt là một người lười, không mấy mặn mà với các cuộc thi. Đây là vấn đề cá nhân, hoàn toàn không liên quan đến ý thức tập thể. Cậu sẵn sàng tham gia các hạng mục khác để mang vinh quang về cho lớp, chỉ trừ chạy 5000m. Lâm Ỷ xoay bút rơi xuống đất, cô cúi người nhặt, miệng vẫn lải nhải: “Vậy cậu muốn tham gia hạng mục nào?” Chu Việt định trả lời thì tầm mắt bỗng quét qua cổ áo ngủ của cô và dừng lại. Lâm Ỷ: “Cậu lùi lại đi, tôi không lấy được bút.” Chu Việt kéo ghế ra sau, mắt nhìn thẳng vào bài kiểm tra, đợi Lâm Ỷ ngồi dậy mới trả lời: “Một môn thi tương tự điền kinh.” Không chạy 5000m, cậu có thể tham gia bộ môn nhẹ nhàng hơn như nhảy cao hoặc nhảy xa. Lâm Ỷ giơ ngón tay cái thể hiện sự ngưỡng mộ. Chu Việt không quan tâm đến cô, tiếp tục viết bài, khi nào Lâm Ỷ thắc mắc cậu sẽ giải đáp. Tuy nhiên tối nay Lâm Ỷ đột nhiên thông minh đột xuất, cô viết một cách trôi chảy làm Chu Việt không có cơ hội thể hiện. 10 giờ, mẹ Lâm gõ cửa phòng, hỏi hai người đã làm xong bài tập chưa? Bài tập của Lâm Ỷ quá nhiều, Chu Việt đứng dậy cầm quần áo đi tắm trước. Mười phút sau, Chu Việt quay về phòng, hơi nước phủ đầy người, Lâm Ỷ vẫn đang mắc kẹt ở câu hỏi cũ. Cậu đứng sau lưng cô quan sát một lúc, tự nhiên khoác tay lên ghế dựa, Lâm Ỷ ngơ ngác quay đầu. “Nhìn đề.” Chu Việt duỗi tay chỉ vào hình vẽ, giải thích cho cô hiểu rõ câu hỏi. Cô nghe theo sự chỉ dẫn của Chu Việt, cuối cùng cũng hoàn thành tất cả bài tập một cách suôn sẻ. Lâm Ỷ cầm đồ bước ra khỏi phòng, đáy lòng cảm thán: “Càng lớn đầu óc thằng nhóc này càng thông minh.” Vừa tắt đèn xong, Lâm Ỷ nghe thấy tiếng quăng quật đồ vật truyền đến từ phòng Chu Việt, cô đoán cậu đang khó chịu về việc chạy 5000m. Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Việt vào phòng tắm rửa mặt rồi quay về phòng. Thấy thế, cô mặc kệ động tĩnh bên ngoài, nhắm mắt yên lòng chìm vào giấc ngủ..