Anh so độ đáng yêu với em
Chương 16
Hoạt động cắm trại dã ngoại được cử hành vào cuối tuần của kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày, địa điểm là một ngọn đồi ở thành phố H.
Minh Uyên đặc biệt nhắn tin thông báo cho cô sáng mai 7 giờ tập hợp ở T Đại, khuya ngày hôm trước Mạnh Hân đã thu dọn xong hành lý, sáng sớm liền ngáp dài ra cửa.
Nhìn ba người bạn cùng phòng đang ngủ say sưa, chờ một chút còn có thể về nhà, Mạnh Hân không thể không sinh ra tâm tình hối hận, chỉ là cũng nhanh chóng bị lu mờ.
Dù sao đi nữa… Đông Sơn cũng ở thành phố H, cô miễn cưỡng suy nghĩ là đang về quê không?
So với thời kỳ cao điểm, sáng sớm biển người ở thành phố P thưa thớt, xe buýt băng băng trên đường không chút trở ngại.
Mạnh Hân đến sớm một chút so với dự kiến, cửa chính T Đại chỉ mới có mấy người tập hợp cùng khoảng mười anh chị cuối cấp phụ trách chờ lệnh của học trưởng thôi.
Theo sự hiểu biết của cô, hoạt động cắm trại dã ngoại dù là do 2 trường cùng tổ chức, nhưng nhân viên phụ trách cũng cần đến hàng chục.
Phần lớn nhân lực đều xuất phát từ hội sinh viên trong khoa, ví dụ như học trưởng, học tỷ các loại.
Theo thời gian trôi qua, sinh viên hai bên trường đều đã đến địa điểm tập hợp, xếp thành 10 hàng ngay ngắn rõ ràng.
Khoảng 10 người gộp thành một đội, trưởng nhóm là một nam một nữ, mà đồng đội cũng là chia ngẫu nhiên không theo trường.
Mạnh Hân quan sát sơ lược, trong đội cô chỉ quen Từ Sóc Hào, có hai ba nữ sinh khác, còn lại hết thảy đều là "đám nam sinh khoa máy móc hèn mọn" trong miệng "Gió xoáy tím".
Về hai đội trưởng của cô, một người chắc là học tỷ T Đại, một người khác mặc dù là quay lưng lại, nhưng cô nhìn thấy… mái tóc màu tím kia, liền nhận ra chính là "Gió xoáy tím".
Tuy rằng khả năng đụng phải Trần Dụ Sâm vốn không lớn, Mạnh Hân vẫn âm thầm thở dài.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Sau khi lên xe buýt, hai đội trưởng rất tích cực làm nóng bầu không khí, nhưng trên xe ngoại trừ Từ Sóc Hào, những người khác đều tương đối căng thẳng, thật sự có chút không muốn nhúc nhích.
"Gió xoáy tím" rơi vào đường cùng liền bắt bọn họ chơi oẳn tù tì, trong đó có Mạnh Hân.
Mạnh Hân thua liên tục 3 ván, bị nữ đội trưởng bên T Đại dùng bút vẽ lên hai bên mặt 3 sợi râu, rất giống con mèo đang nhe răng trợn mắt, còn là loại mèo lớn lên không được đáng yêu nữa.
Có người nói đây là loại hình phạt được sử dụng phổ biến nhất trong các buổi dã ngoại, Mạnh Hân không dám tưởng tượng, nếu quả thật có người thua liên tục thì cả khuôn mặt sẽ bị biến thành cái dạng gì.
Mạnh Hân ngồi trở lại vị trí, nhàm chán lướt Wechat, đơn giản gọi Facetime với Lâm Tử Hi, người đang ngồi trên một chiếc xe khác, nói những thứ linh tinh.
Đương nhiên, khuôn mặt như mèo của Mạnh Hân không thể bị cười nhạo một trận.
Hiệu suất của xe buýt không cao bằng đường sắt, lúc bình minh, lưu lượng xe trong ngày nghỉ tăng vọt, vượt sự tưởng tượng của bọn họ, đoạn đường đáng lẽ chạy khoảng một giờ nay phải chạy đến ba bốn giờ mới xong.
Dọc đường đi Lâm Tử Hi cơ bản cũng chỉ là lướt điện thoại chơi game, chỉ nói hai câu với Mạnh Hân qua Facetime rồi thôi, đường truyền khi xe lên núi có chút kém, Mạnh Hân nói tạm biệt với cô ấy rồi cúp máy.
“Đợi đã!”
“Không kịp rồi, khoa kỹ thuật lạnh lùng kia, cậu đã bỏ lỡ tớ rồi!” Mặc dù nói như vậy, Mạnh Hân vẫn dừng lại hỏi, “Làm gì?”
Lâm Tử Hi phóng to màn hình, bình tĩnh nói: “Mặt cậu có chút hồng nha, nhất định đã bị vẽ bậy”.
Mạnh Hân lấy cái gương từ trong túi ra nhìn, thật đúng là như vậy.
Da thịt mặt cô dọc theo 3 chòm râu lúc nãy có chút hồng hồng, vốn không dễ nhìn ra, nhưng vừa so sánh với cái cổ trắng nõn thì rất chói mắt.
“Ôi trời, hình như da mình quá nhạy cảm”.
“Cậu có muốn tắm một cái không? Thuận tiện nói với đội trưởng không nên vẽ lên mặt nữa?”, Lâm Tử Hi tự mình nói tiếp, “Yên tâm đi, các loại hình phạt khác, tớ đều có nghe qua rồi. Ví dụ như đổ một thùng nước vào đầu cậu hay là chạy năm vòng quanh sân trường năm…”
“Nghe cậu vừa nói như vậy, tớ vẫn nên chọn vẽ lên mặt thôi”.
“Như vậy sao được…”
Mắt thấy Lâm Tử Hi lại bắt đầu muốn diễn thuyết, Mạnh Hân giải thích: “Không sao, tớ cũng không thấy ngứa hay đau, cũng không phải dễ bị phát hiện”.
“Thế nhưng”, Lâm Tử Hi cau mũi một cái, đơn giản quay máy ảnh sang bên kia, “Hoa Hoa, mặt Tiểu Mạnh thật sự rất đỏ đúng không?”
Mạnh Hân hoàn toàn không phản ứng kịp nữa, khuôn mặt phóng đại của Giang Hoa đã xuất hiện trên màn hình di động của cô.
Cô thấy anh cẩn thận đánh giá gương mặt cô, gật đầu với Lâm Tử Hi: “Rất hồng”.
“… Tại sao cậu không nói sớm là cậu ấy ngồi cạnh cậu?!”
“%¥&! @#¥*... &*”
Lâm Tử Hi nói oa oa một hồi, Mạnh Hân lại không nghe lọt tai một câu, âm thanh không được đồng bộ.
Mạnh Hân đang muốn làm gì đó, nhưng màn hình lại xuất hiện dòng chữ “đường truyền bị gián đoạn”, sau vài lần kết nối lại, cô chỉ có thể nhìn tín hiệu internet chỉ có một vạch, bỏ đi ý niệm trong đầu.
Chắc là gần đến đỉnh núi, tín hiệu liền không tốt.
May mắn là, tuy rằng không thể gọi facetime, nhưng nhắn tin wechat còn có thể dùng.
Lâm Tử Hi cũng rất nhanh ý thức được điểm đó, liền thay đổi thành nhắn tin:
“Tiểu Mạnh”.
“Hoa Hoa nói cậu ấy có đem theo thuốc mỡ, cậu có muốn dùng không?”
“Vì sao cậu ấy lại luôn mang theo cái đó?”
“Không cần đâu”.
Lâm Tử Hi: “Thực sự không cần sao?”
Lâm Tử Hi: “Hoa Hoa nói cậu ấy quen đem theo rồi”.
Lâm Tử Hi: “Cậu ấy nói, khi nào cần thì đều có thể tìm cậu ấy”.
Mạnh Hân: “… Tiểu Hi à”.
Mạnh Hân: “Cảm thấy câu chuyện qua lời cậu trở nên rất dung tục, là ảo giác của tớ sao?”
…
Ban tổ chức tuyên bố đến giờ ăn trưa.
Mọi người nghiêm túc ngồi xuống ăn, thuận tiện tập trung sự chú ý trên khán đài… Minh Uyên mặc một bộ đồ rằn ri như một tên quan thị vệ, ở đó nói qua nói lại một hồi chỉ có một chuyện, mong muốn mọi người vui vẻ an toàn về nhà.
Cơm nước xong, nhân lúc mọi người đã quen biết nhau hơn rồi, “Gió xoáy tím” nói về hoạt động tiếp theo, cũng không quan tâm họ hiểu hay không liền dẫn cả đội đi.
Nói tóm lại, mỗi đội chạy một chút, đến từng trạm, hai đội sẽ cùng chơi một trò chơi, đội nào thắng sẽ nhận được điểm. Cuối cùng đội nào điểm cao hơn sẽ chiến thắng.
Hai đội ngồi thành hàng trên con đường hẹp, ở trạm đã được xác định nghe trạm trưởng hắng giọng, bắt đầu giải thích: “Trạm này gọi là trò trái cây và hoa quả, mỗi đội cử ra một cá nhân, hai người thay phiên nhau nói tên một loại rau dưa, hoa quả, không thể lặp lại”.
“Người lặp lại đầu tiên sẽ bị phạt vẽ rùa lên mặt”.
Quy tắc rất đơn giản và thô bạo, không có lỗ hỏng.
“Gió xoáy tím” nhìn mọi người xung quanh vẫn còn đang sững sờ, miễn cưỡng hỏi: “Ai muốn là người đầu tiên?”
Một hồi trầm mặc.
Nữ đội trưởng nhìn đến Từ Sóc Hào, cậu ta lại rất tự nhiên nói ra một câu: “Nữ học trưởng, bình thường tớ không ăn trái cây, hoa quả”.
“…”
“Gió xoáy tím” cong cong khóe miệng, xoay người Mạnh Hân ra khỏi đội ngũ: “Vậy thì em ra đi, đến biểu diễn nào”.
… Tại sao lại là mình?
“Gió xoáy tím” hình như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô, liền vui lòng giải thích ý định: “Em là sinh viên trực hệ khoa của anh, không tìm em thì tìm ai?”
“… Vâng ạ”.
Mạnh Hân thấy Lâm Tử Hi ngồi xổm phía đối diện, run vai, cười khanh khách, nhịn không được liền trừng mắt với cô ấy.
So với “Gió xoáy tím”, đội trưởng bên đội Lâm Tử Hi không trực tiếp chỉ đích danh một cá nhân ra trận, chỉ nhẹ nhàng cổ vũ mọi người.
Nhưng ban đầu mọi người đều sợ người lạ, toàn đội đều là tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, không ai muốn làm người đầu tiên.
Lâm Tử Hi đang ngồi dưới tàng cây hứng thú chớp chớp mắt nhìn Mạnh Hân, một tay đẩy Giang Hoa đi ra ngoài: “Đội trưởng Tả, Hoa Hoa nói cậu ấy xung phong”.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
64 chương
59 chương
186 chương
18 chương