Nam sinh kia đang ôm bụng, cười khoa trương: “Tấm lòng thiếu nữ của cậu thật dâng trào nha!” “Có gì đâu”. Giang Hoa xem thường: “Lão Từ cũng rất thích xem phim ngôn tình kìa”. Mạnh Hân có chút kinh ngạc. … Thật giống như anh ta thuận đường đem bán Từ Sóc Hào - người đang không ở hiện trường. Hình như là cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, Giang Hoa hơi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Mạnh Hân, khóe mắt, chân mày đều mang nét cười. “Đi thôi”. Anh nghiêng người, tỏ ý để cô đi trước. “Uhm… Được”. Mạnh Hân lấy lại tinh thần, phát hiện mấy người phía trước đã bắt đầu chia vé, vội vàng đuổi theo. Diệp Như Duyệt mua chỗ ngồi theo một dãy, tất cả mọi người theo đó ngồi ngay ngắn thành một hàng, theo ánh đèn mờ mịt, hiện trường đang hò hét loạn cào cào lập tức yên tĩnh lại. Màn chiếu đang phát quảng cáo, Mạnh Hân nhàm chán suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, cảm thấy không có gì kỳ quái nữa. Dù sao cậu là một nam sinh, bất kể là thích trà sữa nóng, kem dâu tây hay phim tình cảm thanh xuân cũng là chuyện rất bình thường mà. … Bộ phim dài hơn một giờ, đặc biệt kết thúc nhanh chóng. Thành thật mà nói, cô cảm thấy trình độ thưởng thức của Giang Hoa cũng không tệ lắm, kịch bản rất cảm động, lúc kết thúc còn làm rất nhiều bạn nữ khóc đỏ cả mắt. Trên đường trở về nhà trọ, tất cả mọi người đều ríu rít trò chuyện đặc biệt hăng say, không khí tràn ngập tiếng cười. Có người đang nói chuyện về bộ phim vừa rồi, nhưng phần lớn thì đang nói chuyện người này trong lớp thế nào, người kia thế nào, gọi tắt là chuyện bát quái. “Cậu thích xem phim điện ảnh nào vậy?” Giang Hoa hỏi cô. “Trên căn bản đều xem được hết, nhưng không xem phim kinh dị”, Mạnh Hân suy nghĩ một chút, bổ sung nói, “Đặc biệt thích phim hành động trinh thám”. Anh yên lặng hồi lâu, lại hỏi: “Cậu cảm thấy nam sinh thích phim tình cảm rất kỳ lạ sao?” “Không nha”. Mạnh Hân lắc đầu. Giang Hoa thở phào một cái. Anh không có nói đề tài mới, giọng điệu nũng nịu của Diệp Như Duyệt và Thôi Vân ở phía trước lại đặc biệt rõ ràng, cô có thể nghe rõ được hai cô đang bàn luận cái gì. Chẳng qua hình như không phải chuyện gì tốt. “Tớ thấy cậu ta làm như nhân vật quan trọng vậy, hẹn cô ta đi xem phim cũng từ chối, đi chơi bóng cũng không đi, sao không đi được một ngày chứ…” “Đúng vậy, đúng vậy”. Thôi Vân phụ họa. Diệp Như Duyệt tiếp tục nói xấu: “Hơn nữa nhìn bộ dạng phách lối đó đi. Kỳ quái, nhà có tiền thì giỏi lắm sao…” Mạnh Hân cau mày, đang cảm thấy đề tài này có chút không ổn thì Giang Hoa đã nói: “Cái đó…” Anh nhếch môi, gương mặt hơi căng thẳng, giọng nói cũng nhàn nhạt, “Tớ cảm thấy, tốt nhất là không nên nói xấu sau lưng người khác”. Lời này của Giang Hoa tuy không phải nói trực tiếp với Diệp Như Duyệt, nhưng hiển nhiên các cô ấy có thể nghe được, vội vàng ngượng ngùng vòng vo đổi đề tài. /// Ngay sau đó là kỳ nghỉ Trung thu 3 ngày, thành phố H cách thành phố P một giờ đi xe, Mạnh Hân quyết định thứ 7 sẽ về thăm nhà, ba mẹ và Hoa Hoa một chút, nhân tiện gọi thêm Lâm Tử Hi. Lúc còn học trung học, Lâm Tử Hi thà ở bên ngoài ngủ đêm cũng không thích về nhà, lúc tựu trường còn nói phải đến nghỉ đông mới về, Mạnh Hân vốn đã chuẩn bị tinh thần về thành phố H một mình. Nhưng nói cũng kỳ lạ, ngược lại lần này Lâm Tử Hi rất hào hứng, trước đây đều là cô dụ dỗ, cứng có, mềm có mới rủ cô ấy về nhà được, nhưng bây giờ lại luôn miệng nói đồng ý. Mạnh Hân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem như bạn tốt sau khi trải qua huấn luyện quân sự thì đổi tính. Sáng 8 giờ 15 phút, Mạnh Hân vừa đi ra khỏi phòng trọ vừa gọi điện thoại cho Lâm Tử Hi. Ngoài ý muốn, điện thoại chỉ “tít tít” hai tiếng liền có người bắt, giọng Lâm Tử Hi nghe rất có tinh thần: “Tiểu Mạnh, tớ tới trạm xe buýt gần cửa trường học rồi. Nhanh lên nha, chúng ta bắt xe lúc 8 giờ 23 phút, đến trạm xe cũng là 8 giờ 45 phút…” Nghe được tinh thần phấn chấn chỉ huy tất cả của Lâm Tử Hi, Mạnh Hân nhất thời có chút bối rối: “Tiểu Hi, chúng ta đặt xe lửa 9 giờ rưỡi, bây giờ tớ gọi chỉ để đánh thức cậu dậy thôi…” “…” Tuy nói như vậy, nhưng vì đột nhiên Lâm Tử Hi muốn đi sớm nên Mạnh Hân cúp điện thoại, bước đi nhanh hơn để gặp cô ấy. Khi cô đi qua các cửa hàng bên cạnh thư viện thì gặp phải Giang Hoa. Lần này Giang Hoa không ở quán trà ven bờ đê mua trà sữa nữa, mà là ngồi ở một băng ghế ngoài trời, hai tay đè lên bụng, sắc mặt có chút trắng bệch. Cậu ta không thoải mái? Mạnh Hân vốn định tiến lên hỏi thăm mấy câu, nhưng nhìn thấy có một dáng người chạy ra từ quán “Hạnh phúc”, không tự chủ mà dừng nhịp bước. Nữ sinh kia cầm trong tay một ly nước, mặc đồng phục màu đỏ, nếu như người bình thường mặc vào sẽ trông y như quả cà chua, nhưng cô ấy mặc thì lại tạo ra khí chất ngút trời, mái tóc dài đến eo nhưng thác đổ xuống, đặc biệt rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp đầu thu. Là Nhan Linh An. Mạnh Hân thỉnh thoảng cũng sẽ đến quán “Hạnh phúc” mua súp cay, nhưng có lẽ do không đúng thời điểm nên chưa từng thấy qua học tỷ là người phục vụ tại quầy. Nhan Linh An ngồi bên cạnh Giang Hoa, đem cốc nước màu lam nhạt và hộp thuốc đưa cho anh ta, thấp giọng nói: “Bệnh đau dạ dày lại tái phát, đúng không?” “… Ừ”. Đau dạ dày? Học tỷ vừa mới nói xong đã làm Mạnh Hân bắt đầu nhớ lại, nhìn Giang Hoa bây giờ có rất nhiều tật xấu giống khi cô bị đau dạ dày ngày trước. Mấy tháng trước khi Mạnh Hân thi vào Đại học cũng thỉnh thoảng bị đau dạ dày, nhưng sau khi thi xong ăn uống mấy đợt cùng bạn bè liền không thuốc mà khỏi bệnh, hẳn là do áp lực trước khi thi, tinh thần ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Cậu ấy cũng chịu nhiều áp lực sao? “Ăn một ít rồi uống thuốc, mau về nghỉ đi”. Mạnh Hân chỉ từng nói chuyện một câu với học tỷ, nghiêm chỉnh mà nói, câu kia cũng không phải là nói cùng cô. Nhưng đối với giọng nói của Nhan Linh An, Mạnh Hân rất có ấn tượng, trong trẻo, lạnh lùng mà hơi khàn khàn, mặc dù cho người khác một loại cảm giác rất cao lãnh nhưng lại có mị lực ngoài ý muốn. Cô chưa từng nghĩ, khi Nhan Linh An dùng giọng nói ân cần nói với người khác sẽ rất mê người, bây giờ cuối cùng cô đã nhìn thấy được. Đại khái giống như lúc Lâm Tử Hi khoa trương nói “thật là đẹp trai, ta muốn cong, muốn cong nha!” … Mặc dù vậy, cô cũng không muốn giao thiệp với học tỷ, vốn là muốn lượn quanh một đường rồi bỏ đi, nhưng mắt thấy sắp đến giờ hẹn Lâm Tử Hi, hay là nhắm mắt đi thẳng qua chỗ ngồi của bọn họ. Mạnh Hân thân thiện gật đầu mỉm cười, Nhan Linh An nhìn cô đang xách túi du lịch, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, Giang Hoa căng mặt, chớp mắt nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó. “À… Tớ chẳng qua là đi ngang qua nên tới chào hỏi thôi, không có nhiều thời gian, không quấy rầy nữa”. Cô vội vàng chuồn đi. Một giây kế tiếp Mạnh Hân liền nhận được điện thoại thúc giục đến trạm xe buýt của Lâm Tử Hi, tạm thời để chuyện vừa nãy ra sau đầu. Thấy cô rời đi không thèm quay đầu lại, Giang Hoa muốn đứng lên đuổi theo nhưng lại bị cánh tay khác níu lấy, Nhan Linh An đang nhìn chằm chằm anh ấy không ngừng, biểu tình hết sức nghiêm túc. Cuối cùng, Giang Hoa không chịu được trận đau dạ dày, yên lặng nhận ly nước và viên thuốc uống ngay. “Cậu về nhà sao?” “Trở về thôi”. Giang Hoa quay mặt đi chỗ khác, “Chị vẫn còn đi làm, nhanh đi về quầy đi, em không sao”. “Bây giờ không có nhiều người tới mua đồ đâu, chị ở đây chờ đến khi ba mẹ cậu tới”. “Vậy bọn họ tới rồi”. “…” Đối mặt với lời nói dối trắng trợn như thế của anh, Nhan Linh An không khỏi tức giận và buồn cười: “Cậu thà gặp ba mẹ cũng không muốn gặp chị? Thật là đau lòng mà”. Giang Hoa ngạc nhiên quay đầu, nhìn sâu vào cặp mắt trong suốt kia, nhếch môi, hồi lâu không nói. “Chị rốt cục…” “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, yên tâm đi, chị chỉ xem cậu là em trai ngoan thôi”. Nhan Linh An nhún vai, “Cậu không phải là vì chọc giận hai ông bà lão nên mới…” “Không được nói!” “…” Da mặt thật mỏng. Bất qua là sau khi nói ra, Nhan Linh An nhạy bén phát hiện ra anh không né tránh mình chín mươi dặm nữa, thái độ cũng thản nhiên hơn. Vốn là có thể ngồi xa, còn làm dáng như trẻ con sợ không giữ được trinh tiết. Nhan Linh An khẽ dịu giọng, từ tốn nói: “Bác trai bác gái vẫn còn giận cậu sao?” “Ừ”. “Đừng suy nghĩ quá nhiều, hai người bọn họ chẳng qua chỉ yêu cầu tương đối cao với cậu thôi, S Đại cũng không phải trường học tệ, cậu học tốt thì học ở đây sẽ không hề kém T Đại”. Giang Hoa giật giật môi, có chút muốn nói rồi lại thôi, nhưng Nhan Linh An hình như không chú ý đến những thứ này, tiếp tục nói những phương pháp lấy lòng ba mẹ. “Còn nữa”, Nhan Linh An suy nghĩ một chút, lại thành khẩn nói, “Những thứ chị mới nói, em không làm được cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần cậu không được nhanh chóng có bạn gái, nếu không bọn họ nhất định sẽ nổi giận”. “… Em biết rồi”. Cô vỗ vỗ đầu anh ta: “Cậu biết là tốt rồi”. Giang Hoa thở dài một tiếng, không nói nửa lời. … Tàu chậm rãi rời ga, Mạnh Hân nhìn cảnh vật thành phố P đang từ từ trôi qua trước mắt, trong đầu nghĩ đến việc thì ra mình đã đến thành phố xa lạ này gần một tháng. Mặc dù vừa mới khai giảng, không có nhiều thời gian đi chơi đây đó, nhưng cô cũng nhìn ra được thành phố P xứng đáng là thành phố hạng nhất của cả nước, từ mê cung cong lượn quanh trạm xe lửa đã nhét đầy người, không thể không nhìn ra cảnh tượng phồn hoa nơi đây. Trước khi học trung học, cô đều sống và học tập ở vùng ngoại thành phố H, nơi chim không sinh trứng, cho đến khi học trung học đệ nhị thì đến trung tâm thành phố H, lúc này cô mới hiểu được thành phố có hình dáng gì. Khi đó cô rất thích thú, nhưng so với thành phố P, thành phố hạng ba như thành phố H quả thực không thể coi là một nơi náo nhiệt được. Thành phố H có biệt danh là “Thành phố gió”, quanh năm nổi tiếng vì có gió Đông Bắc thổi vào mùa thu và mùa đông. Lúc Mạnh Hân bước ra trạm xe lửa, đã đâm đầu vào một trận gió lớn, thổi run người, vội vàng kéo khóa chặt áo khoác, dùng ngón tay vuốt thuận mấy lọn tóc rối. Một giờ đi xe nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trước khi xuống xe, Mạnh Hân gọi điện thoại, vừa ra trạm xe đã thấy chiếc xe màu bạc đậu bên đường. Lâm Tử Hi không vội về nhà mà cũng nhìn theo hướng ba mẹ Mạnh Hân mà chào hỏi. Mẹ Mạnh đối với cô ấy có ấn tượng rất tốt, quay cửa kính xe xuống, thân thiết trò chuyện cùng cô ấy một lúc lâu. Mạnh Hân không có hứng thú với câu chuyện giữa hai người họ, chỉ ấn tượng sâu đậm khi mẹ Mạnh thuận miệng hỏi Lâm Tử Hi một câu: “Tử Hi đi học Đại học vui không con?” Lâm Tử Hi dừng một lúc lâu, rủ mắt, tự trong kẽ răng nặn ra một chữ qua loa lấy lệ: “Vui”. Đã biết cô ấy lâu như vậy, Mạnh Hân có thể đồng thời đoán được ngay là Lâm Tử Hi đang nói dối. Cô ấy không vui.