Nhắm mắt làm ngơ. Mạnh Hân mặc niệm trong đầu một lần, nhưng mọi thứ lại đang phát triển theo phương hướng ngày càng tệ hại. Minh Uyên nhìn đôi trai gái kia, phất phất tay, cao giọng hô: “Ồ, Sâm ca! Ngọt ngào nha!” … Không phải học ở trường khác của thành phố P sao? Sao bọn họ lại quen biết nhau? Trong nháy mắt Trần Dụ Sâm quay đầu, Mạnh Hân cúi đầu xuống, cả khuôn mặt giống như chuẩn bị chôn vào trong dĩa mì Ý. “Nào có lợi hại như Minh Uyên ca, trái ôm phải ôm thế kia”. Người kia cũng mở miệng trêu ghẹo một câu, nữ sinh đi theo cười khúc khích không ngừng, tiếng cười làm Mạnh Hân cảm thấy có chút chói tai. Nhan Linh An liếc cô một cái, chợt cúi đầu vuốt vuốt điện thoại di động, làm bộ dạng không có chuyện gì liên quan đến mình. Mạnh Hân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu thản nhiên nhìn chăm chú đôi trai gái trước mặt. Người nam cô rất quen thuộc, nữ sinh thì gương mặt xinh xắn, nhưng không có gì đặc sắc, cũng chỉ là xinh xinh mà thôi. Chỉ thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp kia thoáng chốc xụ xuống, giống như đang mang mặt nạ vậy, ở cái chớp mắt tiếp theo lại đeo lên lại. Trần Dụ Sâm có vẻ hơi kinh ngạc, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô. Sau một trận buồn nôn, trong thời gian cực ngắn Mạnh Hân liền điều chỉnh trở về trạng thái bình thường, học tập Nhan Linh An bình tĩnh ăn mì Ý trước mặt. Cô thậm chí còn nhàm chán nghĩ, dù Trần Dụ Sâm có yêu đương hay chia tay, nữ sinh xinh đẹp rốt cục là may mắn hay xui xẻo. Cuối cùng vẫn là nữ sinh bên cạnh Trần Dụ Sâm mở miệng phá vỡ tình thế yên lặng: “Học muội thật đáng yêu”. “A, cảm ơn”. Mạnh Hân đáp lời một câu lấy lệ, khách sáo nhưng hời hợi. Nữ kia trò chuyện cùng Minh Uyên một hồi thì kéo cánh tay Trần Dụ Sâm rời đi, đôi giày cao gót đỏ tươi gõ cốc cốc lên mặt đường, phát ra những tiếng vang có quy luật. “Hừ”. Mặc dù Minh Uyên không tìm được nguyên nhân, nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra được bầu không khí chút vi diệu, cứng ngắc. Anh ta cười khan một tiếng, nhìn Mạnh Hân, vỗ tay một cái: “Tiểu Mạnh, Tiểu An, ăn tiếp nha!” Mạnh Hân: “No rồi”. Nhan Linh An: “Em có việc, đi trước”. Người sau thậm chí còn không cho mặt mũi, trực tiếp gói đồ ăn đem về. Minh Uyên: “…” Bọn họ chuẩn bị đi không lâu, khoảng năm phút sau học trưởng cũng chủ động đến quầy trả tiền, lại căn cứ vào phép lịch sự đưa cô đến cửa ký túc xá, đường không tính là xa, hai người liền câu có câu không mà trò chuyện. Mạnh Hân nhàm chán xoay xoay cây bút màu xanh da trời. “Đúng rồi, Tiểu Mạnh, em có biết hai người vừa nãy không?” “Không biết, cũng là ở S Đại sao?” Cô lắc đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi ngược lại, “Nhìn bọn họ rất tình cảm, chắc là ở cùng một chỗ lâu rồi nhỉ?” “Là ở T Đại cơ, cả hai đều là sinh viên giỏi, chúng ta chơi cùng hội sinh viên nên biết, lại vừa vặn cũng chung bộ phận”. Mạnh Hân thẩn thờ gật đầu. “Ừ… Thật ra thì bọn họ ở chung một chỗ cũng chưa tới một tháng”. Minh Uyên cười cười nói tiếp, “Trước đây Sâm ca có một bạn gái nửa năm, gần đây mới chia tay, sau đó liền quen người mới”. Vừa nói xong, anh ta còn nói thêm một câu bùi ngùi: “Người đẹp trai thật tốt”. … Oa. Mạnh Hân tính thử trục thời gian, nội tâm không chút dao động, nghĩ: Thời điểm học Đại học ở thành phố H có một người bạn gái, ở thành phố P có thêm một người nữa, Sâm ca thật trâu bò mà. “Em cũng rất hâm mộ, ha ha”. Cô nhếch mép một cái, mỉm cười cứng đờ, nói. “Bâu giờ đã trễ lắm rồi, em có thể tự đi, học trưởng nên về nghỉ ngơi sớm một chút nha!” “Cái này…” Minh Uyên vẫn đang suy nghĩ lời nói của học muội có chỗ nào không hợp lý, Mạnh Hân đã đi mất, không nhìn thấy bóng dáng. Anh chỉ có thể đứng tại chỗ thì thầm một câu: “Tiểu Mạnh à, chỉ mới nửa đường, lại không nói là bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ, không phải anh càng nên đưa em về sao…” ... Mạnh Hân một mình đi bộ trên vỉa hè một hồi lâu, xung quanh bốn phía xe cộ huyên náo, đèn neon màu sắc muôn màu muôn vẻ như tô điểm thêm cho cảnh đẹp sầm uất về đêm ở thành phố P. Một chiếc xe màu đen đang hướng đến cô, chậm rãi ngừng bên ven đường. Người lái hạ kính xe xuống: “Có muốn anh chở em một đoạn không?” Sau khi Mạnh Hân nhìn rõ gương mặt kia, nhất thời có cảm giác kích thích muốn lật mặt. Anh luôn như vậy sao? Chỗ ngồi bên cạnh chỗ tài xế của Trần Dụ Sâm không có ngồi người, nữ sinh xinh đẹp kia không biết đi đâu, trong xe phát bài hát Tiếng Anh, nhịp điệu dịu dàng như dòng nước chảy. “Tiểu Mạnh, anh muốn nói với em…” Trần Dụ Sâm dứt khoát xuống xe, thân thiện đưa tay ra với cô, nở nụ cười, đôi mắt híp lại, “Cho dù không làm được người yêu, chúng ta cũng có thể tiếp tục làm bạn bè, đúng không?” Ban đầu Trần Dụ Sâm làm quen Lâm Tử Hi trước, làm quen từ bạn bè của cô, từ từ tìm hiểu, tính toán quen cô… anh biết Mạnh Hân không phải người hẹp hòi, chắc là vẫn có thể làm bạn bè. Trần Dụ Sâm nhớ không sai thì đây là lần đầu tiên Mạnh Hân biết được tin tức của anh ta kể từ sau khi chia tay, cô hẳn là sẽ gật đầu chấp nhận trở về làm bạn bè của anh ta. Nhưng mà hành động cứu vãn sau khi chia tay của anh đã sớm đánh tan tất cả hảo cảm của cô về anh. Mà lời nói hết sức chung chung lúc nãy của Minh Uyên, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Mạnh Hân không đưa tay ra, cũng không nhận lời, cái tay kia của Trần Dụ Sâm cứ giơ giữa không trung, tình cảnh rất lúng túng. “Không đời nào”. “Tiểu Mạnh, anh và cô ấy chỉ là bạn bè, tối nay chỉ là cùng mọi người ăn một bữa cơm mà thôi…” Giọng Trần Dụ Sâm hết sức tha thiết. A!! Nếu không phải chính miệng Minh Uyên nói ngoại trừ nữ sinh xinh đẹp kia thì anh ta vẫn còn người khác, thậm chí còn nói đã có bạn gái khác hơn nửa năm, cô thiếu chút nữa cũng tin như vậy. Mạnh Hân nhìn về phía anh ta với ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Trước tiên anh nên học cách nói thật đi”. “Tiểu Mạnh, anh sẽ không bỏ qua, ngay cả bạn của em…” “Bạn của em thì sao?” Trong ánh mắt Mạnh Hân có thoáng qua một tia do dự, chỉ là muốn ngắt lời anh. Nếu xem xét vòng tròn bạn bè ít ỏi của hai người, cô nghĩ rằng người anh ta đang ám chỉ là Lâm Tử Hi. “Không sao, em chỉ cần nhớ là, anh sẽ không bỏ qua, chúng mình còn sẽ gặp mặt”. “À, như vậy à”. Cô mỉm cười, bước xê lên vài bước, nói bên tai anh ta, “Nếu anh không sợ em báo cảnh sát thì có thể tiếp tục làm như thế”. Dứt lời, Mạnh Hân bước đi từng bước dài, để lại một mình Trần Dụ Sâm đứng ngu ngốc nơi đó. Mạnh Hân cũng không thèm để ý là anh ta đang nghĩ cái gì, chỉ là câu “Anh sẽ không bỏ qua, chúng mình còn sẽ gặp mặt” làm đầu cô hơi đau. Gặp em gái anh á. /// Trên đường trở về ký túc xá, Mạnh Hân không hẹn mà gặp mấy cô bạn trong lớp, rủ nhau đi xem phim. Mộ Cận dẫn đầu, nhận ra cô, cười nói: “Tiểu Mạnh, có muốn đi xem phim không? Nhìn xem, tám giờ rồi, xem phim xong sẽ vừa đúng lúc đến thời gian cấm túc”. Diệp Như Duyệt nheo mắt nhìn cô: “Còn có nam sinh trong lớp nữa”. “…” Mạnh Hân dự tính dù trở về cũng không có gì để làm, nên rất nhanh nói, “Được”. Mới khai giảng nên mọi hoạt động chủ yếu đều là đi chung một đám, lúc này đi xem phim cũng có bảy tám người, hơn nữa nam sinh còn nhiều hơn. Từ cổng trường hợp ra ngoài là một con đường náo nhiệt, đi vài bước liền thấy rất nhiều bảng hiệu sáng đèn như đang vẫy tay rủ các cô vào chơi. Gần rạp phim là các cửa hàng, có rất nhiều tiện ích, người qua đường nhộn nhịp, thỉnh thoảng có người dừng chân thưởng thức. Mạnh Hân liếc nhìn ra sau, hình như lần này là Diệp Như Duyệt dẫn đầu đoàn, Mộ Cận và Trương Tuyền còn nhiều nữ sinh khác đều tới, nhưng chính là không thấy Lâm Tử Hi. Chẳng qua là hình như Lâm Tử Hi không thích ra ngoài chơi buổi tối, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều. Đến rạp chiếu phim, Diệp Như Duyệt dừng bước, liên lạc với bọn nam sinh. Mộ Cận hết nhìn đông lại nhìn tây, định tìm kiếm bóng người nào đó. Giữa dòng người dày đặc, cô không nhìn thấy ai hết, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Tiểu Duyệt, có mấy nam sinh đến nhỉ?” “Ba nam sinh chung phòng”. Thôi Vận trả lời thay, “Đáng tiếc, cái người đẹp mắt nhất lại không tới”. “Người nào?” Thôi Vân không trả lời cô ấy, ánh mắt thoáng liếc sang Diệp Như Duyệt đang gọi điện thoại, gương mặt Thôi Vân cứng đờ trong chớp mắt. Mạnh Hân vốn đang suy nghĩ là ai, nhưng nhìn ám thị của Thôi Vân thì cô liền hiểu rồi. Mộ Cận tự biết mình lỡ lời, lúng túng nhìn chằm chằm mũi giày. Thật may là tình huống này không duy trì lâu, ba nam thanh niên cao lớn đẹp trai nổi bật giữa đám người, một người trong đó nhiệt tình phất phất tay, hai người bạn kia cũng nhanh chóng đi tới hướng các cô. Còn có người sau cùng. … Giang Hoa lại đến, có chút thần kỳ. Mộ Cận và Mạnh Hân đều có cùng nghi vấn như trên, cô không nhịn được, lúc đếm sĩ số để mua vé, liền lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại tới vậy?” “Vừa vặn tớ muốn xem bộ phim này”. Giang Hoa trả lời. Mạnh Hân cũng tò mò: “Bộ nào?” Diệp Như Duyệt đứng trước bọn họ, nghiêng đầu qua, dùng loại ánh mắt không thể tưởng tượng được để đánh giá anh ấy: “… Cậu nghiêm túc à?” Các nam sinh khác vẫy vẫy tay, chế nhạo: “Gạt người, gạt người rồi”. Mạnh Hân cũng đành cất lại thái độ của mình. Dẫu sao một người cùng đi ra ngoài chơi, chủ yếu là vì muốn đi chung bạn bè, rõ ràng cô không muốn hỏi có phải cậu đi theo chỉ vì thích xem bộ phim này không. Chỉ có Giang Hoa lại gật đầu chắc chắn một cái. “Bởi vì hẹn đột xuất nên các vé 8 giờ tối cũng đã bán xong, tớ đã mua phim về tình yêu thanh xuân, là phim “Tiểu tiên nữ”” Diệp Như Duyệt cười nói: “Tớ cho là con trai sẽ không thích phải không?” “Tớ cảm thấy ok”. Giang Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ đã xem rồi, còn muốn xem lần hai…”