Anh so độ đáng yêu với em
Chương 11
Hai ngày cuối tuần, Mạnh Hân vốn có kế hoạch ăn no ngủ ngon, lúc rảnh rỗi thì chơi với mèo ngoan để vượt qua giai đoạn chán chường, nhưng trong nhóm Wechat bạn trung học, lớp trưởng phát ra một tin tức làm rối loạn cả kế hoạch của cô.
Có ai đang ở thành phố H không? Ăn thịt nướng nha!
Chỉ sau một giây, Lâm Tử Hi đã trả lời: Tớ tớ tớ tớ tớ, Tiểu Mạnh cũng tham gia ~
…
Hầu hết bạn bè trung học của Mạnh Hân đều học Đại học ở xung quanh thành phố H, sau lần tập huấn quân sự này, hơn phân nửa lớp đều về nhà một chuyến, sau mấy phút ngắn ngủi, đã có bảy tám bạn học trả lời.
Sau đó, mọi người định ăn thịt nướng ở nhà Lâm Tử Hi, bởi vì đúng dịp ba mẹ Lâm đi công tác nên cô ấy cũng sảng khoái đáp ứng.
Nhà họ Lâm ở gần ngoại ô, là biệt thư ba tầng hoành tráng, cũng khó trách các bạn trong lớp chỉ định chỗ này.
Mười người tập trung mở tiệc thịt nướng trên sân thượng, nam sinh còn đem bàn mạt chược ra bắt đầu chơi, âm thanh huyên náo của mọi người cùng tiếng lách tách của thịt trên vỉ nướng như thắp sáng bầu trời đêm yên tĩnh.
Mạnh Hân đứng cạnh nướng thịt, đem kẹo đường cách đó khá xa đến chậm rãi nướng, nhìn kẹo đường dần dần biến thành màu vàng óng ánh, Lâm Tử Hi cũng đang bên cạnh nướng thịt.
Lớp trưởng đi tới nói chuyện với hai cô, Lâm Tử Hi cười đùa đem một miếng thịt nhét vào trong miệng cậu ta: “Bảo bối dạo này sao rồi?”
“… Tớ là nam, cậu tỉnh táo lại đi”. Lớp trưởng liếc mắt, quay đầu hỏi, “Tiểu Mạnh, hôm nay cậu có về Trường H không?”
Mạnh Hân cau mày: “Không có, tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
“À, tớ gặp Sâm ca”. Lớp trưởng vừa nói xong cũng thấy vẻ mặt của hai cô gái đồng thời sa sầm xuống, mặc dù không giải thích được, nhưng vẫn nhắm mắt nói ra, “Anh ấy trở lại diễn thuyết cho các học đệ, học muội, thuận miệng có hỏi tới cậu…”
Vừa nói ra lời này, vốn là nữ sinh đang tụ năm tụ ba nói chuyện trên trời dưới đất liền xoay đầu lại nhìn chằm chằm lớp trưởng, ngay cả bàn mạt chược bên kia cũng ngừng la hét.
Từ trước đến giờ Mạnh Hân đều khiêm tốn, trước đây trong vòng bạn bè chưa từng phát hình chụp chung với Trần Dụ Sâm, cũng không thông báo rộng rãi chuyện chia tay, các bạn đang ngồi đây có vài người biết chuyện, có vài người chẳng hay biết gì.
Rất hiển nhiên, lớp trưởng chính là người không biết đó.
Sau vài giây, Mạnh Hân lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt: “À, chúng tớ chia tay rồi, nhắc đến tớ như thế nào?”
Trên sân thượng, quần chúng không rõ chân tướng bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ thấy thản độ cô rất thản nhiên, không hề có tình tiết gây cấn nào, nói lảm nhảm mấy câu liền thấy không giải quyết được gì.
Trường H không nghiêm trị vấn đề nam nữ hẹn hò, những chuyện này chỉ cần không quá phô trương thì mọi người đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, người có chuyện yêu sớm rồi chia tay, cũng không phải chuyện gì ghê gớm cả.
“Tiểu Mạnh…” Lớp trưởng nuốt ngụm nước miếng, lại hỏi: “Anh ấy hỏi, cậu đang muốn trốn anh ấy sao?”
“…”
Nhiệt độ bên ngoài tựa như lập tức thấp xuống không ít độ, phối hợp với một trận gió lạnh thổi tới đúng lúc, tăng thêm sự đìu hiu.
Mạnh Hân dứt khoát không ngẩng đầu lên, cúi đầu nướng tiếp cây kẹo đường thứ hai, giọng nói nhỏ lại: “Tớ không làm chuyện gì trái lương tâm thì sao phải trốn anh ta?”
Mạnh Hân chuyên tâm nướng trên kệ, loáng thoáng nghe được Lâm Tử Hi mở miệng nói vài câu với lớp trưởng, sau đó đi tới bên cạnh cô, mở miệng nói: “Này, cùng đi vệ sinh đi”.
…
Mấy ngọn đèn thủy tinh tinh xảo chiếu sáng cả căn nhà, trong phòng khách trống rỗng không có nửa bóng người, chỉ có tiếng nhạc êm dịu phát ra từ một máy phát nhạc, nốt nhạc xuôi tai như dòng nước.
Lâm Tử Hi dĩ nhiên không phải muốn đi vệ sinh.
Cô đặt mông xuống ghế salon, cầm điều khiển từ xa chọn một tiết mục văn nghệ, người chủ trì đang khoa trương cười ha ha.
Mạnh Hân ngồi bên cạnh cô, tiện tay cầm lấy một cái gối, co chân lên, hỏi: “Làm sao?”
“Tiểu Mạnh, tớ…” Lâm Tử Hi rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Có chuyện, nhưng tớ không biết có nên bắt đầu nói xin lỗi với cậu thế nào”.
“? !”
Bình thường Lâm Tử Hi không phải người nói chuyện như vậy.
Mạnh Hân kinh ngạc nhảy lên từ ghế salon: “Cậu không phải là bạn gái của anh ta ở thành phố P chứ?”
“Không có, chính là, nữ sinh cùng anh ta ở thành phố P…” Lâm Tử Hi cũng trợn mắt, “Con mẹ nó, cậu đã biết?”
Mạnh Hân khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Biết hết rồi. Hai người bọn họ không phải cũng chia tay sao? Tại sao đột nhiên nhắc đến cô ấy?”
“Bọn họ chia tay cũng có chút quan hệ với tớ, ừ, tớ có nói với nữ sinh kia những thứ này…”
Sau khi kể hết ngọn nguồn sự tình, Lâm Tử Hi cắn môi, sợ thấy dáng vẻ không cao hứng của Mạnh Hân, “Cho nên, anh ta mới có thể trở lại tìm cậu”.
Thành thật mà nói, đúng là cô không thèm để ý khi đến thành phố P Trần Dụ Sâm ở cùng nữ sinh xinh đẹp thế nào.
Nhưng cô cũng không phải dạng người hiền lành tốt tính, chợt nghe thấy anh ta bị cô gái kia đá đi, ngược lại có chút…
Hào hứng nghe.
Mạnh Hân lắc đầu bật cười: “Không sao, tớ chỉ cảm thấy anh ta phiền phức, dù sao cũng không học chung trường, bình thường muốn ghét bỏ cũng tới được”.
Không học cùng trường, anh ta cũng không thường xuyên về ăn Lễ Tết, chỉ là tùy tiện ăn cơm gặp phải.
Hẳn vậy.
“À, vậy thì tốt. Tớ muốn hỏi cậu…”
“?”
“Nếu như, tớ nói là nếu như”. Lâm Tử Hi nhìn chằm chằm vào bộ phim thần tượng thanh xuân vô tình bị chuyển kênh, “Quan hệ giữa cậu và bạn cùng phòng không tốt, vậy phải làm sao?”
“Cậu với ai không tốt?”
Trong đầu Mạnh Hân nhanh chóng thoáng qua nét mặt ba người bạn cùng phòng của cô ấy, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt vô hại của Diệp Như Duyệt, thử dò hỏi: “Là Diệp Như Duyệt sao?”
“Không đúng, không đúng, không phải!” Lâm Tử Hi khoát tay lia lịa.
.
Vốn chẳng qua là Mạnh Hân thuận miệng suy đoán, nhưng dáng vẻ ở đây không có bạc của cô ấy ngược lại làm đáy lòng cô thêm nghi ngờ: “Tiểu Hi?”
Cô nhớ tới nội dung nói chuyện phiếm của Diệp Như Duyệt và Thôi Vân.
Hẹn không đi, nhà rất giàu.
Lúc ấy Mạnh Hân không để ý, bây giờ thử so sánh ra, cái này không phải rõ ràng nói về Lâm Tử Hi sao.
Lâm Tử Hi cười khan nói: “… Tớ chỉ muốn hỏi một chút thôi, cậu đừng nhìn tớ như thế nữa, nên làm gì thì đi làm cái đó đi, mau ra kia ăn thịt nướng, ngắm trăng đi”.
Mạnh Hân lại hỏi thăm mấy câu, ánh mắt Lâm Tử Hi lóe lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cũng không thổ lộ thêm ý gì, cũng không hỏi tiếp, hai người cùng ra ngoài ăn thịt nướng.
Mỗi một người đều có những tâm sự riêng tư không muốn chia sẻ cùng người khác, cho dù là bạn thân nhất cũng như vậy.
Mạnh Hân vừa dọn dẹp bàn ăn, vừa không yên lòng suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
83 chương
88 chương
49 chương
10 chương
22 chương