Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé
Chương 15 : Giáng sinh vui vẻ!
Tôi rất mong chờ Noel, chẳng phải vì tôi mang trong mình dòng máu lãng mạn hay vì cái gì đó tương tự. Lý do đơn giản là vì qua Noel thì tiết trời sẽ ấm áp hơn. Tôi đã ngán tới tận cổ cái cảm giác sáu giờ sáng, mắt đang còn chưa mở nổi, đã phải lò mò chui ra khỏi chăn, nhảy lên nhảy xuống cho đỡ lạnh, rồi chỉ lo mau mau đạp xe tới trường ngồi thu lu trong lớp. Không khí thì lạnh, trời đất thì lúc nào cũng ảm đạm một màu xám xịt, con người thì bỗng nhiên trở nên xấu xí, ngay cả mỹ nhân, bình thường đẹp như hoa như ngọc, khi choàng lên người cái áo khoác xù xì thực chẳng khác nào chú gấu con mũm mĩm, làm cho tôi cảm thấy cuộc đời thật chán. Tôi mong Noel tới mau mau.
Hai ngày trước lễ Giáng sinh, Phương Thảo rủ tôi đi mua quà. Vốn mang đậm tư tưởng, mấy thứ hoa hòe hoa sói đó chỉ dành cho tụi con gái, tôi lạnh lùng từ chối, nhưng Phương Thảo với bản tính kiên trì đã trở thành huyền thoại, không ngại gian khổ và nguy hiểm, dành hẳn năm tiết học chỉ để lặp đi lặp lại một câu “Nhi đi với Thảo một chút thôi” bên tai tôi, thì tới lúc tan buổi học, câu đó đã đổi thành “Nhi nhớ hai giờ chiều nay ở siêu thị Phố Núi nha” với nụ cười tươi rói.
Hai giờ chiều, trời có hửng nắng, nhưng tiết trời vẫn lạnh, cái cảm giác đứng ngoài trời nắng mà vẫn cứ lạnh run người lên rất khó chịu. Phương Thảo trông khá xinh trong bộ váy màu hồng, chỉ có điều cái áo khoác có gai tua tủa giống lông nhím làm tôi cứ cảm thấy buồn cười mãi.
- Nhi hôm nay là cố vấn của Thảo, phải giúp Thảo lựa đồ đó.
Tôi gật đầu. Suốt hai giờ đồng hồ sau đó, Phương Thảo cầm món đồ nào lên, chưa kịp nói gì, tôi đã hăm hở đồng ý ngay:
- Được đó.
- Nhưng có màu mè quá không?
- Ờ, cũng hơi màu mè thật.
- Hay là lấy cái này?
- Được đó.
- Có hợp với abc xyz không ta?
- Hợp mà.
- Hay lấy cái này nha?
- Được đó.
Cuối cùng, nhờ sự trợ giúp nhiệt tình của tôi, Phương Thảo đã mua được một đầy một giỏ và bắt đầu dò lại danh sách.
- Cái này gởi cho mẹ, cái này dành cho ba, cho Châu, cái này là của Giang, cái này … cái này… Nhi ơi, cái này Thảo lại thấy không đẹp, mình đi thêm một vòng nữa nha?
Tôi bắt đầu cảm thấy nể phục hai ông anh tôi về sức chịu đựng phi thường mỗi lần tháp tùng mẹ đi chợ.
Lại thêm một vòng nữa. Thấy tôi có vẻ uể oải, Phương Thảo tìm cách làm cho tôi vui.
- Những người học võ như Nhi thì thường thích gì hả Nhi?
- Bao cát. – Tôi đáp mà không cần suy nghĩ.
- Thảo hỏi thiệt mà.
- Nhi cũng nói thật mà. Nhi thích nhất là bao cát.
- Còn gì nữa không? Thứ gì dễ thương một chút.
- Găng tay đấm bốc.
Phương Thảo xìu mặt.
- Còn thứ gì dễ thương hơn nữa không?
Đầu tôi xuất hiện một loạt thứ: võ phục, đai, dao, thương, gậy… mà tôi tin những thứ đấy chẳng có thứ gì theo khiếu thẩm mỹ của Phương Thảo được gọi là dễ thương. Tôi bèn nói ra thứ đầu tiên nhìn thấy được.
- Người đẹp.
Quả đúng là tôi vừa nhìn thấy mỹ nhân đang đứng ở khu thú nhồi bông. Một khung ảnh tuyệt đẹp, mỹ nhân mặc váy xanh kẻ ca-rô, áo len đỏ, đứng giữa những con thú bông nhiều màu sắc.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy hình ảnh đó, trong lòng tôi lại trào lên cảm giác rất ấm áp và bình yên.
Phương Thảo nhìn tôi như thể tôi là kẻ mất trí. Tôi đành cười lớn.
- Người đẹp rõ ràng là dễ thương rồi còn gì?
Nghe tiếng tôi, mỹ nhân quay lại, trông thấy tôi, biểu hiện trên gương mặt gần giống như kẻ đang làm việc gì đó lén lút mà bị bắt gặp. Bên cạnh, Phan Anh đang ôm trên tay một thú bông to sụ có đôi mắt hệt như hai quả bóng bàn cũng ngoái lại, lúng túng không biết giấu con thú đi đâu, đặt nó xuống hay đưa nó ra đằng sau lưng.
- A… – Phương Thảo reo lên. – Hai người cũng đi mua quà Giáng sinh à?
Vẻ bối rối hoàn toàn biến mất trên gương mặt mỹ nhân khi mỹ nhân mỉm cười và hỏi lại.
- Thảo và Nhi cũng đi mua quà Giáng sinh sao?
Phương Thảo rất hào hứng.
- Hai người đang tính mua cái gì vậy? – Không chờ trả lời, cô nàng xông tới. – Thú bông cũng không tệ, nhưng thứ bạn cầm trên tay ấy, có phải là con cẩu tạp chủng không?
Phan Anh không biết con cẩu tạp chủng là con gì, đứng ngơ ngác một lát, rồi đành trả lời bừa.
- Mình nghĩ đây là con chó. Chỉ là vô tình cầm lên xem, không có ý muốn mua.
- Nhi thích nó. – Tôi nhận xét bâng quơ. – Trông con mắt của nó như thể nó đang cố gắng tỏ ra đáng yêu để người khác chú ý tới nó.
Nói xong, tôi cầm cái tai to của nó lên nghịch nghịch, vô tình nhìn thấy tem giá, liền nhăn mặt lại, nghĩ.
- Nó cố gắng như vậy cũng đúng, với cái giá này thì ai mà yêu nó nổi.
Phan Anh chắc quên mất tôi vốn học chuyên Văn nên khi nghe tôi nói toàn chất thơ như vậy thì ngạc nhiên lắm, cố gắng nhìn chăm chú vào mắt con chó, sau cùng có lẽ chẳng thấy gì, đành bỏ cuộc bằng cách đồng ý với tôi.
- Ừ, chắc là đúng.
Tôi phổng mũi.
- Nhi nói có bao giờ sai đâu.
Nói thêm vài ba câu, Phương Thảo lấy cớ còn phải mua nhiều thứ, kéo tôi đi.
- Nhi không nên làm phiền hai người bọn họ. – Phương Thảo nói. – Họ đang cần không gian riêng.
- Cái gì mà không gian riêng? Họ có phải là một đôi đâu? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Phương Thảo nhìn tôi như thể nhìn một con khỉ chưa tiến hóa hết.
- Nhi không thấy sự thật hiển nhiên đó sao?
Rõ ràng là tôi đã không thấy.
- Trông họ đối xử với nhau giống hai chị em… - Tôi nói suy nghĩ của mình, nhưng Phương Thảo không thèm chú ý.
Đi thêm một vòng nữa, rút cục thì Phương Thảo cũng phải xì ra lý do thật sự của việc hết lời hết lẽ năn nỉ tôi bỏ công một buổi chiều đi mua sắm cùng.
- Nhi có biết Lê Hùng thích gì nhất không?
Cái tên của hắn làm tôi trượt chân một cái.
- Không. – Tôi trả lời nhanh. – Nhi đâu phải là vú nuôi của cái tên dở người ấy.
Phương Thảo nhăn mặt, có lẽ tôi vừa vô tình xúc phạm tới một thứ gì đó thiêng liêng lắm, nhưng rồi vẫn hạ giọng dịu dàng.
- Thảo muốn mua tặng bạn ấy một món quà, nhưng không biết nên mua gì. Theo Nhi nên mua gì thì hợp lý?
Tôi thật thà.
- Nhi không biết.
Phương Thảo tự ý cho rằng, hai tiếng không biết chính là mật ngữ nên cô nàng dịch ngay ra tiếng Việt phổ thông.
- Thảo mời Nhi đi ăn kem nha?
Tôi chớp chớp mắt. Và có lẽ đó lại là một loại tín hiệu tình báo nào đó.
- Hay chuối chiên nữa nha?
- Nhi không biết thật mà.
- Thảo biết có quán trà sữa mới khai trường ở đường Trần Phú trông dễ thương lắm.
- Sao Thảo nghĩ là Nhi biết?
Phương Thảo trả lời như chuyện đương nhiên là vậy.
- Vì Nhi là bạn gái thân nhất của Lê Hùng.
- Bạn gái thân nhất? – Tôi lắp bắp lặp lại, hồi hộp, hồi hộp… chờ đợi, chờ đợi.
Phương Thảo gật đầu.
- Nhi là người duy nhất từ hồi nào tới giờ được Lê Hùng chở đi học.
À, hóa ra là vậy. Không hẳn là thứ tôi mong đợi, nhưng… cũng không tồi.
- Thôi được rồi. – Tôi ỉu xìu nói bằng thứ tiếng Việt rất chuẩn. – Một ngàn con hạc giấy.
Phương Thảo dừng ngay lại, quay sang ngó chăm chăm mặt tôi.
- Nhi không được nói giỡn nha.
- Đương nhiên.
- Nhưng…
- Thảo biết truyền thuyết một ngàn con hạc giấy không? Có một ngàn con hạc giấy, điều ước sẽ thành hiện thực.
- Nhưng…?
Đã bịa, thì bịa cho đến cùng, tôi không cho Phương Thảo có cơ hội bẻ tôi một lần nữa, kẻo tôi sẽ lòi đuôi con cáo nói láo.
- Thảo là một người rất đáng tin cậy, Nhi rất tin tưởng Thảo nên mới nói cho Thảo nghe. Thảo không được nói cho ai nữa nhé! – Phương Thảo nghe thấy mấy tiếng không được nói cho ai nữa thì hồi hộp ghé sát tai vào miệng tôi, tôi hạ giọng nói nhỏ tới mức chỉ nghe như tiếng muỗi kêu. – Lê Hùng có một điều ước bí mật đang vô cùng mong muốn được biến thành sự thật.
Phương Thảo mở to mắt.
- Điều ước bí mật?
Tôi gật đầu xác nhận.
- Là gì vậy?
Tôi đẩy Phương Thảo ra.
- Đã bảo là bí mật rồi mà. Thảo hỏi Nhi, Nhi đưa ý kiến. Nghe hay không tùy Thảo. Còn Thảo tò mò muốn biết rõ hơn thì cứ tìm đúng người mà hỏi.
Tôi cười đắc thắng, ngông nghênh đi trước, coi vài món hàng. Cái gì mà điều ước bí mật, đã là người thì ai chẳng có mấy thứ bí mật đó. Tôi nói một ngàn con hạc giấy cũng chỉ là vui miệng mà nói thôi.
Chẳng dè, Phương Thảo từ nhỏ tới lớn được nuông chiều thành quen. Muốn cái gì là được cái đó. Nếu tôi có nói mười ngàn con hạc giấy thì chắc cô nàng cũng kiếm được trong một đêm.
Sáng hôm sau, Phương Thảo mang tới lớp một hộp giấy to đùng, trịnh trọng đặt trước mặt tôi.
- Thảo xong việc của Thảo rồi, giờ tới lượt Nhi.
Tôi đang ăn một ổ bánh mỳ kẹp xúc xích, không buồn ngó lên.
- Cái gì vậy?
- Chín trăm chín mươi chín con hạc giấy.
Tôi quên luôn việc phải nhai, nuốt ực miếng bánh còn nguyên xuống cổ họng.
- Không thể nào.
Phương Thảo cười tươi rói.
- Thảo đã mất cả đêm để đếm đi đếm lại đó. Đúng chín trăm chín mươi chín.
Não tôi hoạt động rất nhanh.
- Còn một con nữa đâu?
Phương Thảo ngồi xuống cạnh tôi, nở nụ cười lúc đăng quang hoa hậu.
- Việc của Nhi là mang cái hộp này đưa cho Lê Hùng. Đừng nói là ai tặng hết. Thảo viết thiệp để ở trỏng rồi.
Tôi nhắc lại câu hỏi.
- Còn một con nữa đâu?
- Đây. – Phương Thảo lấy từ túi áo ra một con hạc giấy tuyệt đẹp, được gấp từ giấy bóng kính màu vàng. – Con duy nhất Thảo tự gấp.
Tôi méo mặt, tự trách mình không đánh giá đúng mức sức mạnh của Phương Thảo. Đây là thời đại nào rồi mà tôi còn ngu ngơ tưởng rằng, các cô thiếu nữ phải tự mình hì hụi gấp hạc tặng người trong mộng chứ? Cứ nghĩ Phương Thảo dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ chẳng thể nào có đủ một ngàn con hạc giấy trước Giáng sinh, tôi giả làm người tốt, hứa non hẹn biển:
- Thảo cứ có đủ một ngàn con hạc giấy đi, Nhi sẽ là sứ giả tình yêu cho Thảo.
Giá mà chỉ cần mười con hạc giấy là đủ cho một điều ước thì tốt biết mấy.
Tôi ôm cái hộp to tướng bằng nửa thân người, đi qua hàng trăm đôi mắt ngạc nhiên, ngơ ngác và ngưỡng mộ để về được tới nhà. Ông anh khờ chưa biết nếp tẻ ra sao, hú lên như heo mọi.
- Hạ Nhi có người tặng quà? Còn bọc trái tim hồng nữa chớ. Ôi, ôi…
- Không phải tặng em. – Tôi ngán ngẩm đáp. – Em chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh thôi.
Ông anh vẫn chưa hết khoái chí, tò mò hỏi chuyện cái hộp.
- Có gì trong đây vậy? CPU à? – Nhấc lên. – Nhẹ vầy thì không phải CPU rồi, hay là đĩa phần mềm? Không thì mấy cái USB cũng được
- Có phải tặng anh đâu. – Tôi gắt. – Tặng tên đệ tử cục cưng của anh đấy.
- Của nó cũng giống của anh. – Ông anh vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời – Có cái gì mà nó không chia cho anh đâu. Hay là bánh kem – Lắc lắc. – Kêu lọc xọc… kẹo anphelibe chắc luôn. Cả một hộp này đầy thì có mà ăn cả năm à?
- Anh muốn biết thì mang qua bên đó, kêu mở ra là biết liền chứ gì. – Tôi bán cái.
Ông anh sướng điên, không cần hỏi đi hỏi lại, ôm cái hộp chạy biến. Ông anh vừa đi được một lát, tôi mới kịp thay đồ, đã nghe tiếng chuông cổng. Tôi ló đầu ra và ngạc nhiên tới mức hét ầm lên khiến bác gái tưởng tôi bị con gì cắn.
Mỹ nhân đang đứng trước cổng, trên tay ôm một hộp quà còn vĩ đại hơn cả hộp hạc giấy của Phương Thảo. Tôi chỉ cần nhảy mấy bước là đã ra tới cổng.
Con Bon thấy người đẹp, sủa vài cái lấy lệ rồi vẫy đuôi rối rít. Tôi nói có sai đâu, nó cũng thuộc phường háo sắc, không hơn không kém.
Mỹ nhân không chịu vào nhà, dù tôi thuyết phục tới gãy lưỡi rằng, con Bon trông to thế thôi, chứ thực ra là rất hiền, và ông anh Sơn Lâm thì sẽ khoái chí lắm. Mỹ nhân đưa hộp quà cho tôi, mỉm cười.
- Tặng Nhi. Giáng sinh vui vẻ!
Đúng là làm việc tốt giúp người, việc tốt hơn sẽ trả lại.
Vì nói hoài mà mỹ nhân vẫn cứ nằng nặc đòi về, lấy cớ là trưa quá rồi, tôi đành tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt, trước khi mỹ nhân – khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa – mở cửa và bước lên một chiếc ô tô cực xịn.
Tôi hí hửng mang hộp quà vào phòng, mở ra cẩn thận, nhưng vẫn làm rách hết lớp giấy gói, tôi bèn vò hết lại thành một đống và vứt vào sọt rác. Là con cẩu tạp chủng có hai mắt to như quả bóng bàn tôi và Phương Thảo nhìn thấy trong siêu thị. Không kèm thiệp, cũng chẳng có giấy tờ gì. Cũng chẳng sao, chẳng phải mỹ nhân đã nói Giáng sinh vui vẻ rồi đó sao?
Nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút, tôi thấy có điều gì đó không ổn, một món quà đắt tiền như thế này… lại còn cả chiếc xe ô tô? Rút cục thì mỹ nhân là người như thế nào? Tôi nghĩ tới lui hoài cũng không thể hiểu nổi, đành quyết định mai lên lớp hỏi trực tiếp mỹ nhân. Nếu mỹ nhân không nói, tôi sẽ hỏi Phương Thảo. Đối với Phương Thảo, chỉ cần Phương Thảo muốn biết, Phương Thảo sẽ biết.
Dù sao tôi cũng đã có một món quà Giáng sinh từ một người bạn mà tôi yêu quý, hãy cứ vui vẻ đã!
Tôi vui vẻ bao nhiêu, thì ông anh khờ ỉu xìu bất nhiêu. Tôi chuẩn bị đi rửa bát thì ông anh mò về, cái mặt trông không khác gì cái bánh bao nhúng nước.
- Sao? – Tôi hỏi.
- Chẳng biết. – Ông anh nói, chẳng tỏ thái độ gì. – Nghe là quà của em gửi, còn chưa thèm mở ra, nó đuổi anh về luôn.
- Anh đừng tiếc làm gì. – Tôi an ủi. – Hạc giấy thôi mà
- Hạc giấy gì mà làm một thùng lớn dữ? – Ông anh nhăng nhẳng, giống hệt con Bon mỗi khi bị con mèo ăn vụng mất cục xương.
- Chín trăm chín mươi chín con lận mà.
Mặt ông anh chảy dài như vừa bị lừa hết tiền.
- Anh lỡ kêu nó chia anh một nửa rồi, giờ sao?
Ông anh rút cục lo hão, tên trời đánh sau khi mở hộp hạc giấy, chẳng biết nghĩ ngợi sao, tới gặp Phương Thảo ở chỗ hẹn, nhận con hạc thứ một ngàn và trả lại chín trăm chín mươi chín con còn lại.
Phương Thảo không hiểu sao lại không thèm nói chuyện với tôi tới hết học kỳ I. Thành ra chuyện của mỹ nhân, tôi chẳng biết được tí gì.
Phương Thảo vì sao lại giận tôi? Có nghĩ vỡ cả đầu, tôi cũng không thể nào đoán ra nổi. Thậm chí Liên Châu và Trịnh Giang cũng không thể giải thích, chỉ biết nhún vai và mỉm cười cho qua chuyện. Tôi có lỗi gì đâu cơ chứ! Thậm chí, vì món quà bất ngờ của mỹ nhân, trong lúc lâng lâng với niềm vui ngập tràn, tôi đã quyết định ban phát cho người khác một chút hạnh phúc bằng cách mua cho tất cả mọi người, mỗi người một cái kẹo mút. Riêng Phương Thảo là một cuốn sách, mỹ nhân là một cái khăn quàng cổ và ông anh khờ là cả một hộp lớn kẹo béo anphelibe. Tôi đã phá vỡ truyền thống không biết tặng quà là gì trong gia đình tôi mà vẫn còn bị người ta giận. Con gái đúng là khó hiểu! Và tặng quà nhân dịp Giáng sinh thật là một chuyện rắc rối!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
77 chương
62 chương
15 chương
74 chương