Vạt nắng
Chương 1 : Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ánh nắng chan hoà phủ khắp mọi nơi, xuyên qua từng kẽ lá xanh rờn. Vạn vật được đắm mình, tha hồ vùng vẫy trong cái nắng dịu dàng, tươi sáng, trong veo... Tất cả đã tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng và yên bình.
Tuy bây giờ là giữa tháng sáu – thời điểm nắng nóng gay gắt nhất của mùa hạ nhưng ở thành phố tươi đẹp này, mùa hạ thật dễ chịu, thoải mái với những cơn gió nhẹ đi qua, cuốn trôi mọi buồn phiền nơi cuộc sống.
Trên đường phố xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, tung tăng của cô thiếu nữ độ xuân thì. Cô gái mang dáng vẻ hoạt bát, tràn đầy sức sống với mái tóc dài được búi cao, kẹp gọn gàng bằng đôi cặp nhỏ nhỏ xinh xinh hình cúc hoạ mi. Cô gái mặc chiếc áo croptop trễ vai màu trắng, kết hợp với chiếc quần bò ống rộng trông vừa có phần nữ tính lại thoải mái, năng động; đi đôi giày sneaker màu trắng đơn giản mà đáng yêu, tôn lên vóc dáng cân đối của mình. Trong miệng cô gái nhỏ đang ngậm cây kẹo mút, tung tăng đi trên đường phố, nở một nụ cười tươi như vạt nắng, ngân nga bản nhạc yêu thích của mình.
Bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn này là của nó – Nguyễn An Hạ. Đúng như cái tên, nụ cười của nó toả sáng rực rỡ như ánh nắng của mùa hạ nhưng lại dịu dàng, nhẹ nhàng chứ không chói loá. Ngoài ra, tên “An Hạ” còn mang lại cảm giác ấm áp, bình yên, hàm ý mong muốn một cuộc sống thảnh thơi, thư thái.
Bỗng nhiên một chàng trai hớt hải chạy qua, không may đụng phải vóc dáng nhỏ bé ấy làm nó theo quán tính mà ngã đổ người về phía trước, rớt cây kẹo mút đang cầm trên tay. Sau khi đứng thẳng dậy, nhìn cây kẹo mút rơi dưới đất với ánh mắt đầy tiếc nuối, nó quay lại rồi quát lớn:
\- Này, đi mà không biết nhìn đường à…à…\_ Tiếng của nó cứ càng ngày càng nhỏ dần khi bắt gặp khuôn mặt điển trai ấy.
\- Anh xin lỗi nhé, anh vội quá. Có gì để anh đền cái kẹo cho em nhé \_ Anh khẽ cười, nói.
Hiện tại nó đơ toàn tập, không nói nên lời bởi độ đẹp trai của anh chàng này. Nó như gào thét trong lòng: “Trời ơi! Người đâu ra mà đẹp vậy trời!!!” Aaaaa, thật là tan nát trái tim thiếu nữ bé nhỏ của nó mà. Nó nhìn anh từ trên xuống dưới bằng ánh mắt long lanh. Anh là tuyệt phẩm nhan sắc đấy, đúng là mĩ nam ngôn tình trong mộng của bao cô gái đây rồi. Khuôn mặt đẹp không góc chết, đẹp trên từng mm, đẹp đến nỗi không chê vào đâu được. Ánh mắt hút hồn, da trắng không tì vết, sống mũi thanh cao, giọng còn trầm ấm nữa… Body thì đẹp thôi rồi, cao hơn nó cả cái đầu, toàn thân toả ra mùi hương thanh nhẹ, dễ chịu làm cho người đứng không gần với anh lắm như nó cũng phải gục ngã. Đã thế anh lại còn diện chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen, trông thật đơn giản mà đậm chất soái ca. Không biết anh tên là gì nhỉ? Học ở đâu, bao nhiêu tuổi nhỉ? Đẹp trai vậy không biết có bạn gái chưa? Thế này chắc nhiều người theo đuổi lắm?… vân vân và mây mây. Hàng nghìn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó về danh tính của anh chàng đẹp trai này.
\- Không sao đâu ạ. \_ Nó nhẹ nhàng trả lời anh. Nó tự nhủ mình phải giữ hình tượng yểu điệu thục nữ trong mắt anh, hình tượng của một cô gái dịu dàng, nữ tính… Ngoài mặt thì thế thôi chứ bây giờ trong lòng nó đang gào thét dữ dội lắm. 16 nồi bánh chưng rồi nhưng chưa bao giờ tim nó đập mạnh khi đứng trước một người như thế này. Bình thường dù nó rất hay đọc ngôn tình nhưng cũng không tin “yêu từ cái nhìn đầu tiên” sẽ xảy ra với mình. Nó thừa nhận là nó đã cảm nắng anh rồi…
\- Tại anh không để ý nên mới va phải em, có gì cho anh xin lỗi lần nữa nhé. Em có bị ngã hay gì không, anh bất cẩn quá. \_ Anh lại cười rồi, lại làm tâm trí nó loạn nhịp nữa rồi.
\- Em không bị ngã. Anh cũng không phải đền cho em cái kẹo đâu. \_ Nó cười mỉm \_ Nếu anh có việc gấp thì mau đi đi, em không sao đâu ạ. \_ Nó nói thế chứ thực ra ước gì anh không đi, anh ở đây hỏi thăm nó thêm chút nữa. Nó còn chưa biết anh là ai, tên anh là gì mà.
\- Vậy anh đi trước nha. \_ Nói rồi anh chạy đi như một làn gió nhẹ thoảng qua mây trời vậy.
Giờ đây mặt nó ỉu xìu đi, buồn rõ thấy. Nó tiếc nữa, tiếc vì sao không bắt đền anh cái kẹo nhỉ, để nó có cơ hội gần anh thêm chút nữa. Nghĩ lại nó thấy nó trẻ con thật. “Thôi nào An Hạ, mày có là gì đâu mà bắt người ta phải chú ý đến” – Tự nói với bản thân xong, nó lại quay trở lại cái vẻ mặt ủ rũ như vừa rồi.
Vậy là nó đã để lỡ người đầu tiên nó crush trong đời rồi, mà lại là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” đấy. Thôi vậy, cứ coi như anh là “vạt nắng” sưởi ấm tâm hồn nó trong hôm nay đi, mà nó cũng không biết là chỉ hôm nay hay cả những ngày sau nữa…
Không biết đâu! Cứ thế nó mang tâm trạng buồn hiu về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
17 chương
26 chương
27 chương
31 chương
45 chương