Anh sai rồi trở về bên anh được không

Chương 19 : Thiếu phu nhân nhà tôi đổ bệnh rồi

Thím Lưu đáp vội một tiếng rồi chạy xuống lầu gọi điện thoại báo cho bác sĩ Mục. Mục Kì cũng coi như bác sĩ riêng của Tây Uyển và toàn bộ Chung gia. Mục Kì và anh thân thiết như vậy đương nhiên người anh tin tưởng nhất để giao cho việc chăm sóc sức khỏe cho gia đình mình chính là anh ta. Thím Lưu nhanh chóng ấn số, điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng trả lời bà lại là một giọng nữ. "Alo, cho hỏi bác sĩ Mục có đó không?" Thím Lưu hoài nghi có phải mình bấm nhầm số hay không. "A, xin chào, bác sĩ Mục hiện tại đang có hội thảo quan trọng không thể nghe điện thoại. Dì tìm bác sĩ Mục có việc gấp không ạ?" "Vậy cho hỏi hội thảo bao lâu nữa mới kết thúc, tôi là quản gia của Tây Uyển thuộc Chung gia, thiếu phu nhân nhà chúng tôi bị bệnh rồi, có thể báo bác sĩ Mục đến đây một chuyến không?" Thím Lưu hỏi. Cô gái bên kia có vẻ khó xử, ngập ngừng nói:"Cái này tôi không trả lời được, đợi lát nữa hội thảo giải lao giữa giờ tôi báo lại với anh ấy xem sao." Thím Lưu thở dài, cảm ơn một câu rồi cúp điện thoại. Bà nhanh chóng chạy lên phòng An Ninh báo tin cho anh, Chung Giai Hạo nghe xong thì nhíu chặt mày. Anh lập tức rút điện thoại ra gọi vào số máy cá nhân của Mục Kì, trả lời anh là một giọng nữ máy móc lạnh lùng:"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lac được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Anh siết chặt điện thoại, mẹ kiếp đến lúc cần lại tắt máy. Anh đưa tay lên trán An Ninh lần nữa, trán cô vẫn nóng đến dọa người. Anh mở danh bạ lần nữa tìm số máy làm việc của Mục Kì gọi thêm một lần nữa, trả lời anh lần này vẫn là một giọng nữ nhưng khônv phải là giọng thu sẵn như lúc nãy nữa. Đối phương mới nói được hai chữ "xin chào" đã bị anh ngắt lời:"Tôi là Chung Giai Hạo, chuyển máy cho Mục Kì lập tức cho tôi!". ||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài ||||| Phía bên kia, cô gái trẻ bị ba chữ Chung Giai Hạo này dọa sợ, ở cái thành phố S này nhắc tới cái tên Chung Giai Hạo có ai mà không biết? Bác sĩ Mục đưa cho cô điện thoại này chỉ dặn là bất cứ ai gọi tới thì nói anh đang dự hội thảo, không thể làm phiền, ai mà ngờ được người gọi tới lần này lại là Chung thiếu của tập đoàn Phong Vũ cơ chứ. "Chuyện... chuyện này..." Nếu đây là điện thoại của cô khi được anh gọi điện, chắc hẳn cô sẽ cười suốt cả ngày, cơ mà đời không như mơ người anh tìm là bác sĩ Mục mà bác sĩ Mục giờ này đang có hội thảo chuyên ngành cấp cao cùng các bác sĩ hàng đầu khác không thể làm phiền. Bây giờ cô thông báo không được mà không thông báo cho bác sĩ Mục cũng không xong, việc chọc phải một trong hai tổ kiến lửa kia đều không thể tránh khỏi. Chưa biết phải trả lời thế nào đầu dây bên kia đã cúp máy, cô gái trẻ vò đầu bứt tóc không biết phải làm thế nào bây giờ cả. Ngay lúc cô gái ấy đứng đắn đo xem nên làm thế nào thì thấy Phương Doanh Doanh cầm hồ sơ bệnh án đi qua, cô gái nhỏ hai mắt sáng lên như tìm thấy được sự sống vội vàng ra níu lấy tay cô lại dè dặt hỏi:"Bác sĩ Phương, bây giờ cô có rảnh không?" Phương Doanh Doanh nghi hoặc nhìn Tiểu Lan, có phát hiện có mùi âm mưu đâu đó quanh đây bèn hỏi:"Có việc gì vậy?" Tiểu Lan nhăn mặt:"Bác sĩ Phương, giúp tôi một việc được không? Nếu được tôi mời cô một bữa, thế nào?" Giúp một việc mời một bữa? Phương Doanh Doanh nghi ngờ dùng ánh mắt như tia X quang quét lên người Tiểu Lan dò xét cả nửa ngày. Bữa cơm này chắc chắn không dễ ăn! Tiểu Lan thấy Phương Doanh Doanh cứ nhìn mình bằng ánh mắt như móc câu muốn móc tất cả ý nghĩ của mình ra thì rụt cổ, nuốt nước bọt khan một cái " Thần linh ơi, cầu xin người đừng để bác sĩ Phương nhìn ra cái gì... cầu xin người...", Tiểu Lan mở to đôi mắt ủy khuất cùng chờ mong. Phương Doanh Doanh bất lực hỏi:" Giúp chuyện gì?" Chỉ chờ có câu đó, Tiểu Lan cười như hoa nói 1 tràng:"Bác sĩ Phương phiền cô báo cho bác sĩ Mục giùm tôi, Chung tổng tìm anh ấy nghe nói là Chung thiếu phu nhân bị bệnh rồi, vậy nha, báo giúp tôi nha, trưa nay tôi mời cô ăn cơm..." Phương Doanh Doanh chưa kịp phản ứng thì Tiểu Lan đã biến mất ở cuối hành lang:"Này... tôi đã đồng ý đâu..." Phương Doanh Doanh gọi với theo nhưng vô dụng, cô đành hậm hực đi về phía phòng họp của bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm... "Ơ cơ mà Tiểu Lan hình như mới nói là Chung thiếu phu nhân bị bệnh rồi..." Chung thiếu phu nhân? Con mẹ nó chứ, Ninh Ninh bị bệnh?