Cây Thuốc Phiện Thiên Đường
Chương 1 : Trừng phạt
"Ba!" Âm thanh trong trẻo trong không gian vang lên, tôi lập tức cảm nhận được trên mặt dâng lên một trận bỏng rát đau đớn, thân mình yếu ớt đứng không vững, liền ngã xuống sô pha.
Anh đứng trước trước mặt tôi, đôi chân thon dài chậm rãi ngồi xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn khiến người đối diện cảm thấy choáng váng, khuôn mặt kia xuất hiện trước mắt tôi còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Đó là khuôn mặt đẹp không phải ai cũng có được!
Lúc này, con ngươi tuyệt đẹp của anh thẳng tắp nhìn tôi, đường cong ở khóe miệng nâng lên cao hơn, tôi còn thấy được hận thù xen lẫn sự lạnh lẽo trong mắt anh.
Đó là hận, hận không thể đem tôi băm thành vạn mảnh!
Bàn tay đặt bên người anh gắt gao nắm chặt, tôi biết, đó là báo trước anh sắp phát hỏa, anh là loại người hỉ nộ ái ố cũng không thể hiện ra, tôi từng nhìn thấy anh như vậy một lân, người kia có muốn cũng chẳng tìm thấy xác!
"Lôi anh ta vào đây!" Anh lạnh lùng nói, đứng thẳng người, cơ thể cao lớn của anh tạo một bóng người phủ xuống đỉnh đầu tôi, làm cho tôi như bị bao phủ bởi bóng tối, tôi yếu ớt ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông dẫn một người đi vào, không, nói đúng ra là lôi kéo. Người kia cúi gằm mặt, ý thức đã trở nên mơ hồ, chỉ có thể để mặc người khác nửa giữ nửa lôi kéo vào đây, phía sau anh ta, một đường máu đỏ thẫm uốn lượn.
"Tả Lăng!" Tôi gọi to, trên mặt thoáng hiện lên một tia bối rối. Mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Tại sao, ngay cả anh ấy cũng...
"Đau lòng?" Trào phúng hừ nhẹ một tiếng, anh chậm rãi ngồi xuống một bên ghế, khí thế hiên ngang bức người giống như bậc đế vương, thản nhiên nhìn tôi chằm chằm. "Hay vẫn là... Sợ hãi?"
"Các người trăm phương ngàn kế đặt bẫy tôi, không nghĩ đến có một ngày như lúc này sao?" Hắn đưa mình tựa về phía sau ghế, không kiêng nể gì đưa mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của tôi.
"Anh nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị!" Tôi tức giận hét lớn, biết rõ như vậy là vô ích, nhưng ngoài tự cười nhạo, tôi chẳng thể làm được gì khác.
"Pháp luật? Đúng vậy, có người đã phải trả giá bằng nửa đời người, còn các người thì sao? Các người có cái gì đáng giá để trao đổi với tôi? Mạng sống sao?" Anh nói bằng giọng bất cần, chỉ có đôi mắt yêu mị chợt sáng lên rồi biến mất, chỉ còn sát khí của anh.
Mà tôi, ngoài việc nhìn anh bằng ánh mắt hận thù, thì chỉ chẳng thể làm được gì hơn.
"Đừng nhìn tôi như vậy, em dùng loại ánh mắt nhìn nhìn tôi sẽ khiến tôi quên mất, em từng "Yêu" tôi, từng là người phụ nữ của tôi. Một người từng ở trong lòng tôi, một người phụ nữ khiến tôi sủng ái."
Đúng vậy, tôi là người phụ nữ độc ác, dùng chính màu tươi và sự thuần khiết của mình để trở thành một con quỷ "Yêu! Yêu đến chết!"
"Em là cảnh sát phải không? Như vậy nhé, cho tôi một lần nhìn bảo bối của mình trong bộ dáng oai phong ấy đi!" Anh đổi chủ đề, một người đàn ông đi vào cung kính đưa ra một bộ quần áo. Sau đó, cánh tay thon dài của anh nhẹ nhàng dùng lực, một bộ cảnh phục trang nghiêm xuất hiện trước mắt tôi.
"Mặc vào!" Anh đồng thời nói, tất cả mọi người rất thức thời rời khỏi phòng, ai cũng không dám nhìn trộm người phụ nữ của anh, cho dù là người mà anh căm hận.
"Cởi sạch sẽ!" Sau đó mặc cảnh phục vào, coi tôi như lý tưởng của em, tuyên thệ!" Rốt cuộc tôi cũng hiểu được dụng ý của anh, thì ra anh muốn sỉ nhục tôi? Anh muốn nói cho tôi biết, tôi ngu xuẩn đến mức nào sao?
"Anh không xứng!" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được lắm! Để tôi cho em biết rốt cuộc xứng hay không xứng!" Không cần anh phải nói, ở phía bên kia, tên tay chân của anh đã đá Tả Lăng xuống đất, Tả Lăng cuộn mình lại thành một đống, bốn năm tên tay chân khác đã vây quanh anh, cho anh ấy một trận đấm đá, Tả Lăng đau đến mức muốn kêu lên cũng không được. Trên mặt... trên mặt anh ấy đã loang lổ vết máu, trông rất đáng sợ!
"Đừng! Đừng!" Tôi thét lên chói tai, mắt nhắm nghiền, tim như bị dao cắt.
"Bây giờ, tôi đã có tư cách rồi sao?" Đầu ngón tay thon dài của anh xoa xoa chiếc cằm kiên nghị, hứng thú nhìn tôi.
Tôi hít thật sâu một hơi, chậm rãi cúi người nhặt bộ cảnh phục, khuất phục trước mắt anh tự cởi bỏ quần áo trên người mình. Một lát sau, không khí yên lặng khiến tôi cảm thấy căng thẳng, ánh mắt anh nhìn tôi hiện lên một tia khác thường, cổ họng anh trượt một chút, đôi mắt tuyệt đẹp mà tôi đã quen thuộc đã bị che phủ bởi bóng tối.
"Tiếp tục đi!"
Tôi cắn chặt môi dưới, siết chặt đầu ngón tay, mặc bộ cảnh phục, kéo chặt đai lưng, đội lại mũ.
"Tuyên thệ!" Anh ngồi thẳng người, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, trong mắt là ánh nhìn khinh miệt.
"Tôi... Tôi tuyên thệ, tôi... nguyện trở thành một người cảnh sát nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa..." Giọng nói của tôi run run, tôi nhìn anh chăm chú, từ từ điều chỉnh nhịp thở, trong đầu nhớ lại lời tuyên thệ quen thuộc, tôi đã từng tin vào lý tưởng ấy, đã từng kiên trì, tràn ngập nhiệt huyết và khát vọng, mà nay... Rốt cuộc, sự kiên trì của tôi có thật sự chính xác? Vì cái gì, nhiều hi sinh như vậy, nhiều máu tươi như vậy, rốt cuộc là đổi lấy kết cục như ngày hôm nay.
"Tôi tuyên thệ, tôi nguyện... Trở thành một người cảnh sát nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Tôi cam đoan với Trung Quốc **,..." Tôi khó khăn tuyên thệ xong, vẫn bất lực như vậy, bởi vì trong lòng tôi, lí tưởng đã bắt dao động, đã muốn sụp đổ. Bắt đầu hoang mang...
"Tôi tuyên thệ, tôi nguyện trở thành một người cảnh sát nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Tôi cam đoan..." Lúc này, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh khàn khàn của Tả Lâm, tôi quay đầu, gương mặt đầy vết thương của anh vấn cố gượng ra một nụ cười yếu ớt, nhìn thẳng vào tôi, miệng gian nan nói "Trung với... Nhân dân, Trung với... Pháp luật..."
Nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh lần đâu tiên đứng trước quốc kỳ, lần đầu tiên kích thích và vui mừng đến cỡ nào, trong đó hiện lên gương mặt đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Thanh âm tuyên thệ vang tận mây xanh.
"Tôi tuyên thệ, tôi nguyện trở thành một người cảnh sát nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Tôi cam đoan trung thành với Trung Quốc**. Trung với nhân dân, trung với pháp luật; Nghe theo chỉ huy, giữ nghiêm kỷ luật, bảo vệ bí mật; Theo lẽ công bằng chấp pháp, thanh chính liên khiết; Làm hết phận sự, không sợ hy sinh; Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Tôi nguyện hiến thân cho sự nghiệp cao thượng của công an nhân dân, vì thực hiện lời thề của chính mình mà cố gắng phấn đấu."
"Đủ rồi!" Âm thanh này đánh gãy lời nói của tôi, trên gương mặt như không gợn sóng sợ hãi kia tất cả đều là khó chịu, anh phẫn hận nhìn tôi, khóe miệng run rẩy kịch liệt, tôi lẳng lặng nhìn anh, lần này, lại đến lượt khoé miệng tôi nhếch lên.
Nụ cười của tôi rốt cuộc làm cho ánh mắt lạnh như băng của hắn xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, những cũng là chợt thoáng qua mà thôi, nháy mắt lại trở lại vẻ lạnh lùng.
Giây tiếp theo, anh cầm trong tay một chiếc kim tiêm, chỉnh tới lui tinh lượng chất lỏng màu lam trong suốt, mang ánh sáng chói mắt. Tuyệt đẹp mà nguy hiểm.
Tôi trừng lớn mắt, vô thức lui về phía sau, tất nhiên tôi đã biết đó là gì...
Sao anh có thể đôi xử với tôi như vậy, không, tôi không muốn...
Rất nhanh, tôi bị anh khống chế, ánh mắt anh thoảng qua một tia châm chọc, tôi giãy giụa, hét lên một cách đáng thương "Đừng! Đừng làm thế!"
Nhưng là vô dụng, mắt tôi đã thấy tinh lượng chất lỏng màu lam kia theo một trận nhói đau ở da thịt chảy vào cơ thể tôi, thậm chí tôi còn nhìn thấy một tia lam hồng quỷ dị chạy dọc theo mạch máu của tôi uốn lượn ra một cái huyết văn quỷ dị.
Không gian lạnh lẽo, nhưng từ dưới thân tôi một luồng cực nóng đang sộc lên tôi.
Đôi mắt ma mị của anh, nhiệt độ quen thuộc của cơ thể anh, không gian lạnh lẽo trong căn phòng, tất thảy đều như ngưng lại trên sô pha......
Mọi vật trước mắt tôi bắt đầu mơ hồ, trong cơ thể không hiểu từ đâu dâng lên cảm giác cuồng loạn, đầu óc hỗn độn, cơ thể yếu đuối của tôi ngả vào người anh.
Anh thổi khí vào lỗ tai tôi, liếm cắn, tôi cảm nhận được sự tê dại.
"Cảm nhận được rồi sao?.... Đây chính là Thiên đường!" Là âm thanh của ác ma, là tiếng gọi từ địa ngục.
Ý thức của tôi đã bắt đầu mơ màng, trước mắt hóa ra vô số điểm màu, cuối cùng biến thành xanh xanh trắng trắng. Không gian lắc lư......
Cùng lúc đó anh tiến vào cơ thể tôi, đau!
Tôi nức nở một tiếng, rõ ràng đau đến thấu xương, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy thích thú. Hai cơ thể không ngừng va chạm kịch liệt cùng với âm thanh thở dốc và than nhẹ.
Tôi giống như người sắp chết đuối, liều mạng bám lấy thứ gì đó trước mắt, lại chạm vào một khối thân mình nóng bỏng. Móng tay tôi bấm sâu lên lưng anh.
Thì ra đây là cảm giác của Thiên đường.
Đây chính là Thiên đường!!!
"Đừng... Đừng nhìn..." Chút lý trí cuối cùng khiến cho tôi ngẩng mặt lên, ở xa xa kia một đôi mắt màu đỏ, trong đó là sự khuất nhục, phẫn nộ cùng khiếp sợ....
"Đừng nhìn, đừng nhìn,Tả Lăng...!"
Phút chốc, tôi chớp lên liền bị hắn nắm chân, giữ ở hai bên sườn, thân mình mềm yếu của tôi bị anh nâng lên, hai thân thể như trước không tách rời, tôi cảm giác được cơ thể này dường như không còn là của mình nữa, đang không ngừng lay động va chạm theo tốc độ của anh....
"Không... Không... Dừng lại...!"
Âm thanh vô lực của tôi càng như mời gọi anh. Da thịt càng ngày càng nóng bỏng, khiến cho những phản kháng của tôi trở nên vô dụng....
"Em... mơ tưởng!"
"Anh xuống địa ngục đi.....!"
Cảm giác điên cuồng khiến tôi lâm vào hôn mê, có tiếng người nào đó nói bên tai tôi.
"Lộ Tịch Ngôn, Không phải tôi sợ xuống địa ngục, chỉ sợ rằng... Địa ngục không có em!!!!"
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
139 chương
10 chương
45 chương
100 chương
55 chương
66 chương
40 chương
4 chương