Dụ dỗ

Chương 1 : Dụ dỗ

Trước đây rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức còn chưa có nền văn minh ra đời, Thiên đường còn do chúa tể Thượng đế, vong linh còn chưa tìm được Địa ngục, ma quỷ vẫn có thể dạo chơi ở nhân gian, con người vẫn chỉ là một loài động vật bé nhỏ yếu ớt, vừa mới học được nuôi dưỡng súc vật và khai khẩn đất hoang.   Ở nơi rất xa rất xa, nghe nói đó là nơi Địa ngục giáp với nhân gian, cũng phần cuối của bầu trời, có một ngôi làng.   Nó cổ xưa, thần bí, trăm ngàn năm qua cố chấp tuân thủ một cái quy tắc nào đó.     Hướng Tây Bắc của ngôi làng có một cánh rừng rậm che khuất bầu trời, bên trong cây ăn thịt người sinh trưởng, dã thú hung mãnh nhưng cũng có tinh linh đáng yêu cùng thần linh bảo vệ khu rừng rậm và vạn vật.   Đối diện phía cuối rừng rậm là một dãy núi to lớn được tạo thành từ rất nhiều đỉnh núi cao vút trong mây. Giữa dãy núi và rừng rậm là một hẻm núi lớn vắt ngang, sâu không thấy đáy, trước giờ lại chưa từng có dòng sông nào chảy qua nơi này.   Ngọn núi cao nhất trong dãy núi giống như hoàn toàn do nham thạch màu đen đắp lên mà thành, không nhiễm một hạt bụi đất, đương nhiên cũng không có một ngọn cỏ nào. Nghe vị trưởng lão có địa vị cao quý được trọng trong làng nói, đỉnh núi đen này được tạo thành từ hài cốt của hơn trăm ác ma phong hóa ngàn năm, mà trên đỉnh núi còn có nơi ác ma dừng chân ăn linh hồn con người.   Các thôn dân ai nấy đều tin tưởng cách nói này, bởi vì bọn họ đều tận mắt thấy trăm ngàn năm qua, mỗi khi đến đêm không trăng, đỉnh núi đen vô duyên vô cớ dấy lên đại hỏa hừng hực. Nếu như thời gian đủ dài, liên tục hơn mười ngày không trăng thì núi lửa sẽ lan ra chung quanh, thậm chí vượt qua khe sâu vạn trượng mà đốt tới rừng rậm, cuối cùng có thể sẽ nuốt hết toàn bộ ngôi làng.  Ngọn lửa này, mưa xối không ngừng, nước dội không tắt, thần linh trong rừng rậm cũng không thể tránh được, tinh linh cùng những động vật chỉ có thể chạy trốn.   Thế nhưng chỉ cần mặt trăng vừa xuất hiện, cho dù đại hỏa đã đốt trụi nửa khu rừng rậm sẽ biến mất ngay lập tức, chỉ để lại mấy tảng đá cháy đen thui cùng cây cối khô quắt, đến ngay cả đốm lửa nhỏ, một ánh lửa cũng không lưu lại, giống như trước giờ chưa từng có chuyện gì xảy ra, tất cả đều là phán đoán của mọi người.   "Vậy cũng không có gì phải sợ, mặt trăng không thể nào liên tục biến mất mấy đêm, đại hỏa cũng sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta." Một chàng trai trẻ tuổi nói.   Hiện tại đã là mùa đông, là lúc nông nhàn, ngoài trời tuyết rơi như lông ngỗng, tuyết này đã rơi ròng rã suốt một ngày, bao trùm tất cả đỉnh núi đen giống như bia đen mới ủ sủi lên bọt trắng. Trong phòng, hắn cùng mấy người trẻ tuổi khác ngồi vây quanh bên cạnh trưởng lão, sưởi ấm, ăn bánh mì, nghe truyền thuyết xa xưa giết thời gian. Trời đất yên tĩnh, không có tiếng chim bay cũng chẳng có tiếng dã thú gầm rú, cũng chỉ có tiếng lách tách của củi mới thêm, phía trên treo một ấm nước, đã ùng ục phun bong bóng lớn, nước sắp sôi.     "Tên thiếu kiến thức, sao mặt trăng lại không biến mất?" Ông lão lập tức nói, "Lúc ta còn nhỏ đã nghe người già trong làng nói, một lần khoảng hơn bảy trăm năm trước, liên tục mười lăm ngày không có trăng sáng, đại hỏa trên đỉnh núi không biết ngày đêm lan tràn, tràn qua hẻm núi lớn, đốt trụi một nửa rừng rậm, một nửa bầu trời bị đốt thành màu đỏ, mây cũng sôi trào, một nửa khác đều bị bụi mù xám đen bao trùm. Cho dù mọi người không bị đại hỏa thiêu chết thì cũng sẽ bị bụi bặm ngạt chết, bị sương mù độc chết. Đỉnh núi đen còn truyền đến tiếng gào thét vang trời dậy đất, vừa thê thảm vừa khiếp người nhưng không người nào dám nghe, bởi vì bọn họ chính mắt thấy có người bởi vì hô lên một tiếng mà mất mạng tại chỗ. Mọi người đành phải dùng nút chai nhét vào lỗ tai, rốt cuộc tiếng nói nghe không được đành phải dùng tô tô vẽ vẽ hoặc là khoa tay múa chân giao lưu, tiếng động của toàn bộ ngôi làng đều biến mất mà rơi vào yên tĩnh kỳ dị."   "Vậy sau đó thì sao?" Có một người trẻ tuổi vội vàng hỏi tiếp. Hắn nhỏ tuổi nhất, tóc hơi xoăn, mặt bị lửa hung cho đỏ bừng, con ngươi đen bóng lóe ra ánh sáng hiếu kỳ, ngay cả tàn nhang trên xương gò má cũng bởi vì truyền thuyết này mà có vẻ hơi hưng phấn. Những người khác chỉ cười cười, thái độ giống như xem kịch vui, định nghe ông lão rốt cuộc nói hươu nói vượn như thế nào, để giết thời gian yên bình lại tẻ nhạt này.   Ông lão đương nhiên hiểu những người trẻ tuổi này đơn giản chính là muốn nghe chuyện vui mà thôi chứ cũng không xem là thật. Ông uống một ngụm trà, thấy nước trong ly đã thấy đáy thì ra hiệu cho cậu bé tàn nhang rót thêm vào cho ông. Cậu bé cung kính cầm ấm nước vừa đun sôi rót cho ông, sau khi đặt ấm nước xuống thì ngồi xuống.   Nhìn quanh một vòng, ông lão tiếp tục nghiêm túc nói: "Sau đó à, cũng không biết là ai truyền ra một tin tức, nói đây cũng là bởi vì vị kia ở trên đỉnh núi đen nổi giận. Ngay cả thần mặt trăng cũng e ngại sức mạnh của hắn cho nên mặt trăng đã trốn đi. Muốn làm dịu cơn giận của vị kia thì chỉ có dâng lên cô gái đẹp nhất trong làng, cống hiến linh hồn thuần khiết đẹp đẽ của cô gái cho ác ma. Ngay lúc đó trưởng làng vì nghĩ cho tính mạng của toàn thôn dân nên sau khi nghe được tin tức này đã làm việc nghĩa không chùn bước dâng con gái của mình lên.   Sáng sớm hôm đó, cũng là ngày thứ mười một đại hỏa cháy, thiếu nữ mặc áo cưới màu trắng, đeo phục sức tôn quý nhất, sau khi uống xong rượu sữa được thôn dân đưa lên đỉnh núi đen. Nhưng bởi vì con đường phía trước đã bị đại hỏa ngăn trở nên thôn dân đành phải chờ ở rìa biển lửa. Nghe nói lúc ấy, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng gào thét, ác ma mở ra cánh chim to lớn màu đen, từ trên trời giáng xuống đón thiếu nữ đi, thôn dân ở đây cũng không dám nhìn thẳng ác ma, đành phải quỳ xuống triều bái phương hướng ác ma rời đi.   Ngay sau khi ác ma rời đi thì mặt trăng đột nhiên xuất hiện, trong phút chốc đại hỏa dừng lại.   Mấy trăm năm sau, những chuyện tương tự xảy ra hai lần. Sau đó nữa trong làng đã có tập tục bất thành văn, một khi ác ma nổi giận phải dùng tính mạng của một thiếu nữ để đổi lấy trăm năm yên bình cho ngôi làng.   HẾT CHƯƠNG 1.