(12 chòm sao) ghost opera
Chương 11 : Bài vè: mỹ tiên thất tình (part 1)
Vie: Bài vè này chủ yếu đi troll Mỹ Tiên x Manananggal x Phong Nhã :v :v :v
Câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma", 12 giờ 30 phút khuya...
"Lang thang trong miền cõi mộng,
Vây quanh mùi hương đất trời...
Nhiều lúc ta thường hay hỏi,
Nơi này là thật, hay mơ... ?"
"Suỵt... Xin chào tất cả các bạn độc giả ! Tớ tên là Mỹ Tiên ! Đêm nay là đêm đầu tiên tớ sẽ dẫn chương trình DÌM HÀNG các ma quỷ của câu lạc bộ !! Và tập đầu tiên sẽ là về ai nhỉ ? Các bạn đoán thử xem. Hãy chú ý, bước đi im lặng nhé !"
Mỹ Tiên rón rén mở cửa phòng sinh hoạt. Bây giờ trời đã quá khuya, nhưng trong căn phòng này vẫn còn sáng đèn huỳnh quang yếu ớt.
"Ồ !!! Các bạn !! Ngạc nhiên thật..."
Chiếc camera hướng thẳng ra ngoài. Ngoài ban công, bóng hình một người con gái đang ẩn mình trong bóng đêm, ngồi vắt vẻo trên tay vịn hướng nhìn lên vầng trăng. Làn tóc bạch kim xõa dài, hòa vào trong linh hồn của cơn gió. Trang phục từ đầu đến chân chỉ đều là một màu đen hắc ám nhưng với chiếc váy xẻ ra một bên, nó để lộ cặp đùi trắng nõn gợi cảm.
Vâng những đặc điểm này thì chỉ Annabelle mới có thôi. Có lẽ linh hồn cô ta đang trong dạng giao ước với thầy Phong Nhã. Thật sự càng nhìn thấy dung nhan, lẫn body của thầy Nhã (khi biến thành gái) còn xinh đẹp lộng lẫy hơn cả Mỹ Tiên, cô bé muốn gặm nguyên một cái GATO lắm chứ...
Lý do vì sao hai người lại giao ước linh hồn với nhau vào lúc này, trong khi hiện giờ âm khí của demon không nhiều như mọi khi ? Đến Mỹ Tiên cũng không biết được... Cô bé thắc mắc rốt cuộc họ đang giao ước linh hồn với nhau để làm gì thế ?
Một chi tiết khác, đêm nay thật kỳ lạ làm sao ! Mọi đêm Mỹ Tiên thường nghe Manananggal hát, nhưng lần này, đây là lần đầu tiên Mỹ Tiên nghe thấy tiếng hát của Annabelle.
"Dẫu phải hiến thân trong giấc mơ...
Đầy rẫy bóng tối, cái ác và dục vọng.
Nhưng đâu ai hay, lý trí mách bảo tôi thế,
Chỉ cần bên tôi...
... là bóng hồn của anh."
Những câu hát vang lên chậm rãi, ngân dài và khi đến phần điệp khúc, dòng nhạc được cao trào lên nghe thật tha thiết làm sao. Những ngón tay thướt tha của Annabelle khẽ vuốt cổ họng của mình, ngước đôi mắt khép hờ lên cao và gào thét bài ca. Mỹ Tiên còn có thể thấy những viên ngọc không rõ hình thù, chúng chảy dài rơi xuống từ khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp của Annabelle.
"Vãi cả cảm xúc..." – Mỹ Tiên nghĩ thầm.
Cô bé tự nhủ nhất quyết phải quay được clip của Annabelle rồi đăng lên youtube câu lượt xem mới được !
Bất chợt, Annabelle xoay mình, quay về phía sát cửa giữa phòng câu lạc bộ và ban công. Anh vẫn tiếp tục hát, nhưng cứ đứng ngay trước cửa không thôi.
"Các bạn ! Các bạn có thấy hướng mắt của Annabelle lúc này không ? Tại sao Annabelle lại nhìn về phía bức tường nhỉ ?"
Nào Mỹ Tiên có biết. Thực chất Annabelle có một bí mật không cho mọi người của "Phòng thí nghiệm ma" biết ??!!
Sự tò mò ngày càng xúi giục cô bé lao vào vòng nguy hiểm. Cô rón rén, mò mẫm sát chân tường, quay chiếc camera về hướng nhìn của Annabelle. Càng tiến gần, Mỹ Tiên dường như thấy ở đó còn tồn tại một vật thể gì đó đang bất động. Nó có kích thước, hình dạng giống y như con người. Điều đầu tiên mà cô nghĩ chắc hẳn là Manananggal hay Flatwoods cũng đang có mặt ở đó ?
Cái gì thế này ??? Sao trông họ có vẻ tình tứ với nhau dữ vậy ??? An... Anna... Annabelle còn tiến gần, đưa hai bàn tay trắng nõn mịm màng của anh ta nâng cằm của người đó, vuốt ve nhẹ nhàng, rồi vân vê lên hai gò má. Khuôn ngực đầy đặn áp sát vào người đó. Mặt hai người bây giờ gần nhau đến nỗi có thể kiss luôn được rồi !! Và... đã hôn thật...
Annabelle hoàn toàn chủ động trong những động tác đen tối cùng bao lời ca say ngất lòng người. Trong khi người đó vẫn không nói gì, không cử động gì, mà chỉ hưởng thụ theo từng định hướng xấu xa của anh. Hai cánh tay của người đó bị treo lên cao, dường như là bị trói, trông như một cảnh S-M vậy...
Trong cái bóng tối mập mờ không nhìn thấy gì, Mỹ Tiên nhất quyết phải căng mắt ra nhìn cho bằng được. Rốt cuộc Annabelle đang cặp chung với ai thế ??
Người này dường như không có áo choàng bủa vây đến chạm đất, chiều cao không nổi bật. Vậy chắc chắn không phải là Asano – Flatwoods. Mà cũng đúng ! Anh Asano đã có chị Du Liên rồi cơ mà. Nên cô bé loại ngay Asano là người nhận dạng.
Nhưng nếu không phải là Asano thì chứ còn ma quỷ nào khác trong Phòng thí nghiệm ma ???????!!!!!!!!!!
Mỹ Tiên bắt đầu thấy toàn thân mình trở nên nhức nhối khó tả. Trái tim của cô bé đập thình thịch đến điên loạn. Cô bé không còn mảy may chú ý đến cái camera được nữa. Cô nhìn chăm chăm vào hai người lúc này, hai bàn tay khẽ siết chặt thành nắm đấm, hận sao mình có thể can thiệp giữa họ được thì thôi.
Tình cảm hai người đó dành cho nhau rốt cuộc đã từ khi nào rồi ? Vậy mà Mỹ Tiên lại không hề hay biết trong suốt bao thời gian ?? Cô bé bây giờ liên tưởng mình là một người con gái ngây thơ chột dạ, lại thích một người đã có mối tình vắt vai. Như thế chẳng phải cô là kẻ thứ ba hay sao ??
Ừ Mỹ Tiên thật ngốc, cô đã không nhận ra sớm hơn để chấm dứt quách nó đi cho rồi.
Mỹ Tiên không đủ can đảm để xen vào. Cô bé lủi thủi, chùn bước ra khỏi phòng sinh hoạt. Cô thấy ngực mình đang đau, đau lắm. Cô chỉ muốn có một không gian thật riêng tư để cuộn tròn thân mình mà khóc thôi. Nhưng sự đời thật trớ trêu khi cô không cho phép tự kìm nén cảm xúc của bản thân được nữa. Cô bé gục thẳng bên vườn bông hoa trà, nức nở khôn nguôi.
Những bông hoa trà khẽ theo gió mà bay lên, đậu lên mái tóc của Mỹ Tiên. Nhưng giờ cô bé không còn cảm nhận được niềm vui đó nữa, cảnh đó chỉ khiến cô buồn thêm thôi. Bởi một lẽ tự nhiên, cô đã từng được người mà cô đem lòng kể một kỷ niệm đẹp đẽ của người đó. Phải, những bông hoa trà - những bông Camelia, chỉ cần nhắc đến bông hoa đó là cô lại nhớ đến người đó.
Mỹ Tiên không hiểu sao nhận thấy, mình như sắp xuống địa ngục theo nghĩa đen...
***
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ 35 phút sáng...
"Mỹ Tiên ? Mỹ Tiên ? Sao cô ngủ ở đây ? Coi chừng bị cảm lạnh đấy !!"
Mỹ Tiên mơ màng khẽ mở đôi mắt sưng mọng vì khóc của mình. Cô đã không hay biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Trước mắt lòe nhòe của cô bé giờ đây, là Manananggal. Nó đã chuẩn bị, thay bộ đồng phục Đông Bắc Mekong xong xuôi trông thật tươm tất sạch sẽ. Áo sơ mi trắng phau có thắt cà vạt nâu đỏ, quần tây xanh sẫm cùng chiếc giày Converse màu đen được Mỹ Tiên cho mượn. Manananggal cũng cải trang thành dạng con người bình thường với mái tóc bù xù nâu hạt dẻ và đôi mắt đeo kính áp tròng màu xanh dương, cả gương mặt nó cũng được thanh tẩy hết những vết máu me nên trông rất rất khác với hình dạng của một con quỷ tàn ác mà Mỹ Tiên thường biết.
Bàn tay nhợt nhạt của Manananggal sờ lên trán Mỹ Tiên, rồi nhủ.
"Chậc... Cảm rồi này" – Manananggal chau mày – "Mỹ Tiên, rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì vậy ?"
"Không cần biết ! Anh đừng nhìn vào mặt tôi nữa !!"
"Coi nào ! Tôi lo cho cô, nên tôi muốn hỏi thăm mà cũng nổi quạu ?" - Manananggal ngây người ra. Nó quyết phải tra hỏi, nó chắc chắn Mỹ Tiên đang có chuyện không vui ! - "Mỹ Tiên, cô có chuyện à ?"
Nó cũng muốn phần nào giúp cô bé, nên hy vọng đâu cô sẽ thẳng thắn tâm sự với nó nhưng...
Bốp ! ~~~~~
"A !! Đau... đau !!!"
Thì ra là do... Mỹ Tiên hứ một cái. Cô bé liền đứng vụt dậy, giáng thẳng cú đá vào ngay giữa hạ bộ của Manananggal...
Bị bất ngờ, Manananggal vô thức nằm lăn quay. Toàn thân nó run rẩy, chịu cú đau thấm nhuần vào tận sâu xúc giác còn hơn cả bị tra tấn tùng xẻo thời Trung cổ. Dù vậy, cái sĩ diện vẫn là trên hết, có sống chết nó cũng sẽ không thể để rơi nước mắt chỉ vì chuyện như thế này !! Nó chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô bé Mỹ Tiên đã gặp chuyện gì mà "giận cá chém thớt" vào nó, dám làm một chuyện tàn-bạo-dã-man thế này với nó cơ chứ ? Trước giờ cô bé lạc quan nhí nhố lắm mà, y chang một đứa con nít ! Chứ cô bé có thái độ này bao giờ đâu ??!!!
Tuy nhiên, Manananggal chưa kịp hỏi gì, Mỹ Tiên quay lưng mà bỏ đi về lớp học. Cô cứ để mặc đó, không biết rằng Manananggal mắt chữ O, miệng chữ A ngơ ngác nhìn cô bé như con cún ngây thơ vô (số) tội với tư thế nằm cuộn tròn vì còn đau ngay chỗ-đó...
"Làm quái gì mà quan tâm đến mình dữ vậy ? HẮN có PHONG NHÃ-ANNABELLE rồi thì cần gì đến mình nữa ?? Sao HẮN ta còn dám... AAAAAA !!!!!!! Tức tức tức tức tức quá !!!!!!!!!!!!!!!! Hóa ra, bấy lâu mình chỉ là nữ phụ đam mĩ của anh ta !!!! Mình cứ như một đứa ngốc vậy !!! Mình còn tưởng Manananggal thích mình cơ chứ ??
AAAAA !!!!!!!! BỌN GAY CÁC NGƯỜI CỨ VUI VẺ VỚI NHAU ĐI !!!!!!"
Đùng đùng đùng đùng !!! ~~~ Vào lớp để chuẩn bị tiết học, nhưng giận quá mất khôn, Mỹ Tiên cứ đấm thùm thụp vào bàn học.
Rầm !! ~~~ Sức mạnh cuồng nộ vượt mức giới hạn khiến Mỹ Tiên mất kiểm soát hất tung cái bàn gần 40kg lên, quăng ra ngoài cửa sổ kêu lên một tiếng CHOANG !! oai oán, trước bao con mắt kinh hãi của mọi người xung quanh.
Vâng, Mỹ Tiên lúc thất tình là dễ nổi loạn thế đấy...
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
74 chương
50 chương
96 chương
39 chương
17 chương