Chapter 19: Sợ yêu hơn cả sợ cô đơn Zafar vẫn duy trì đi chơi đêm, đi bar, đi lượn Sài Gòn với Quang thường xuyên và với đám bạn của mình. Tình trạng sức khoẻ của Zafar đã đỡ hơn rất nhiều từ vụ xung đột với bọn du côn Nếu nhỡ kĩ thì Nhi chưa từng quan tâm hay hỏi thăm Zafar kể từ ngày Zafar bước ra khỏi căn nhà của Nhi. Chẳng những thế, Nhi chưa từng nói lời cảm ơn Zafar khi thoát nạn được đêm đó Thời gian trôi qua nhanh từ đó, Nhi lơ Zafar đi khá nhiều lần Cũng có lúc ánh mắt cô ta nhìn rất lay động về phía Zafar, nhưng phút chốc đâu đó chỉ là thoáng qua. Mỗi lần ra chơi hay vào khoảnh khắc sáng chào cờ, Zafar vẫn bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn mình trong vô thức. Đôi lần Zafar đáp trả, vâng chỉ duy nhất bằng ánh mắt, Nhi nhợt nhoà chuyển ánh nhìn tức thời Có một xúc tác nhỏ nào đó phủ đầy tâm trí Nhi, nó đánh thức những rung động đầu đời của Nhi. Tiếc là Nhi tự mình vội dập tắt nó, k cho nó tiến triển thêm, Nhi sợ, rất sợ, đây là cảm xúc thật, nhưng nó có vẻ huyền ảo nên Nhi k dám thừa nhận Chiều tan, nơi sân trường vắng lặng bóng người, Zafar tiếp tục chờ Nhi. Lóng ngóng lẻ loi một mình, lá trường rơi khắp lối, Zafar ước mình có thể ở lại trường lâu thêm chút để quét chúng rồi tình cờ gặp Nhi như hồi họ từng chạm mặt khi xưa Nhi rã bước xuống cầu thang trường, chợt phát hiện tên đó, Nhi nắp vào một mảng tường, ngầm quan sát ai kia Hắn ở đó làm gì, chờ Trang chăng? Theo Nhi biết thì Trang hiếm khi ở lại trường, Trang k thích không khí vắng tanh thế này đâu, Zafar ắt hẳn có ý đồ gì đó Hay k lẽ chờ mình? Kiên nhẫn có vẻ đã chạm nóc, Zafar rời khỏi sân trường trong tiếc nuối. Nhi k ở đó, cô ta k ở lại trường như mọi khi Zafar vẫn tưởng Zafar khăng khăng rằng Nhi sẽ chẳng bao giờ có ý định gặp lại Zafar trừ khi tình huống bắt buộc hay vì lẽ tình cờ nào đó Nhi đã nói hẳn hoi khẳng định mối quan hệ rồi mà, còn khuyên Zafar nên chờ đợi ai khác k phải Nhi mà, chỉ là Zafar mơ tưởng, cố gắng vớt vác những điều hư vô Nhìn Zafar rời đi, Nhi cảm thấy tủi thân vô chừng. Người ở đó, chắc là chờ nàng chắc là không, dù sao hắn cũng ngó ngang thấy Nhi giữa đám đông ngày qua ngày, mắt nhìn mắt, tim lưng lửng, giây phút gần gũi lướt qua trong tâm trí, thì chắc cũng có chút duyên, nhưng không có gan thừa nhận tình cảm Nhi từ lâu đã tập quen dần với cô đơn rồi, vứt bỏ đi khoảng lặng một mình ấy, Nhi sợ phải chấp nhận đánh mất mình, Nhi chưa từng thử cho đi một phần thế giới riêng của mình cho ai khác ngoài chính bản thân mình Thà Nhi ôm con tim ủ mốc, chứ Nhi chưa đủ can đảm để trao nó đi dễ dàng, hoặc học yêu thương một ai Ngoài cái ôm của Zafar là thứ đánh thức rung động trong Nhi, Nhi thấy mình có thế dựa dẫm Zafar bất cứ lúc nào, bờ vai Zafar tuy ngang nhưng chủ nó chân thật không hề lợi dụng nó để lấy lòng Nhi, Zafar đã cho Nhi nấp vào phía sau lưng Zafar, dùng người mình để bảo vệ Nhi trong phút nguy hiểm, lắm lúc tên đó cũng nghe lời lắm như một kẻ ngu ngơ, Nhi thích tất cả các điều ấy. Và dường như, đó là chứng cứ để xác định là Nhi đã thích Zafar, thích hơi nhiều đấy. Nhi dù mạnh mẽ cỡ nào, nhưng bên trong cô vẫn là một cô gái đôi mươi, vẫn có giây phút yếu lòng, và giờ đây, khoảnh khắc đó đã đến. Có trốn tránh cách mấy, Nhi sẽ sớm phải đối mặt với nó thôi. Không lâu đâu vì ai kia từ lâu đã có chung một dòng cảm xúc với Nhi, chỉ là ngại k mở lời thôi Chờ một ngày tươi đẹp, họ sẽ có cơ hội gặp nhau để tỏ bày tâm sự >>>~~~