Cửa hàng bán hoa truyền đến tiếng hô ngạc nhiên. Tổ hợp nam tử mỹ lệ ma mị cùng học sinh trung học xuất hiện ở cửa hàng bán hoa, khiến tất cả bà mẹ thiếu niên thiếu nữ xem thẳng mắt. “Ông chủ có người tìm!” Nhân viên cửa hàng kêu gọi Hoa Đôn. Ánh mắt thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm hồ ly không buông. Hồ ly cùng Thường Phi. Đây là Hoa Đôn lần thứ hai thấy bọn họ đến cùng nhau. [Chào ngươi, lại tới bái phóng.] Hồ ly dưới ám chỉ của Ngôn Thâm, trước tiên lộ ra mỉm cười thân mật (tuy rằng thoạt nhìn có chút nham hiểm). “Phi Phi, con như thế nào ——” Trong mắt Hoa Đôn chỉ có Thường Phi. “Nói với hắn, chúng ta là ở trên đường gặp được, thuận đường tới bái phóng.” Ngôn Thâm sai sử. [ Sách, sao lại dong dài như vậy. ] Hồ ly không kiên nhẫn nói nhỏ. “Không thì để ta cởi hạ mặt nạ, tự mình nói với anh ta cũng được.” Ngôn Thâm cười đề nghị. [ Chúng ta là ở trên đường gặp được, thuận đường tới bái phóng. ] Hồ ly giải thích với Hoa Đôn, đột nhiên đứng đắn. Thật anh tuấn a. Các thiếu nữ lớn mật gọi thẳng, hoan hỉ vỗ tay hoan nghênh. Hồ ly nhíu mày. Chán ghét rõ ràng. Cùng Ngôn Thâm tâm linh trao đổi: Cho nên ta mới không muốn đến nơi nhiều người. “Nhịn một chút là qua.” Ngôn Thâm vỗ vỗ vai y, trấn an y. “Tôi thật là, tại sao có thể để khách nhân đứng ở bên ngoài. Mau vào ngồi.” Hoa Đôn đẩy ra đám đông tụ tập, nhanh chóng cho bọn họ vào cửa. “Cám ơn.” Ngôn Thâm không quên lễ phép. Dùng ngôn ngữ khống chế hồ ly. [ Cám ơn. ] Hồ ly nói lời cảm tạ. Phòng Hoa Đôn vỏn vẹn có ba cái ghế dựa, Hoa Đôn, Thường Phi cùng hồ ly mỗi người ngồi một cái, như vậy Ngôn Thâm liền không có chỗ ngồi trống có thể ngồi. Bởi vậy Thường Phi có lễ phép lễ nhường, “Vị này để anh ngồi đi. Tôi đứng được rồi.” Nói với Ngôn Thâm mang mặt nạ. Trong tầm mắt Hoa Đôn, trong phòng y, Thường Phi cùng hồ ly ba người, mà phương hướng Thường Phi nhìn, không có một bóng người cái gì cũng không có. Hoa Đôn hỏi, “Phi Phi con đang nói chuyện với ai?” Thường Phi nhìn Ngôn Thâm, lại nhìn chú Hoa. Phát hiện tầm mắt chú Hoa không ở trên người Ngôn Thâm, kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ nói, chú Hoa nhìn không thấy sao? Nơi này còn có một người a.” Không xong. Ngôn Thâm thầm kêu không ổn, hướng hồ ly xin giúp đỡ, “Làm sao đây?” [ Thành thật nói với hắn. Cũng dễ trực tiếp vào chủ đề. ] Hồ ly nhún vai, ngược lại rất không lưu tâm. Nhanh như vậy liền vào chủ đề không tốt nha. Ngôn Thâm tuy có chút phản đối, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời hồ ly. Thuận tiện hỏi một câu, “Ta đây có thể lấy mặt nạ xuống sao?” [ Có thể. ] Hồ ly cư nhiên nhận lời, Ngôn Thâm vui vẻ chuẩn bị tháo mặt nạ xuống, lại nghe hồ ly nói, [ Chờ ta làm người ở đây mù hết là có thể lấy xuống. ] còn một bộ biểu tình ngươi lấy cứ lấy không liên quan tới ta. Tạm dừng, Ngôn Thâm buông tay, “Vẫn là thôi đi.” Lập tức buông tay. “Vì cái gì không thể bỏ mặt nạ?” Thường Phi đột nhiên nói chen vào. Chú Hoa không nhìn thấy Ngôn Thâm cùng bỏ mặt nạ có cái gì quan hệ sao? Y suy đoán. [ Nói cho ngươi cũng không sao. ] Hồ ly cười lạnh, [ Hắn nếu tháo mặt nạ xuống, liền sẽ hấp dẫn chút chủng tộc nhược tiểu giống như ngươi vậy đến dây dưa hắn. Ngươi không phải nói ngươi thích hắn sao? ] Y phảng phất là luật sư lên toà án, hướng dẫn phạm nhân nói ra đáp án hắn muốn. Thường Phi ý chí không kiên dễ dàng bị ngôn ngữ của hồ ly kích động, thừa nhận, “Thích, rất thích.” Tuy rằng đó cũng là sự thật. “Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Hoa Đôn lôi kéo tay Thường Phi, khiến hắn tránh ở phía sau mình. Tuy rằng y không rõ ràng trạng huống, nhưng có trong nháy mắt y cảm giác được trên người hồ ly phát ra sát khí. Y đề phòng nhìn hồ ly, “Cái gì mặt nạ bỏ không bỏ, các người rốt cuộc đang nói cái gì?” Ngôn Thâm một bên cũng xem không nổi, quở trách hồ ly, “Ta nói ngươi khi dễ tiểu hài tử làm gì. Còn có ai tên là chủng tộc nhược tiểu, một chút lễ phép cũng không có.” [ Hoa yêu vốn là loại yêu quái rất nhược tiểu. ] Lại không có nói sai, hồ ly phản bác. “Còn nói.” Ngôn Thâm trừng mắt. Người nói vô tâm, một bên Hoa Đôn, kinh ngạc nhìn hồ ly, thật lâu không thể nói. Hồ ly thấy ánh mắt của y cổ quái, cười nói, [Như thế nào, dọa đến nói không ra lời rồi.] “Anh như thế nào sẽ biết ——” Hoa Đôn chỉ vào hồ ly, kinh ngạc đến nói cũng nói không được. [Bản thân cũng là yêu quái, như thế nào sẽ không biết. ] Hồ ly hừ nói. “Yêu, yêu quái!” Hoa Đôn cùng Thường Phi trăm miệng một lời kinh hô. Hoa Đôn nghi hoặc, “Anh không phải bác sĩ khoa phụ sản sao?” [ Đó là lừa gạt ngươi. ] Hồ ly nhún vai, không lưu tâm. “Tôi, tôi trước mặt của tôi có yêu quái ——” Thường Phi sợ tới mức phát run. [Sợ cái gì, chính ngươi cũng là yêu quái. ] Hồ ly trừng mắt liếc Thường Phi một cái. Sợ tới mức Thường Phi co rụt lại. “Hồ ly! Cậu ấy còn không biết mình là yêu quái.” Ngôn Thâm nhắc nhở hồ ly nói loạn. “Các người nói, tôi —— là yêu quái? Ta?” Thường Phi chỉ vào chính mình, không dám tin. Cười gượng, “Ha ha, sao có thể, tôi sao có thể là yêu quái? Tôi là do mẹ tôi mang thai mười tháng sinh ra nha. Huống hồ, tôi ngay cả Âm Dương Nhãn cũng không có, từ nhỏ đến lớn ta chưa thấy qua cái quỷ quái gì. Sao có thể là yêu quái. Chú Hoa, chú nói đúng không?” Hoa Đôn trầm mặc. Lúc này lặng im so quỷ quái cái gì cũng đáng sợ hơn. Thường Phi nghiêng đầu, nghi vấn, “Con là —— yêu quái?” Không có người nói chuyện, ngay cả hô hấp đều có vẻ xấu hổ. [ Đúng rồi đúng rồi, ngươi là yêu quái. Ngươi là một con hoa yêu, bản tôn của ngươi ở nơi đó, ] Mắt thấy Hoa Đôn không dám đáp lời, hồ ly không kiên nhẫn nói ra toàn bộ, chỉ vào cây hoa yêu tản mát ra mùi hương nồng đậm trong phòng Hoa Đôn, [ Ngươi là hoa yêu do người nam nhân này dùng một giọt máu tạo ra, ngươi dựa vào sinh lực của người nam nhân này duy trì đã muốn mười, bảy, năm. ] Đủ rung động. Một lần nói sạch sẽ. Đỡ phải tha kéo. “Thật sao?” Thường Phi nhìn Hoa Đôn. Hy vọng có thể nhận được đáp án phủ định, nhưng Hoa Đôn trầm mặc khiến Thường Phi trái tim băng giá, “Là thật sự.” Từ phản ứng của Hoa Đôn biết đáp án. Thì ra hắn là một yêu quái, một yêu quái ăn người. Rốt cục Hoa Đôn đánh vỡ trầm mặc, y nói, “Thường Phi, con là tiểu hài tử Thường gia.” Hắn cũng vẫn cho là như thế. Nước mắt cứ như vậy tràn mi, Thường Phi hỏi, “Con là ai?” “Con là tiểu hài tử Thường gia.” Hoa Đôn ngữ khí kiên định. Trong óc có thanh âm vang lên, trong chỗ sâu nhất của ký ức, cũng có người nói qua lời giống vậy, y nói, “Thường Phi, con gọi Thường Phi. Con là tiểu hài tử Thường gia.” Mà hắn thâm thâm tin tưởng, mình là hài tử Thường gia. Thường Phi hai tay che mặt mình, sắp tan vỡ, khóc không thành tiếng. “Thường Phi, đừng như vậy.” Hoa Đôn muốn kéo tay Thường Phi ra. Không ngờ Thường Phi cư nhiên ngã xuống, thuận tay đỡ hắn té trên mặt đất. Thường Phi ngất đi. Ngôn Thâm thúc giục hồ ly, “Thừa dịp Thường Phi hôn mê, mau nói chính sự với anh ta.” [ Biết. ] Hồ ly ngăn cản Hoa Đôn muốn lay tỉnh Thường Phi, [ Trước đừng đánh thức hắn. Ta có lời nói cho ngươi. ] “Ngươi —— cũng là yêu quái?” Hoa Đôn nghĩ nam tử trước mắt cũng là một yêu quái. Lòng rất e sợ, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tốt, hỏi rất sảng khoái. Hồ ly đi thẳng vào vấn đề, [ Ta muốn mang hoa yêu đi. ] Chỉ vào cây hoa yêu trong phòng. “Còn có Thường Phi.” Ngôn Thâm nhắc nhở. [ Còn có Thường Phi. ] Hồ ly bổ sung. Hoa Đôn ôm Thường Phi, ý tứ bảo vệ hàm xúc nồng hậu, “Ta không thể để cho ngươi mang thằng bé đi.” [ Vì cái gì không thể? ] Hồ ly hỏi, [ Ngươi không phải chán ghét hắn sao? ] Thoải mái mà nói ra hắc ám của Hoa Đôn. Cười nói, [ Ta giúp ngươi giải quyết hắn không tốt sao? ] “Ta không thể để cho ngươi mang thằng bé đi.” Hoa Đôn nhắc lại, “Nó là hài tử Thường gia.” [ Không để ta mang đi là vì hắn là hài tử Thường gia, còn là vì ngươi không chịu để cho hắn rời đi? ] Hồ ly lại hỏi, [ Nhân loại thật sự là sinh vật phức tạp. Rõ ràng chán ghét một người, lại nắm chặt không chịu buông tay. Kỳ thật ngươi rất yêu Thường Phi đi. ] Phát hiện Hoa Đôn khiếp sợ nhìn mình, hồ ly cười lạnh, [Ngươi không biết sao? ] Yêu? Hoa Đôn tâm rất e sợ. Y phẫn nộ, “Ngươi dựa vào cái gì ăn nói lung tung, giữa ta và Thường Phi, ngươi lại biết cái gì?” Dựa vào cái gì nói y yêu Thường Phi, dựa vào cái gì nói y chán ghét Thường Phi. Yêu quái có thể bằng trực giác nhận ra yêu thích hoặc chán ghét. Tựa như động vật có thể nhận ra thiện ác. Đây là năng lực nhân loại giả dối không thể cảm thụ. Hồ ly lười giải thích với y, nhún vai, rõ ràng nói, [ Ta là không hiểu giữa ngươi vàThường Phi. Nhưng chuyện này cũng không liên quan ta ] Phi thường không quan trọng. Thường Phi từ trong hôn mê thanh tỉnh, [ Con cũng không hiểu, chú Hoa, thì ra chú chán ghét con. ] Hắn nhìn chú Hoa, đột nhiên cảm giác y chỉ là người xa lạ. Đoạn thời gian vừa hôn mê đó, khiến năng lực hoa yêu của hắn thức tỉnh. Thế này hắn mới nhớ tới mục đích hắn đi vào thế giới này. Hắn phải sinh sản hậu đại, khiến bộ tộc hoa yêu kéo dài. Hắn ngồi dậy, tầm mắt dừng ở trên người Lục Ngôn Thâm. Người này mới là người hắn lựa chọn. Chú Hoa có thích hay không hắn đều không quan trọng, hắn chỉ muốn có được người này. Hắn muốn Lục Ngôn Thâm. Trong không khí hương khí nồng đậm chuyển biến càng thêm nồng đậm, khiến không khí bốn phía nặng nề, ép tới bọn họ cơ hồ thở không nổi. [ Đáng chết, nói biến hóa liền biến hóa. ] Hồ ly kịp phản ứng bày ra kết giới. Bao lại y cùng Ngôn Thâm, không để ý tới Hoa Đôn. “Ngươi sót một người.” Ngôn Thâm chỉ vào Hoa Đôn vì nóng chỉ có thể trốn ở một bên, mặc kệ hồ ly cố ý hay không, hiện tại không phải thời điểm tính toán chi ly. Hồ ly tuy không cam nguyện, nhưng vẫn là mở rộng kết giới, bao quát Hoa Đôn ở bên trong. Cùng lúc mở rộng kết giới, Thường Phi dung hợp cùng bản tôn hoa yêu của hắn, bộ dáng nửa người trên là Thường Phi nửa người dưới là thực vật đáng sợ. “Hồ ly, ngươi phải bày lại kết giới, tránh cho lan đến gần những người bên ngoài.” Ngôn Thâm nôn nóng, mắt thấy rễ và thân hoa yêu không ngừng mở rộng lan tràn, tới gần cửa. Nếu bị người ở phía ngoài thấy được, không biết có cảm tưởng gì. [ Sách, mười năm không thay đổi ngươi còn là một nhạ chuyện tinh. ] Hồ ly lui ra kết giới của mình, ở bốn phía phòng bày ra kết giới càng lớn. Bao tất cả mọi thứ trong phòng vào, kể cả những người ở phía ngoài vừa không nghe được cũng không gõ cửa phòng. “Yêu, yêu quái!” Hoa Đôn hoảng sợ nhìn một màn này, sợ tới mức y ngay cả đứng cũng  đứng không vững, chân mềm nhũn té trên mặt đất. Thường Phi rễ và thân đụng tới tường kết giới sẽ bị bỏng, sinh trưởng bị nhốt ở trong, Thường Phi cũng rất thống khổ. Lực lượng tràn đầy không chỗ phát, nhốt trong cơ thể, hắn cảm giác chính mình có khả năng sẽ bạo tạc. [Thật thống khổ, cứu mạng. ] Thường Phi ôm đầu thống khổ vạn phần, lý trí con người cầu cứu, rất nhanh bị bản năng yêu quái thôn phệ, [ Đem người kia giao cho ta. ] Chỉ vào Ngôn Thâm. Hắn muốn Lục Ngôn Thâm. [ Mới không cho ngươi. Ngươi mơ đi. ] Hồ ly làm bộ thiêu phần gốc của hắn. Thường Phi gào thét thống khổ, khiến cho kết giới bảo hộ Ngôn Thâm chấn động không thôi. Yêu quái Thường Phi thập phần phẫn nộ, hắn rút ra một bộ phận gốc, toàn lực công kích hồ ly. Làm hồ ly lắc đầu than nhẹ, [ Hiện tại người trẻ tuổi ngay cả Ngũ Hành cũng học không tốt, hỏa khắc mộc cũng không biết, để cho tiền bối là ta đây cho ngươi một giáo huấn. ] Phất tay một cái, thiêu hủy toàn bộ gốc, tro tàn bắn thật xa. Thường Phi lại một trận kêu rên. Bộ phận hồ ly thiêu hủy, rất nhanh lại sinh ra gốc mới. Thường Phi chung quanh tìm tòi, tìm được dịch dinh dưỡng trên bàn làm việc của Hoa Đôn, đem dịch dinh dưỡng toàn bộ đổ lên trên người mình, khiến bộ phận thực vật càng thêm khỏe mạnh. Hắn cuối cùng hiểu được, thì ra Hoa Đôn bình thường lấy nước thuốc tắm cho mình, kỳ thật chính là dịch dinh dưỡng. Thoải mái thở ra. Lực lượng lại tăng cường. [ Mạnh nữa cũng không dùng được. Thuộc tính của ta là thiên địch của ngươi. Ngươi không thắng được ta. ] Hồ ly hào phóng nói, công kích lần này không còn là bộ phận nhỏ. Phương thức tiểu đánh tiểu nháo không hợp với y, y tăng lên hỏa hồ khổng lồ, ngọn lửa tươi đẹp thẳng hướng tường kết giới. Ngôn Thâm chưa từng thấy qua hỏa hồ lớn như vậy, chỉ thấy hồ ly không chút do dự ném vào Thường Phi. Phía sau Hoa Đôn không biết khi nào đi đến bên cạnh hắn, y không thấy Ngôn Thâm, nhưng y thấy được hồ ly cùng Thường Phi, y nhìn chằm chằm hỏa hồ bay về phía Thường Phi. Hoa Đôn trong kết giới thét chói tai, “Đừng!” Thương tâm muốn chết. Hỏa hồ trực tiếp đánh vào bộ phận nối tiếp giữa Thường Phi cùng thực vật. Sương khói tán đi, chỉ còn nhân thể Thường Phi quỳ rạp trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, phảng phất chết đi. “Để ta đi ra ngoài! Đồ chết tiệt, để ta đi ra ngoài!” Hoa Đôn gõ kết giới, không để ý hai tay bị hỏa kết giới tổn thương, hô to. Hồ ly triệt kết giới nhỏ, để Hoa Đôn tự do, nhịn không được quở trách, [ Không biết là ai sợ tới mức mềm chân, còn gọi yêu quái. ] Hồ ly học bộ dáng Hoa Đôn sợ hãi. Lườm y một cái. Hoa Đôn căn bản không thấy y, trong mắt chỉ có Thường Phi. “Ngươi thật đúng là ý xấu.” Ngôn Thâm thở dài, cũng quan tâm Thường Phi, “Cậu ta không có việc gì đi?” [ Không có việc gì, an rồi. Ta chỉ là khiến hắn tạm thời cùng bản thể tách ra. Không có việc gì. ] Y sao có thể sẽ thương tổn thương phẩm quan trọng của y. Hoa yêu rất trân quý, có thể đổi được bảo vật rất trân quý. “Vậy là tốt rồi. Trước khi cậu ta tỉnh lại, mau dẫn cậu ta đi thôi.” Ngôn Thâm nói, “Thế giới nhân loại đã không còn thích hợp cậu ta cư trụ.” Phải rời xa nhân loại, tựa như hắn. Hồ ly về phía trước, kéo tay Thường Phi, muốn mang Thường Phi đi. “Ngươi mơ tưởng dẫn em ấy đi!” Hoa Đôn ôm Thường Phi. Cự tuyệt y. Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đẩy tay hồ ly bắt Thường Phi, y sợ yêu quái này sẽ giết y. Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn muốn bảo vệ đồ đạc của mình. Loại sinh vật nhân loại này, chính là phiền toái. [ Xác định không để ta mang đi? Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, hắn là yêu quái. Tiếp tục chờ nữa, hắn chỉ biết không ngừng mà biến thành loại yêu quái ngươi vừa nhìn thấy, mà không phải Thường Phi ngươi quen thuộc nha. ] Hồ ly thử hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo. “Mặc kệ em ấy biến thành như thế nào, em ấy đều là Thường Phi của ta. Em ấy vĩnh viễn đều là hài tử Thường gia.” Hoa Đôn ôm hắn, không chịu buông tay, “Em ây là máu của ta làm thành, em ấy phải làm thuộc về ta.” Tuy rằng hắn là yêu quái. Tuy rằng sẽ sợ hãi, nhưng y vẫn thương hắn. Y không muốn lừa gạt mình nữa, y sớm bị này gốc cây hoa yêu mê hoặc thần hồn điên đảo không kềm chế được. [ Thật sự là chấp mê bất ngộ. ] Hồ ly buông tay, hảo ngôn khuyên bảo quả nhiên không thích hợp với y. “Để ta khuyên anh ta.” Ngôn Thâm tháo mặt nạ xuống, rốt cục hiện thân trước người. Hoa Đôn cả kinh, tay ôm Thường Phi càng chặc hơn. Ngôn Thâm một tay bao lên tay Hoa Đôn, khuyên bảo, “Hoa tiên sinh ——” vừa mới ra lời, bị Hoa Đôn đánh gãy. “Cậu chính là người Thường Phi muốn.” Hoa Đôn đẩy tay Ngôn Thâm, “Cho dù Thường Phi thích cậu, tôi cũng không buông tay.” “Hoa tiên sinh, Thường Phi đã không thích hợp thế giới nhân loại. Mời anh buông tay đi.” Ngôn Thâm khuyên bảo. “Các người muốn mang em ấy đi đâu?” Hoa Đôn hỏi. “Rời xa nơi có người. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì Thường Phi.” Ngôn Thâm cam đoan, “Thường Phi vừa mới thức tỉnh, còn không thể khống chế chính mình. Đợi cậu ấy học được khống chế năng lực của mình, có lẽ còn có thể trở về cùng các người sinh hoạt. Nhưng hiện tại, chúng tôi phải mang cậu ây đi.” “Nói thật dễ nghe!” Hoa Đôn từ đáy lòng không tin, “Muốn mang đi Thường Phi, trừ phi tôi chết.” [ Ta có thể thành toàn ngươi. ] Hồ ly động tác rất nhanh, biến ra hỏa hồ nhỏ, liền muốn công kích Hoa Đôn. “Hồ ly, ” Ngôn Thâm mở miệng, động tác hồ ly dừng lại, còn tưởng rằng muốn ngăn y lại, Ngôn Thâm lại nói, “Làm hôn mê thôi.” [ Không thành vấn đề. ] Hỏa hồ lại nhỏ đi một vòng, tốc độ cực nhanh đánh về phía Hoa Đôn. Hoa Đôn nháy mắt hôn mê. Ngôn Thâm đội mặt nạ, hồ ly ôm lấy Thường Phi, mở ra Quỷ đạo, biến mất trong phòng Hoa Đôn. Hoa Đôn nằm mơ, trong mộng cháu y Thường Phi biến thành yêu quái, bị yêu quái khác mang đi. Thường Phi rõ ràng là tiểu hài tử chị dâu mang thai mười tháng sinh ra, sao có thể là yêu quái, hơn nữa một năm trước Thường Phi đã du học. Không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Trong mộng tràn ngập mâu thuẫn. Hoa Đôn lắc đầu, cười chính mình mơ ngu ngốc gì. “Ông chủ, bên ngoài sắp bận rộn chết. Van cầu anh mau xuất hiện đi.” Nhân viên cửa hàng cầu xin. “Đến đây.” Hoa Đôn sờ tới cửa, nóng đến y rút tay về. Kỳ quái cửa như thế nào sẽ nóng như vậy, Hoa Đôn xoay người tìm kiếm bao tay. Đột nhiên cảm giác trong phòng giống như thiếu cái gì. Nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Y tim bao tay trên bàn, mang vào, mở cửa, đi ra ngoài làm việc. Mẹ Thường về nhà, thấy A Triết cùng Tiểu Trân xích thân lỏa thể té xỉu ở phòng khách nhà mình, sợ tới mức thiếu chút nữa báo nguy xử lý. “Thật là, hai đứa trẻ tuổi làm việc cũng không kiềm chế một chút.” Phải làm cũng phải đến khách sạn hay làm trong phòng, sao có thể ở gia đình bằng hữu làm loại chuyện này. Không đúng! Trọng điểm là bọn chúng cũng còn không đầy mười tám tuổi. Mẹ Thường rốt cục phát hiện vấn đề, mặt đầy nghiêm túc cùng bọn họ nói, “Dì biết nam nữ trẻ tuổi kết giao, khó tránh khỏi sẽ —— huyết khí phương cương, nhưng mà các cháu hiện tại cũng còn vị thành niên, loại chuyện này vẫn là nhịn một chút đi. Nhất là nam sinh, có nghe hay không!” “Vâng, bác gái.” A Triết xấu hổ cúi đầu. A Triết cùng Tiểu Trân nghi hoặc, thì ra hai người bọn họ là người yêu. “Bất quá lại nói, các cháu tới nơi này làm cái gì?” Mẹ Thường nghiêng đầu hồi tưởng, bà ngay lúc nào mở cửa cho bọn họ tiến vào cũng quên. Chỉ nhớ rõ đi tiệm bán thuốc trở về, kỳ quái, tại sao bà mua tứ vật thang, thời gian bà hành kinh còn chưa tới a. Nghĩ cũng nghĩ không thông. “Không phải là đến tìm Thường Phi đi?” Nhưng Thường Phi đã xuất ngoại. “Đúng vậy, chúng con là tới tìm Thường Phi ——” A Triết gật đầu, nhưng lại nghĩ đến, “Không đúng a, Thường Phi học kỳ đầu đến trường sau khi kết thúc đi du học.” Gãi gãi đầu, cái này không nghĩ ra. Bọn họ rốt cuộc tới nơi này làm cái gì. Cho dù đoạn ký ức cực ngắn bị cướp đoạt, mọi người vẫn như trước có thể hảo hảo sống sót. Mất đi Thường Phi, cuộc sống vẫn bình thường như cũ. Tầng ký ức bị che dấu kia, không biết khi nào sẽ thức tỉnh. Nhưng đây đều là chuyện nhiều năm sau đó.