Tiểu qua tử
Chương 1
Editor: Calcium
Mới vừa vào đầu hạ, trời bắt đầu trở nên oi bức. Một cơn mưa qua đi, không khí còn đọng lại cảm giác dính dính ẩm ướt, Diệp Hà Thanh từ trong giấc ngủ ngộp tỉnh dậy.
Trên đỉnh đầu cậu, quạt trần đang quay vang lên phát ra tiếng kèn kẹt, cậu vuốt thẳng tóc mai dính mồ hôi ẩm ướt đang hơi cong lên, bỏ chiếc chăn mỏng đang đắp trên bụng ra, thân thể nghiêng sang một bên, hai cái chân vuông góc, thả xuống sàn, sàn xi măng thoáng trở nên lạnh lẽo.
Nước da dưới chân cậu hiện ra màu sắc quanh năm không gặp trời, móng chân cắt sạch sẽ, từng đầu ngón chân êm dịu đáng yêu.
Đeo tất xong, lúc xỏ giày vào động tác của Diệp Hà Thanh lúc đeo cho bên chân trái không tự chủ được nhẹ hơn, đứng lên vừa đi, mới nhìn ra tư thế của cậu không hợp lý lắm, chân trái đi khập khiễng.
Diệp Hà Thanh rón rén tiến về phòng vệ sinh, trên mặt tường từng mảng đã bong tróc đến hỗn loạn có treo một chiếc gương vuông vức, phản chiếu trong đó là một người có sắc mặt hơi tái nhợt hơn so với người bình thường.
Khuôn mặt nhỏ, phía dưới là một chiếc cằm nhọn, đôi môi màu nhạt, đỉnh phía trên mũi là một đôi mắt.
Nhìn người trước tiên nhìn mặt, đặc biệt là đôi mắt.
Diệp Hà Thanh sinh ra với một đôi mắt hồ ly, hình dáng mắt hơi cong, đuôi mắt hơi nhếch lên, trời sinh mắt cười, lộ ra mị lực, nếu cười rộ lên, rất giống một tiểu hồ ly.
Tuy nhiên Diệp Hà Thanh chưa bao giờ dùng đôi mắt hồ ly hấp dẫn người khác, cậu thường văn nhược, mặt theo hướng ôn hòa, ngoan hiền yên tĩnh, cũng là kiểu người dễ bị ức hiếp, khiến người ta muốn nuôi dưỡng che chở, thỉnh thoảng có thể lôi ra đùa đùa tiểu hồ ly dịu ngoan này một chút.
Nói không phải thô tục nhưng ngoại hình của cậu khiến người không có ý tốt nhìn thấy liền muốn bao dưỡng.
Diệp Hà Thanh chậm rãi thu hồi thần sắc mờ mịt, cậu chỉnh lại ánh mắt, thu lại ánh mắt tỏa ra sự quyến rũ, bóp kem đánh răng lên bàn chải, động tác khiến hai má thay phiên phập phồng nhô lên.
Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Hà Thanh nhìn lại mình một lần nữa, mới quay người ra ngoài, đẩy cửa một gian phòng khác.
Bài trí trong phòng lác đác không có mấy, phiến lá ào ào lên tiếng, trên giường có một người ngủ hơi co ro đưa lưng về phía cậu
Diệp Hà Thanh không muốn quấy nhiễu đối phương, đứng bên giường nhìn một lát mới kéo lại chiếc chân đá ra khỏi chăn của đối phương.
Diệp Hà Thanh thay người đó đắp kín bụng nhỏ giọng nói: “Tiểu Chiếu, em đi làm, anh đừng ngủ muộn quá, nhớ phải ăn sáng.”
Người trên giường hơi động đậy, trầm thấp trả lời một tiếng, sau khi Diệp Hà Thanh ra khỏi phòng, người này không động lấy một chút.
Phòng khách tuy không lớn nhưng vì ít đồ nội thất nên trống trải thanh lãnh, Diệp Hà Thanh nhìn về phía vách tường cũ thở dài hiện ra nét mặt ưu sầu như ông cụ non không phù hợp với tuổi tác. Cậu đứng ngồi không yên ăn xong bữa sáng, trước khi ra khỏi nhà không yên tâm bồi hồi đứng ngoài cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Tiểu Chiếu, em đi đây.”
Người bên trong phòng đáp lại một tiếng, Diệp Hà Thanh quay người rời đi, cửa chính và cửa sổ đều khóa cẩn thận.
Nơi mà Diệp Hà Thanh thuê tọa lạ ở khu vực thôn nhỏ kết hợp với Phiền Thành, bốn phía nhà cao tầng san sát, trên cửa kính hiện ra ánh sáng băng lãnh, chỉ có nơi này là cảm thấy không hòa hợp với địa phương.
Khu nhà thấp bằng phẳng, đa phần là người dân bản xứ tự xây dựng cho người tỉnh khác đến làm công thuê lại, khu vực này chủ nhà trọ tính tình khá tốt, tiền thuê vừa phải thực tế, Diệp Hà Thanh thuê hai hai phòng ngủ, một phòng khách tuy rằng cũ nhưng cũng may là quét tước thường xuyên sạch sẽ, cửa sổ buổi tối đóng cẩn thận, không có gián hay bọ gì bay được vào phòng.
Các công nhân ra ngoài sớm, Diệp Hà Thanh lúc này ra ngoài xung quanh đặc biệt yên tĩnh, chờ đến khi qua khỏi phạm vi của thôn thì gặp một cái cái hẻm dài.
Hai bên hẻm gạch đỏ đen được lát thành hai vách tường thật dài, mặt tường mọc đầy dây thường xuân xanh um tươi tốt. Qua mùa xuân mưa rào liên tục, dây thường xuân mọc càng nhanh, đêm qua vừa mưa, trên những chiếc lá xanh còn chảy xuống từng giọt nước, đi bộ qua khỏi hẻm mang lại một cảm giác râm mát ẩm ướt.
Từ khi Diệp Hà Thanh đến Phiền Thành, đã sống ở thôn nhỏ này ba năm. Mấy trăm ngày đêm, tường đầy những dây thường xuyên trước mắt này đã trở thành con đường về nhà duy nhất của cậu, cũng vì thế mà yêu thích một mảng tường thanh mát cây xanh thế này.
Ra tới đầu hẻm, ngã ba đường tụ họp phồn hoa của nội thành. Buổi sáng là giờ cao điểm, tình hình giao thông tắc nghẽn đến mức có thể kéo thành hình mấy con rồng dài trên đường, xe cộ khắp nơi cùng hẻm nhỏ yên tĩnh được ngăn cách thành hai thế giới khác nhau.
Diệp Hà Thanh mới từ thế giới yên tĩnh đi ra, cậu dựa vào chân hơi khập khiễng mà dựa vào gốc cây kiên trì chờ đợi, rung động khiến cây rụng không ít lá, cậu tỉ mỉ thầm đếm, chờ xe cộ xung quanh tản dần mới tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, bên trong dòng xe cộ dài như rồng, có một chiếc xe mang biển số đặc biệt rất dễ gây chú ý, là một dãy năm con số sau xếp hàng chỉnh tề, Diệp Hà Thanh hơi híp mắt lại, đón ánh nắng ban mai chiếu vào thấp thoáng biển số xe, thầm nghĩ còn rất khí thế.
Bên trong xe là ba người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất có khí thế, hàng phía trước là một người dương quang tuấn lãng, một người nhã nhặn thanh tuyển.
Hoắc Kiệt ngồi ở hàng ghế phía sau chớp mắt, trên tai đeo tai nghe, chiếc áo màu đỏ rộng rãi ngắn tay nhàn nhã mơ hồ phác họa ra dáng người mạnh mẽ, tràn ngập sức mạnh của thanh niên trẻ tuổi.
Người dương quang tuấn lãng đảm nhiệm vị trí lái xe không nhẹ không nặng đập một cái lên vô lăng, nhiệt độ đầu hạ của Phiền Thành khoảng ba mươi độ, cậu ta sốt ruột nóng máu mở miệng oán giận giao thông tắc thành như vậy.
Hoắc Kiệt miễn cưỡng nhấc mí mắt không đáp. Người nhã nhặn thanh tuyển bên cạnh hắn, không vội vã, không nóng nảy mà bình luận không khí đúng là dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của con người.
Tài xế Từ Tư Lễ nhìn biểu tình tùy tiện bừa bãi của Hoắc Kiệt liền chậc một tiếng: “A Kiệt, nếu không anh lái xe đi?”
Vẫn như cũ không nhận được câu trả lời của Hoắc Kiệt, Từ Tư Lễ không phục quay đầu qua hỏi người nhã nhặn kia: “Tiểu Tuyết hay là mày tới đi?”
Nét mặt bình tĩnh thong dong nhã nhặn một giây sau bị phá vỡ, biểu cảm trên mặt như xuất hiện vết nứt, Lục Tuyết Phiêu sắc mặt không vui: “Đừng có gọi tao như thế.”
Từ Tư Lễ cười ha ha, Lục Tuyết Phiêu đã muốn đổi tên từ rất lâu rồi, nhưng cha mẹ hắn không đồng ý, không thay đổi mà dùng cái tên như con gái này suốt hai mươi năm, quả là không dễ dàng.
“Tắc đường đến lúc nào đây, phiền quá, giờ đáng ra chúng ta phải đến sân bóng rổ rồi.” Từ Tư Lễ thấy nhàn rỗi và tẻ nhạt, thẳng thắn hạ thấp cửa sổ xe xuống, tầm mắt nhàm chán quét ra ngoài, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Từ Tư Lễ như phát hiện được chuyện lạ, mặt vẫn nhìn ra phía ngoài đường: “Này hai người nhìn người đứng dưới bóng cây kia, không phải là tên què nổi tiếng trên mạng thời gian vừa rồi sao?”
Người đó đứng dưới bóng cây thẳng tắp, y phục màu trắng bao bọc lấy thân thể đơn bạc, ánh sáng chiếu xung quanh tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nhìn như một cậy bách hợp dại bị lãng quên giữa thành thị huyên náo.
Bách hợp dại dường như phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình, Hoắc Kiệt hờ hững đảo tầm mắt qua nhìn, liền đối mắt với Diệp Hà Thanh, ăn ý mà cùng rời mắt đi.
Lục Tuyết Phiêu không dài không ngắn ừ một tiếng: “Đúng là người đó, nhìn ngoài rất khá, xem ra ảnh vào video trên mạng tung ra đúng là chưa qua chỉnh sửa, chẳng trách được hoan nghênh như thế.”
Từ Tư Lễ gọi Hoắc Kiệt cũng nhìn xem, Hoắc Kiệt nhấc mí mắt lên, ý tứ vừa nhìn rồi, không có ấn tượng gì, mất hết cả hứng, rõ ràng là không có hứng thú với kiểu bạch liên hoa thế này.
Hai tháng trước, Diệp Hà Thanh nhất thời trở thành người rất hot trên weibo, nguyên nhân là do cậu giúp nhà hàng giao thức ăn, bị em gái khách hàng quay video lại tải lên weibo, em gái này còn là một người đã được xác nhận, fan còn có tới mấy vạn người sử dụng Vip, không ít fan nhìn thấy video liền lần lượt chuyển phát đi. Sau khi weibo của em gái kia có số lượng chuyển phát và bình luận tăng vọt, nhóm người trên mạng đa số đều khen Diệp Hà Thanh, tuy rằng có một số người cho rằng cậu đang lăng xê, nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến Diệp Hà Thanh.
Vì chuyện này, cậu vốn đang là người phụ trách khu C lại biến thành nhân viên giao đồ ăn nổi tiếng, bản thân cần cù chăm chỉ làm một người giao hàng, mà khách hàng khi đặt cơm đều sẽ ghi chú bên trong, đại ý là chỉ mặt gọi tên để cậu giao tới, tăng thêm cho cậu không ít công việc. Khách hàng đặt đồ ăn về ngày một nhiều lên, cửa hàng trưởng càng thêm coi trọng cậu, nói chung là Diệp Hà Thanh được tăng lương.
Có thể được tăng lương, đối với cậu đây mới chính là việc tốt.
Do thân thể Diệp Hà Thanh bị tàn tật nên phần lớn nhân viên trong nhà hàng đối với cậu coi như săn sóc, cũng có một số người nhìn cậu không vừa mắt. Vừa đến cửa hàng, cậu đứng ngay tại cửa phòng thay đồ không khỏi nghe mấy người bên trong đàm tiếu.
“Sáng nay danh sách giao hàng nhiều như vậy, đều chỉ mặt gọi tên muốn thằng què kia đưa đi, mày nói xem nó còn có một chân, có thể giao hết sao? Bảo cửa hàng trưởng phân cho chúng ta một chút thì ông ta nói sợ khách hàng không vui.”
Một người khác chen vào: “Tao nói chứ, ai bảo nó lớn lên ưa nhìn, giống như hồ ly tinh vậy, mày xem khoảng thời gian vừa rồi bình luận trên mạng nói thế nào? Một thằng con trai mà dân mạng khen thành tiểu hồ ly, nghe đúng là dâm đãng. Hồ ly tinh gọi là gì, còn không phải là kẻ thứ ba quyến rũ người khác sao, lời như thế mà cũng khen được? Thật không thể tưởng tượng nổi.”
Diệp Hà Thanh an an tĩnh tĩnh mà nghe, giơ tay lên gõ cửa, trước ánh mắt kinh ngạc của vài người, cậu liền tránh ánh mắt, đi đến ngăn tủ của mình muốn thay quần áo.
Cậu đi không nhanh, mặc dù một chân khập khiễng, nhưng bước chân đi vẫn bình ổn, sống lưng thẳng cứng cỏi, giống như không quan tâm đến lời những người kia nói. Chờ đến khi Diệp Hà Thanh thay quần áo xong ra khỏi phòng, mấy người kia mới nhìn nhau: “Mày nói xem nó là què chứ không điếc, lời chúng ta nói chắc chắn nó nghe rõ.”
“Nghe được thì sao chứ hả?”
“Cửa hàng trưởng coi trọng nó, nhỡ nó nói xấu chúng ta trước mặt ông ấy thì sao?”
Diệp Hà Thanh không thừa hơi mà đi quan tâm đến miệng lưỡi của người khác sau lưng mình, mỗi ngày cứ 8 giờ sáng cậu sẽ tiếp nhận đơn hàng đặt cơm, gần đây nóng, đồ ngọt trong cửa hàng đều rất được yêu thích, số đơn hàng này sẽ do cậu giao, ưu tiên những đơn nào note lại muốn cậu giao tới, số lượng quá nhiều thì cửa hàng trưởng sẽ tìm một nhân viên khác tạo thành nhóm cùng cậu đi giao.
Kết quả người cùng nhóm với cậu hôm nay vì vợ sinh bệnh, khả năng sẽ nghỉ nửa ngày đưa vợ đi viện.
Diệp Hà Thanh nghe thanh âm vẫn luôn xin lỗi từ đầu dây bên kia, cong cong mắt: “Không sao, em tự mình lái xe đi giao cũng được, ngược lại anh nhớ phải chăm sóc thật tốt cho chị dâu đấy.”
Đúng là chân trái của cậu không tiện, nhưng không đến mức không thể lái xe. Diệp Hà Thanh mượn chìa khóa xe đạp điện của cửa hàng trưởng, mang theo túi đồ ăn đã gói kỹ càng đặt vào trong thùng.
Gió buổi sáng mát mẻ thổi qua làm phất phơ mái tóc cậu, Diệp Hà Thanh híp mắt lại, lúc này phía bên đường có đỗ một chiếc xe, cửa xe mở ra, người bên trong hướng về phía cậu mà huýt sáo một cái.
Diệp Hà Thanh chăm chú nhìn kỹ, là chiếc xe buổi sáng cậu gặp, biển số xe bắt mắt với năm con số sáu.
Còn huýt sáo nữa chứ, thật tùy tiện.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
13 chương
15 chương
54 chương
198 chương
20 chương
116 chương
14 chương