Yêu - Loan

Chương 71

Mộ Mai vùi mặt vào chiếc gối làm bằng lông vũ vô cùng êm ái, thở hổn hển, hai bàn tay vô thức nắm lấy ra giường theo thói quen, như thể người chết đuối vớ lấy thứ gì đó theo bản năng. Tay Liên Thành nhanh chóng trùm lên đan với tay cô, thân thể cậu cũng phủ xuống người cô, tiến vào từ phía sau. Giờ khắc này, từng lỗ chân lông của họ đều chạm sát vào nhau. Theo tiết tấu dần dần tăng nhanh, tiếng thở dốc càng nặng nề, âm thanh khe khẽ ẩn sâu trong gối cũng dần trở nên hỗn tạp, giống như tiếng khóc vì vui sướng vậy. Khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ tối đen, trong phòng khách sạn chỉ bật duy nhất ngọn đèn nho nhỏ. Mộ Mai nằm nghiêng bên gối, thân thể cậu vẫn áp chặt lấy lưng cô, gò má kề sát vào vành tai cô, hai thân thể vẫn nối liền. "Liên Thành..." Mộ Mai nhìn chăm chăm chiếc đèn hình bầu dục. "Ừ..." Cậu uể oải đáp lời. "Em đang nghĩ, có khi nào anh làm hỏng chiếc giường này không?" "Sao thế? Mộ Mai, lúc này em còn tâm tư lo lắng cho chiếc giường sao?" Vưu Liên Thành giở trò tai quái liếm lên vành tai cô, sau đó nhe răng nhay nhẹ dái tai cô, bàn tay vẫn đặt ở nơi êm ái không buồn khách khí, thành công khiến Mộ Mai bật thốt tiếng rên rỉ khẽ khàng và cơ thể hơi run run. "Liên Thành..." Mộ Mai gọi lần nữa. "Ừ..." Vưu thiếu gia híp mắt đáp lời. "Liên Thành, em đói rồi." "Ừ, anh cũng đói." Người gục bên lưng cô không hề cử động. Mộ Mai giơ tay lên, đánh cậu: "Vưu thiếu gia, có phải anh muốn cô hầu học một tháng mười nghìn bảng Anh của mình ra ngoài mua thức ăn giống như trước đây hay không? Lần này Vưu thiếu gia lại muốn ăn món nào ở khách sạn năm sao nữa vậy?" Hơn một giờ sau, Vưu Liên Thành xách đủ túi thức ăn mang về phòng, hai người cứ thế ngồi bệt trên nền nhà ăn ngấu nghiến. Khi đã ăn no, Vưu Liên Thành mới cầm lấy một tuýp gì đó giống kem đánh răng, ấp a ấp úng hỏi: "Mộ Mai, em có cần dùng cái này không?" Đến khi Mộ Mai thấy rõ hướng dẫn sử dụng trên tuýp kem kia, mặt liền thoắt xanh thoắt trắng. Cái tên này, cái tên này sao lại mua cái đó làm gì? “Mộ Mai… Khi nãy anh mới gọi cho đám bạn anh…. Chúng nó… Chúng nó bảo nếu mà ít thì có thể làm… làm một hai lần… Nếu nhiều thì sợ là… sợ là cần dùng cái này sẽ tốt hơn… Mộ Mai… Nếu em đau… anh có thể bôi… bôi cho em.” Nói đến vấn đề tối nghĩa thế này, mặt của Liên Thành cũng đỏ bừng, ngay cả giọng cũng lắp ba lắp bắp. “Khi nãy anh gọi cho bạn anh hả? Nói cho bọn họ biết bây giờ anh đang ở trong khách sạn hoang đàng với một đứa con gái, hơn nữa còn làm rất nhiều lần á?” Mộ Mai cảm thấy sởn cả tóc gáy. “Anh không có nói đứa con gái kia là em! Có điều chắc là chúng nó cũng đoán được rồi. Chúng nó nói nếu cô nàng ở trong khách sạn kia là Lâm Mộ Mai thì cần dùng thứ này đấy.” Trái lại Vưu Liên Thành rất thành thật. “Nếu là Lâm Mộ Mai thì cần dùng thứ này?” Cô vừa nghĩ đã chuyển hướng sang một vấn đề khác, sau đó giật lấy tuýp kem từ tay Vưu Liên Thành ném vào sọt rác, “Em kém như vậy sao? Nói cho anh biết, em không cần, em không đau, cho dù làm thêm mấy lần nữa cũng không cần cái này…” Giọng Mộ Mai đột ngột cất cao vang vọng trong căn phòng nhỏ. Vừa dứt lời, chỉ thấy Vưu Liên Thành cố hết sức nín cười, còn Mộ Mai thì há hốc. Tiếp theo hai người ngã xuống đất cười lăn một vòng, rồi cậu lại trùm lên người cô. Trên chiếc giường chiếm hết cả diện tích phòng, Liên Thành rất hài lòng với chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh của võ thuật Trung Hoa, cậu đè cô dưới thân không cho chạy trốn rồi lập tức vung chăn lên che đi cảnh xuân tươi đẹp bên dưới. Trong chăn không ngừng truyền ra tiếng cười khanh khách và âm thanh hổn hển của đôi nam nữ hòa quyện vào nhau. Trong căn phòng vuông vức nhỏ bé này, họ thật sự đã quên hết thế giới đầy toan tính ngoài kia. Lúc sáng sớm, tài xế Vưu gia đã chờ trước cửa khách sạn, Mộ Mai núp sau lưng Vưu Liên Thành leo lên xe. Không biết tại sao, khi cô nhìn thấy chú tài xế có thâm niên làm việc cho Vưu gia mấy mươi năm lại có chút chột dạ, giống hệt lúc cô đối mặt với mẹ Chu vậy. Bởi vì chiếc xe Roll Royce quá bắt mắt nên Mộ Mai đòi xuống xe ở trước cổng khu dân cư. Thời điểm bước xuống, Vưu Liên Thành còn kéo cô lại hôn mãnh liệt trước mặt chú tài xế nữa. Trên đường về nhà, bầu trời vẫn là màu xanh mực chưa sáng hẳn, Mộ Mai đứng ngơ ngác nhìn sắc trời hồi lâu, bàn tay bất giác đưa lên sờ môi mình. Đến lúc ăn sáng, mẹ Xuân thản nhiên hỏi tối qua cô về khi nào.  "Hơn một giờ ạ. Đi xem phim." Mộ Mai trả lời, có điều cô không biết hóa ra mình có thể bình tĩnh nói dối trước mặt mẹ Xuân giống như trước mặt Vưu Liên Thành.  Cô buông cốc sữa xuống, trong lòng vô cùng buồn phiền, hình như hiện tại Lâm Mộ Mai có thể nói dối cả thế giới này rồi. "Xem phim cùng với Vưu Liên Thành." Giống như mất bò mới lo làm chuồng, Mộ Mai bổ sung thêm một câu, chẳng qua nói câu này xong cô lại bắt đầu thấy khó chịu. "Ừ!" Mẹ Xuân chỉ thờ ơ đáp lời, cầm thìa khuấy bát cháo, bên cạnh bát đặt một ly nước và một đống thuốc, số lượng thuốc đã nhiều hơn nửa tháng trước. Những viên thuốc đủ màu kia khiến hốc mắt Mộ Mai cay cay, cô quay mặt đi, ngẩn ngơ rời bàn ăn. Hơn mười một giờ tối, cửa sổ phòng Mộ Mai lại vang lên tiếng gõ cửa, Vưu Liên Thành mè nheo: "Mộ Mai, anh không ngủ được." Mộ Mai đứng khoanh tay chắn cửa sổ không cho cậu vào. "Mộ Mai..." Cậu rủ rỉ kéo tay cô, bàn tay ngang ngược đặt lên ngực cô qua lớp áo ngủ, thế nhưng lại bị cô gạt phăng đi. Cô gái trước mặt buông xõa mái tóc đen suông dài, gương mặt còn hơi tái nhợt, không hề gợi cảm nóng bỏng giống như mấy cô gái quyến rũ bạn cậu hay dẫn theo. Thế nhưng theo năm tháng dần trôi, từng cử chỉ của cô đã vô tình tác động đến trái tim cậu, chẳng hạn như dáng vẻ cô khó chịu thời khắc này cũng khiến lòng cậu ngứa ran: "Mộ Mai, anh nhớ em, vì lúc nào cũng nghĩ đến em nên hôm nay anh đã gây ra một trò cười lớn ở trường đấy." Giọng nói Vưu Liên Thành khẽ khàng vờn quanh tai Mộ Mai, cậu ngồi trên khung cửa sổ, một tay ôm lấy eo cô, một tay lặng lẽ cởi nút áo ngủ của cô ra. Đến khi cởi đến chiếc thứ ba, bàn tay kia lập tức luồn vào trong bao lấy nơi căng đầy, xoa nắn vân vê. Bàn tay ấy như tràn đầy ma lực khiến Mộ Mai luôn không kiềm được muốn nhắm mắt lại cảm thụ, muốn nghỉ ngơi. "Bởi vì muốn lên giường với em, bởi vì thân thể em vẫn còn cảm giác mới mẻ sao?" Mộ Mai cảm thấy phiền não, buồn bực đến mức cô muốn tìm một người cãi nhau để trút giận. Bàn tay trong áo ngủ khựng lại, chậm rãi rút ra ngoài. Cậu giãn khoảng cách với cô, ánh đèn phòng soi tỏ nét mặt cậu ngoài lúng túng còn có đau lòng. Cơn gió đêm len qua người cậu thổi đi chút phiền muộn nơi cô, Mộ Mai ôm lấy Liên Thành, vùi đầu vào lòng cậu. Cảnh cửa sổ đã được khép chặt, trên chiếc giường đơn chật hẹp, Mộ Mai tựa sát vào người Liên Thành, rê lưỡi liếm vành tai cậu như con mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân. Lòng tự ái của Vưu thiếu gia rất lớn, cô tốn rất nhiều công sức mới khiến vẻ mặt cậu tốt hơn, chịu leo lên giường mình. May mà thân thể của cậu và tính cách khác nhau một trời một vực, thời điểm đầu lưỡi cô vừa mới chạm vào vành tai cậu, thân thể cậu nhanh chóng nổi lên phản ứng. Mộ Mai chủ động kéo tay cậu đặt lên nút áo ngủ của mình: "Liên Thành, cởi nó đi!" Câu nói đầy cám dỗ kia thoáng chốc đã xua đi hết cơn giận dỗi của Vưu thiếu gia. Chiếc giường đơn nhè nhẹ rung động, Mộ Mai cắn mạnh vào vai cậu, mỗi lần cậu ra sức thúc ép, Mộ Mai đều kinh hồn bạt vía. "Liên Thành... Liên... Thành... nhẹ chút, nhẹ chút... mẹ... mẹ... Xuân... mẹ Xuân đang ở phòng kế bên..." Mộ Mai thì thào dặn dò bên tai cậu hết lần này đến lần khác. Liên Thành siết chặt lấy eo cô, như không biết mệt mỏi lần lượt nhấn người sâu vào cơ thể cô làm cô phải luôn miệng cầu xin dưới thân mình, nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng muốn mạnh mẽ hơn. Giây phút cậu chạm đến nơi sâu nhất trong thân thể cô, Mộ Mai những tưởng mình sẽ bị cơn sóng tình mãnh liệt đó đánh tan thành tro bụi. Sau khi xong việc, hai người đều không buồn ngủ, Vưu Liên Thành đưa ngón tay mơn trớn theo xương bướm của Mộ Mai trêu chọc khiến cô run rẩy. "Mộ Mai, giường này nhỏ quá." "Cậu chủ, giường nhỏ là chuyện của tôi, nếu cậu chê thì đừng đến nữa." "Mộ Mai, chuyển ra ngoài đi, nếu em vẫn không muốn làm hầu học cho anh, anh sẽ tìm nơi khác cho em ở." "Không cần." "Mộ Mai, anh muốn mỗi ngày đều được ôm em ngủ như bây giờ. Mặc dù anh không ghét chuyện leo cửa sổ, nhưng mà anh không muốn mỗi lần gần gũi em, em luôn sợ sệt, muốn gọi cũng không dám gọi, cuối cùng toàn để vai anh phải chịu khổ. Một hai lần còn được, nếu cứ tiếp tục như vậy, vai anh sẽ... ô..." Mộ Mai xoay người nhoài lên người cậu, đưa tay bịt kín miệng Liên Thành. Nào ngờ cậu lại vươn lưỡi liếm lấy bàn tay cô, lòng bàn tay râm ran như bị điện giật lập tức thả ra, theo đó tấm chăn che trước ngực trượt dần xuống. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp hút hồn kia, gằn từng câu từng chữ: "Mộ Mai, chúng ta-sống-chung-đi! Anh-không-cho-phép-em-từ-chối!"