Tháng năm bị đánh cắp
Chương 1 : Câu chuyện đẹp nhất đều xảy ra vào mùa hè
Hà Mạn không nói gì thêm, âm thầm thề với Tạ Vũ, trong thời gian bọn họ đi hưởng tuần trăng mật, tuyệt đối không cãi nhau.
Kết quả, lúc lên taxi ra sân bay, hai người lại nổi lên tranh chấp.
Mắt thấy đã trễ rồi, rốt cuộc là phải trách Hà Mạn trang điểm lâu quá hay trách Tạ Vũ cứ cầm máy quay đi tới đi lui, không phụ thu dọn đồ đạc, hai người tranh cãi hồi lâu cũng không có kết quả. Từ chỗ ngồi cãi nhau biến thành kéo theo vali bước vào sân bay, vừa chạy vừa ầm ĩ, tới tận lúc lên máy bay mới yên tĩnh lại, đang tức giận, chẳng ai thèm để ý tới người kia.
Tới khi máy bay hạ cánh, hai người bước ra khỏi cửa tự động, nhìn những cây cọ khoe tán lá trong luồng hơi nóng, khóe miệng Hà Mạn không kìm được cong lên.
Cô dùng khóe mắt liếc qua, thấy sắc mặt của Tạ Vũ cũng đã thả lỏng thì mừng thầm trong lòng, định nói với anh điều gì đó, ngẫm nghĩ một lúc lại ngậm chặt miệng.
Trong tuần trăng mật này, cô phải là nữ vương, không thể chủ động cầu hòa.
Hai người ngồi lên taxi, đem tên khách sạn viết sẵn bằng tiếng địa phương đưa cho tài xế. Tài xế ra hiệu OK rồi khởi động xe. Bọn họ ngồi ở ghế sau đều dựa sang hai bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Di động của Hà Mạn rung hai tiếng, cô có chút kinh ngạc, nhanh chóng rút điện thoại từ túi.
Tin nhắn là từ Tạ Vũ.
Nội dung là: “Này, nói chuyện với anh.”
Hà Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng bật thốt: “Dựa vào đâu chứ!”
Nói ra miệng rồi cô mới biết mình bị hớ, quay sang nhìn, Tạ Vũ đang ngồi một bên che miệng cười.
“Anh bị hâm à, chuyển vùng quốc tế đắt lắm đấy!”
Hà Mạn thẹn quá hóa giận, nhào tới nhéo mặt anh. Tạ Vũ vươn tay ôm lấy, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu hôn một cái.
Lúc này, cái gì cũng không cần nói nữa rồi.
Tài xế không cùng ngôn ngữ liếc thoáng qua kính chiếu hậu, cười cong cả mắt.
Thứ gọi là tình yêu, trước nay đều không có biên giới.
2.
Hà Mạn đẩy cửa phòng khách sạn, đập ngay vào mắt chính là chiếc giường đôi King size, trên giường có rải hoa hồng thành hình trái tim, tủ đầu giường bên cạnh có đặt một hộp chocolate và một xô nước đá, trong xô đá còn có một chai rượu vang.
Hà Mạn thấy căn phòng được bày biện như vậy bèn mỉm cười, xoay người nói với Tạ Vũ đứng phía sau: “Sao phòng trăng mật lại biến thành thế này… Không phải do anh bố trí đấy chứ?”
Tạ Vũ không chút lung lay: “Em thấy tốt hay không tốt?”
Hà Mạn cười lắc đầu: “Thật… quê.”
Tạ Vũ bình tĩnh nói tiếp: “Đó là do khách sạn tự ý làm, không liên quan tới anh.”
Nhân viên phục vụ đem hành lý lên cho hai người, đặt vào giá, dùng tiếng địa phương chào tạm biệt. Cánh cửa vừa khép vào, Tạ Vũ đã lăn luôn ra giường.
“Mệt quá! Hôm nay chạy khắp nơi!”
Hà Mạn cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh: “Còn nói nữa! Bảo thu dọn hành lý từ tối hôm qua, anh cứ khăng khăng bảo sáng dậy mới thu dọn, lại còn lề mề, cầm máy quay đi tới đi lui, hại chúng ta suýt không kịp giờ bay!”
“Em bị ấn nút replay đấy à? Sao lại nói nữa? Nói trên taxi chưa đủ sao?” Tạ Vũ ngồi dậy, chớp mắt: “Hay là… còn chưa ôm đủ?”
Hà Mạn cười, đẩy Tạ Vũ ra, kéo anh đứng dậy.
“Dậy làm gì? Anh muốn ngủ một lát.”
“Không được.”
“Ngủ trên giường chứ có ngủ với em đâu, em phản đối cái gì?”
“Anh xem, anh đè nát hết trái tim rồi kìa!” Hà Mạn đẩy Tạ Vũ sang một bên, bắt đầu sửa sang lại những cánh hoa hồng bị rơi ra.
Tạ Vũ hừ một tiếng: “Không phải chê quê sao? Còn sửa lại làm gì?”
Hà Mạn đáp một cách đương nhiên: “Dù có quê thì cũng là phòng trăng mật, đương nhiên phải chụp thật đẹp cho người khác coi, khiến người ta phải hâm mộ!”
“Hư vinh!” Tạ Vũ không hề đồng tình.
Hà Mạn chẳng để ý, cúi xuống, cẩn thận xếp những cánh hoa thành hình trái tim ban đầu rồi lấy máy ảnh ra, bắt đầu chụp phòng trăng mật.
Hà Mạn vừa chụp vừa cảm thấy đắc ý: “Tiểu Hoàn mà thấy nhất định phải thèm nhỏ dãi, ha ha!”
Cô tưởng Tạ Vũ ở bên cạnh vốn không cam chịu im lặng phải nhân cơ hội quẳng lại mấy câu, ai ngờ, chẳng có một chút phản ứng.
Hà Mạn quay đầu nhìn, phát hiện Tạ Vũ ngồi trên thảm trải sàn, dựa lưng vào cửa thủy tinh, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp rồi.
“Quỷ lười biếng, mau tỉnh dậy cho em!”
“Còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ chụp đi, để anh ngủ một lúc.”
“Ngày mai không còn giường hoa hồng nữa, phải tận dụng thời cơ. Anh phối hợp một chút, đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, em muốn chụp cảnh biển với bóng lưng của anh.”
“Chụp bóng lưng của anh làm gì?”
“Thể hiện tình cảm đấy.”
“Càng thể hiện càng chóng chia tay.”
“Đó đều là lời đố kỵ thôi. Nhanh lên nhanh lên!”
Hà Mạn không biết làm sao đành phát huy công lực sư tử rống. Tạ Vũ không cam lòng bước ra ban công, hai tay vịn lên lan can, mặt hướng ra biển, để lại cho Hà Mạn một bóng lưng ngược sáng.
Chỉ là cái bóng lưng mà cô chụp lâu quá.
Tạ Vũ làm dáng hồi lâu, phát hiện ra Hà Mạn vẫn không có động tĩnh gì, chần chừ hỏi: “Chụp được chưa? Em có chụp không vậy, muốn quay phim thì phải có động tác, không nhúc nhích là ảnh chụp!”
Anh quay đầu thấy Hà Mạn vẫn đang chọn cảnh, khóe mắt đỏ hoe.
“Ngốc.” Tạ Vũ không khỏi bật cười.
Có người nói, khi hạnh phúc tới, người ta thường không hề hay biết.
Không phải đâu. Chẳng hạn như Hà Mạn, bây giờ cô rất hiểu, hiểu hơn ai hết ý nghĩa của hạnh phúc.
Hạnh phúc của cô ở ngay trước mắt, đứng trong ánh sáng rực rỡ.
3.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Một đống lửa được nhóm lên ở bên cạnh bể bơi khách sạn. Điệu nhạc samba nhẹ nhàng trôi đi trong không gian. Hà Mạn đã ngà ngà say, những cây cọ xung quanh đong đưa như đang nhảy múa, hoặc có lẽ, thứ đang nhảy múa, là ánh mắt của cô.
Bên bờ hồ, nhóm đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị tiệc BBQ. Tạ Vũ và Hà Mạn dựa sát vào nhau, im lặng uống rượu, trên mặt có ý cười nhưng không hề nói chuyện.
Đây là đêm cuối cùng của tuần trăng mật bên bờ biển. Mấy ngày nay Tạ Vũ và Hạ Mạn đã chơi gần hết những trò trên bãi cát, lái moto nước, lặn biển, bóng chuyền bãi biển, dù bay… Tạ Vũ phơi nắng tới mức uể oải, hầu như toàn là Hà Mạn kéo đi hoàn thành các mục đó, có điều cho tới cuối cùng, người chơi hăng say nhất lại thường là anh.
Hà Mạn tràn đầy một loại sức sống không bao giờ dùng hết, giống như một tia sáng, khiến Tạ Vũ say sưa.
Hải sản nướng xong được bưng lên, đúng lúc Tạ Vũ và Hà Mạn đang nhanh chóng chén gọn thì quản lý nhà hàng bỗng cầm micro, chỉ vào chỗ Tạ Vũ, Hà Mạn ngồi, quay sang nói với mọi người. Viên quản lý dùng tiếng Trung còn gượng gạo nói thật diễn cảm: “Các vị! Buổi tối hôm nay, chúng ta có một đôi vợ chồng tới đây hưởng tuần trăng mật! Mọi người cùng nhau vỗ tay cho đôi tân nhân, có được không?”
Cả phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt khiến Tạ Vũ và Hà Mạn đều có chút ngại ngùng.
Viên quản lý đưa micro về phía Tạ Vũ, hỏi: “Nào, xin hỏi tiên sinh, anh có gì muốn nói với bà xã mới cưới không?”
Tạ Vũ nhận micro, ngoảnh đầu nhìn Hà Mạn, cùng lúc Hà Mạn cũng quay sang nhìn Tạ Vũ.
Tựa như trong tầm mắt của hai người đã chứa đựng toàn bộ thế giới.
Tạ Vũ ho nhẹ hai tiếng, làm bộ như đang chuẩn bị.
“Đừng giả bộ nữa, em biết do anh sắp xếp rồi,” Hà Mạn nói nhỏ.
Tạ Vũ nhếch miệng.
“Không thể giả vờ kinh ngạc sao?” Anh đưa micro ra xa, nhỏ giọng hỏi.
Hà Mạn le lưỡi: “Được rồi, cho em một cơ hội nữa đi.”
Nói xong, cô bắt hai bàn tay thành hình chữ thập, bày ra nét mặt vừa kinh ngạc, vui sướng, vừa cảm động, ánh mắt sáng long lanh nhìn Tạ Vũ.
Tạ Vũ làm bộ nôn mửa: “Xong đời rồi, lý do nghĩ lúc trước đã nôn ra hết rồi.”
Không đợi Hà Mạn nổi bão, Tạ Vũ đã cầm micro, mỉm cười nói với cả căn phòng: “Khi còn nhỏ, bà ngoại từng dẫn tôi tới gặp một vị thầy tướng rất thần kỳ. Ông ấy nói, vận mệnh của tôi không tốt, phải làm việc thiện suốt đời mới có thể cải mệnh. Thế nên, ngay từ bé tôi đã quyết tâm làm người tốt, tôi đã làm rất nhiều việc thiện, mà việc lớn lao nhất, có lẽ…”
Anh ngừng lại một chút, nhìn về phía Hà Mạn.
“Chính là hi sinh thân mình vì hạnh phúc của tất cả đàn ông trên thế giới, cưới cô bạn gái dã man này về nhà.
Mọi người đều bật cười. Hà Mạn nổi giận, cầm khăn ăn ném về phía Tạ Vũ nhưng lại bị anh bắt được.
“Này,” Tạ Vũ cười càng tươi, “Bà xã dã man của tôi đang dùng hành động thực tế để tự giới thiệu với mọi người đấy.”
Đúng lúc Hà Mạn sắp phát cáu, Tạ Vũ bỗng ngừng cười, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh thích em nổi giận với anh, không hề cảm thấy mình phải nén chịu mà thấy rất vui. Anh thích thấy em hồi hộp, căng thẳng. Thế nên, cảm ơn bà xã, cảm ơn em đã đem hết sự dã man cho anh. Thầy tướng đã nói, chỉ cần anh làm việc thiện cả đời, số phận sẽ dành tặng phần thưởng lớn nhất. Giây phút nhìn thấy em, anh mới hiểu, thì ra phần hồi đáp này, thực sự là lớn nhất.”
Hà Mạn im lặng nhìn Tạ Vũ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
“Anh mong rằng, cả đời này em chỉ ngang ngược với mình anh. Bà xã, anh yêu em, vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu em!”
Pháo hoa tung lên trời trong tiếng hoan hô. Hà Mạn không thể nói rõ vì sao trận pháo hoa đêm đó đặc biệt rung động lòng người. Có lẽ do nước mắt đã trở thành kính lọc, dừng lại ở hình ảnh đẹp nhất.
4.
Thời gian vừa bước qua mốc mười hai giờ đêm, một ngày cứ như vậy đã nhảy sang một ngày khác.
Đêm tối khiến bờ biển như dài thêm, ánh trăng khiến lòng người càng thêm mềm mại. Tạ Vũ lái xe máy chạy như bay trên đường cái không bóng người, Hà Mạn ngồi ở đằng sau, nắm tay ôm chặt thắt lưng của anh.
“Nhìn kìa, mặt trăng.”
Tạ Vũ cười: “Anh còn đang lái xe, thấy thế nào?”
Hà Mạn dùng một tay giơ máy quay: “Vậy em ngắm giúp anh! Anh yên tâm, em đã chụp lại hết rồi, chốc nữa có thể từ từ mà coi! Sao, trăng sáng, biển rộng…”
Tạ Vũ không trả lời, chỉ nhìn về cuối đường như trước nhưng khóe miệng đã lặng lẽ nhếch lên.
Chụp cảnh ven đường chán, Hà Mạn bỏ máy xuống, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Tạ Vũ, bỗng bật cười khúc khích.
“Cười gì đó?”
“Hồi đi học, em vẫn luôn là kiểu học sinh chăm ngoan. Trong lớp có rất nhiều bạn nữ yêu sớm, cứ giờ tan học là họ lại ngồi đằng sau xe máy của bạn trai tuấn tú, đi qua mọi người một cách rêu rao. Lúc đó tuy tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lòng vẫn có chút ước ao.”
“Bây giờ không phải đã thỏa mộng rồi sao?” Tạ Vũ cười, “Em được ngồi lên xe máy rồi.”
“Đúng vậy, tiếc một điều là,” Hà Mạn cười xấu xa, “Vẫn còn thiếu anh bạn đẹp trai.”
Tạ Vũ nghe vậy thì thình lình giảm tốc độ, Hà Mạn đụng vào lưng anh, hoảng sợ hét ầm lên. Tạ Vũ cười đắc ý, tăng tốc trở lại.
“Cô à, mạng của cô đang nằm trong tay tôi đấy, nói chuyện chú ý một chút.”
Hà Mạn cười hì hì, hôn lên gáy Tạ Vũ.
“Anh hy vọng con đường này không có điểm cuối.”
Tạ Vũ nói xong, hai người đều im lặng một hồi.
Tuần trăng mật sắp kết thúc.
Thành phố nhỏ ven biển này sẽ mãi mãi là mùa hè.
Những chuyện đẹp nhất trong đời người, vĩnh viễn đều xảy ra vào mùa hè.
Tiếc là, bọn họ phải rời đi rồi.
Hà Mạn có chút luyến tiếc nhưng cũng không định chìm đắm trong nỗi sầu não này. Cô giơ máy ảnh lên, quay ngược lại tự chụp mình.
“Tặng cho nỗi tiếc nuối thời thanh xuân của tôi.” Cô nói với máy ảnh, cười thật ngọt ngào.
“Đây là cô gái xinh đẹp Hà Mạn,” cô đặt máy ngắm về phía mình sau đó lại nhắm ra biển rộng: “Đây là biển dưới ánh trăng.”
“Đây là xe máy phong cách.”
“Đây là… anh bạn đẹp trai!” Hà Mạn cười lớn.
Tạ Vũ trong ảnh chỉ có nửa mặt nhìn nghiêng, cái trán anh tuấn ẩn hiện dưới ánh trăng.
“Hôn em.” Hà Mạn nói nhỏ.
“Anh đang lái xe đó,” Tạ Vũ cười bảo, “Lại còn đội mũ bảo hiểm nữa! Em điên à?”
“Mặc kệ! Quay đầu lại, hôn em! Dù sao trên đường cũng chẳng có ai, không sao đâu!” Hà Mạn dán sát người lên lưng Tạ Vũ, nhẹ giọng nói.
Tạ Vũ bị dồn ép không biết làm sao đành quay lại thật nhanh, hôn phớt Hà Mạn. Hà Mạn cầm máy ảnh định chụp nhưng thật sự là quá nhanh, không thể chụp được.
“Chưa chụp được, hôn lại một cái, hôn lại một cái thôi…”
“Không được, nguy hiểm lắm!” Tạ Vũ nghĩ mình phải giữ lập trường kiên định.
“Ông xã, ông xã tốt, quay lại đi…” Hà Mạn bắt đầu làm nũng, kề vào tai Tạ Vũ nói không ngừng.
Tạ Vũ cũng thấy tim ngưa ngứa, chắc không sao đâu, hơn nữa, một nụ hôn như vậy quả thật rất có ý nghĩa. Anh ngoảnh mặt lại hôn Hà Mạn lần nữa, nụ hôn này tương đối dài.
Cuối cùng Hà Mạn cũng vui vẻ nói: “Chụp được rồi! Chụp được rồi! Ha ha!”
Tạ Vũ còn chưa kịp xoay về đằng trước đã thấy sắc mặt của Hà Mạn đột nhiên chuyển từ vui vẻ sang kinh hoảng.
Cô hô lớn: “Cây! Cây kìa!”
Tạ Vũ nhanh chóng quay lại nhưng không kịp tránh nữa.
Bờ biển bện thành vòng trong mắt Hà Mạn, nhanh chóng lướt qua tầm mắt của cô, cuối cùng lắng thành một màn đen u ám.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
49 chương
61 chương
67 chương
75 chương
45 chương
5 chương
18 chương